[Dịch] Phong Khí Quan Trường (Quan Trường Chi Phong Lưu Nhân Sinh

Chương 36 : Phó nhiệm (thượng)




Lúc Thẩm Hoài cưỡi xe đến trấn ủy Mai Khê, trên trấn đã đông nghìn nghịt người và xe.

Trấn ủy, trấn chính phủ nằm ở giữa đường Học Đường, gần đối diện với cổng chợ thị trấn.

Khoảng tầm gần gần 8h sáng, khi mặt trời vừa lên đến đầu ngọn cây, kẻ đi học, người đi làm, đi chợ, dòng người dòng xe đua nhau đổ ra đường. Phố Học Đường vừa được xây dựng nên hẵng còn mới, hai bên còn có vỉa hè cho người đi bộ, nhưng hàng quán ven đường lại hận không thể đem lều bạt căng đến tận lòng đường, thêm bà con bán hàng rong chuyên đánh du kích, cùng với xe đạp, xe máy dừng đỗ tùy ý khiến cho toàn con phố hỗn loạn, kẹt cứng. Muốn từ giữa đống chiến trường đầy người và phương tiện lưu thông này cướp ra một tuyến đường, thường thường sẽ lấp được càng nặng, kẹt được càng lâu.

Tiếng còi, tiếng chuông, tiếng mắng chửi, tiếng thúc dục ồn ào thành một phiến…

Một chiếc Santa mang biển huyện ủy bị tắc lại, không thể tiến thêm nửa bước, mà lui lại cũng không xong, chỉ biết bất đắc dĩ ấn còi ing ỏi. Có điều không ai để ý đến nó cả, kẹt lại thì vẫn cứ kẹt ở đó thôi. Ngược lại Thẩm Hoài đi xe đạp thành ra tiện lợi, lách lại gần, nhìn vào trong thì đúng là người của ban tổ chức huyện mà mình hẹn cùng đến hôm nay.

“Trần khoa trưởng, sớm a!” Thẩm Hoài khom lưng, gõ gõ lên cửa kính, chào hỏi người trong xe.

Vì phối hợp thời gian với Thẩm Hoài, Trần Khoan Hòa còn đặc ý đi sớm, cầu cha cầu mẹ xin được một chuyến xe của thị ủy, chạy thẳng đến Mai Khê, ai ngờ còn cách trấn chính phủ chưa đến 400m lại kẹt ở đây không quợ quậy gì được, chính đang tâm phiền khí loạn, lại chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Thấy là Thẩm Hoài đang ngồi xe đạp đứng ngoài bắt chuyện, Trần Khoan Hòa cố ép tiếng mắng đã ra đến cuống họng lại, quay cửa kính xe xuống, trả lời: “Thẩm bí thư cũng không chậm a…”

Trần Khoan Hòa mãi đến 40 tuổi mới leo lên được phó khoa, nhìn thấy một thằng ranh râu còn non tơ, mặt búng ra sữa như Thẩm Hoài cấp bậc còn cao hơn cả mình, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. Nhưng không còn cách nào khác, mấy tay phó bộ trưởng đều không nguyện theo Thẩm Hoài đến Mai Khê thượng nhiệm, thành ra tên khoa trưởng chủ nhiệm văn phòng ban tổ chức là hắn phải đi thay.

Thẩm Hoài không quản tâm lý Trần Khoan Hòa thoải mái hay là không thoải mái, trực tiếp nói: “Xem ra còn phải tắc thêm một lúc, trấn chính phủ cũng ở trước mặt rồi, Trần khoa trưởng xuống cùng tôi đến trấn chính phủ thôi…”

Trần Khoan Hòa cũng nghe qua về bối cảnh của Thẩm Hoài, nên không dám quá lơ là ý tứ của hắn. Nghe Thẩm Hoài đề nghị cùng đến trấn chính phủ, Trần Khoan Hòa cảm thấy ngồi mãi trong xe cũng không phải cách hay, liền mở cửa xe xuống đi bộ với Thẩm Hoài.

Trấn chính phủ là một tòa nhà ba tầng, vây xung quanh bởi một dãy tường trắng, cửa lớn ngay trên phố Học Đường, hai bên đảng chính cùng ở chung một chỗ.

Thẩm Hoài và Trần Khoan Hòa vừa đi vào sân lớn trấn chính phủ liền thấy một người trung niên cưỡi xe đạp từ phía sau đuổi tới, vỗ lên vai Trần Khoan Hòa: “Lão Trần cậu tới không muộn a!” Lại liếc mắt đánh giá Thẩm Hoài, phảng phất như mới chợt nhận ra người này là ai, vội vươn tay ra: “Cậu là Thẩm bí thư mới điều qua đúng không? Tôi còn phân vân sao Trần Khoan Hòa lại tự nhiên chạy đến Mai Khê này, hóa ra là làm bảo giá hộ tống cậu a! Xin chào, tôi là Hà Thanh Xã.”

“À, là Hà trấn trưởng, chào anh!” Thẩm Hoài vươn tay ra, cảm giác thấy lòng bàn tay Hà Thanh Xã như có một tầng vết chai khá dày.

Đối với cái gọi là “bảo giá hộ tống” Thẩm Hoài cũng chỉ cười cười, xem như không nghe thấy. Hắn là chính khoa, Trần Khoan Hòa là phó khoa, nào có đạo lý phó khoa đi bảo giá hộ tống cho chính khoa bao giờ? Từ phương diện này có thể thấy, không quản thái độ bề mặt của bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng như thế nào, không có bao nhiêu quan viên trong huyện hoan nghênh hắn đến Hà Phố gây loạn cả.

Tâm lý Thẩm Hoài thầm cười nhạt: Ta vốn cũng không nghĩ đến chuyện sống chung hòa bình với đám quan liêu này….

Hà Thanh Xã nhìn qua chừng trên dưới 40 tuổi, mặt đen sì, cơ hồ nhìn không ra nếp nhăn, mặc một chiếc jacket tối màu, tuy cưỡi xe đạp đi làm nhưng chân lại đi giày da sáng bóng, nhìn qua khá mắc cười.

Ở Mai Khê, bí thư đảng ủy Đỗ Kiến một tay che trời, tuy Hà Thanh Xã cũng là phó bí thư, trấn trưởng, nhưng lại bị giá rỗng không có bap nhiêu thực quyền. Trên danh nghĩa người chủ trì công tác toàn diện của trấn chính phủ là hắn, nhưng thực tế công tác mà hắn có thể nhúng mũi vào chỉ gồm dân sinh, thuế nông nghiệp và các khoản nhận thầu, phí dịch vụ liên quan đến nông thôn, hầu như đây đều là những mảnh xương khó gặm, công tác rất khó triển khai.

Trừ Hà Thanh Xã ra, ở trấn chính phủ còn mấy phó trấn trưởng và một số bộ ban chủ chốt như phòng tài vụ, ban kinh tế quản lý, phòng giáo dục, phòng công thương, công đoàn, cùng với ban chỉ đạo phụ trách xí nghiệp trực thuộc trấn, trong đó có cả phụ trách xưởng sắt thép, đại đa đều là thân tín của bí thư Đỗ Kiến.

Thẩm Hoài chạy vội đến trấn chính phủ, song đến nơi thì chỉnh cả tòa nhà vẫn chưa có bao nhiêu người đến làm việc, làm việc theo đúng giờ hành chính hiển nhiên không phải tác phong của các bộ môn chính phủ nơi đây.

Hà Thanh Xã mời Thẩm Hoài và Trần Khoan Hòa vào phòng làm việc, tự tay đổ nước vào bình siêu tốc rồi tự thân cầm ba chén trà sứ đi rửa…

Thẩm Hoài không rõ ràng cách nhìn của Hà Thanh Xã khi hắn đến Mai Khê đảm nhiệm phó bí thư đảng ủy phân quản kinh tế, còn trực tiếp nhận lại ghế xưởng trưởng xưởng thép từ tay Đỗ Kiến. Đối với thái độ tựa nóng lại tựa lạnh của y, hắn cũng chỉ mắt lạnh bàng quan.

Đến lúc nước trong bình gần sôi thì chợt thấy có người ló đầu vào phòng hỏi Hà Thanh Xã: “Hà trấn trưởng có rảnh hay không, Đỗ bí thư cho gọi anh?” Hắn hỏi qua xong, mới để ý thấy Thẩm Hoài và Trần Khoan Hòa cũng ngồi trong phòng liền hơi sững sờ.

“À, vị này là chủ nhiệm văn phòng đảng chính phủ, Hoàng Tân Lương.” Hà Thanh Xã ngồi yên trên ghế, chỉ vào người vừa ló đầu vào giới thiệu với Thẩm Hoài và Trần Khoan Hòa, lại vẫy tay để Hoàng Tân Lương vào phòng, giới thiệu Thẩm Hoài: “Đây là Thẩm bí thư vừa mới đến, cậu tới làm quen đi, còn có Trần khoa trưởng ban tổ chức huyện, trước đây cậu đã gặp qua rồi.”

Khác với cấp huyện đảng chính phân hai nhà, hương trấn chỉ có một văn phòng đảng chính.

Chủ nhiệm văn phòng Hoàng Tân Lương là thân tín của bí thư đảng ủy Đỗ Kiến, từ hành động tùy ý ló đầu vào gọi Hà Thanh Xã đi ra, liền có thể nhìn ra địa vị của Hà Thanh Xã ở Mai Khê là cái gì?

Ánh mắt Hoàng Tân Lương dừng lại trên mặt Thẩm Hoài mất mấy giây mới hồi thần lại, rồi đẩy cửa bước cao, thái độ nhiệt tình hết sức, nắm chặt lấy tay Thẩm Hoài: “Thẩm bí thư, chào anh, chào anh, hôm qua Đỗ bí thư còn phân phó tôi chuẩn bị phòng làm việc cho anh. Nhìn xem, giờ anh đến nhận chức mà tôi còn hồ đồ, hại phải để Hà trấn trưởng tự tay pha trà mời anh và Trần khoa trưởng, thật là đáng trách, đáng trách…”

Nhìn thấy bình nước bên cạnh đang “tút tút” bốc hơi, Hoàng Tân Lương gấp gáp nhổ ổ cắm ra, nhìn vào chén sứ trên bàn, lấy đên bên cửa sổ nhìn cho kỹ, lại hỏi Hà Thanh Xã:

“Hà trấn trưởng, chén này đã rửa chưa, có cần rửa lại lần nữa không?”

Hoàng Tân Lương thân thiết giúp đám Thẩm Hoài pha trà xong, mới quay sang nói với Hà Thanh Xã: “Đỗ bí thư tìm anh cũng vì chuyện hôm nay Thẩm bí thư tới thượng nhiệm, không ngờ được Thẩm bí thư lại ngồi trong phòng anh rồi. Hay để tôi qua đó nói trước với Đỗ bí thư một tiếng?”

“Không, giờ tôi và Thẩm bí thư, cả Trần khoa trưởng nữa sẽ qua đó luôn” Hà Thanh Xã liền đứng lên, hỏi dò Thẩm Hoài: “Chúng ta qua đó chứ?”

“Được.” Thẩm Hoài tỏ vẻ thế nào cũng được, cùng Trần Khoan Hòa đứng lên, cả ba bước về phía phòng làm việc cuối phía đông tầng lầu.

Đi đến trước phòng làm việc của Đỗ Kiến thì nghe thấy tiếng hắn đang mắng người từ trong phòng truyền ra.

“Hôm nay tôi đến trấn chính phủ, chỉ thấy cả con phố Học Đường bị kẹt cứng lại, không động đậy gì được. Mấy người các ngươi làm ăn thế à? Nếu thiếu người, có thể để dân phòng phối hợp, tóm lại bằng cách nào cũng được, nhưng các ngươi không được để tình trạng này tái diễn nữa.” Cửa phòng đang đóng, nhưng tiếng người bên trong rất vang, có thể tưởng tượng ra khí khái vung tay chỉ điểm giang sơn của người đang nói:”Mấy người phải biết, mỗi ngày phố Học Đường loạn như chợ thế này, có người nhìn bất mãn, mồm chỉ biết chửi, mà chửi ai, chửi tổ tông ta chứ chửi ai. Bọn ngươi mà còn làm không tốt, không áp cái thái độ mày nhích được 1 tấc, tao cũng phải nhích 1 tấc này xuống, ta chửi tổ tông mười tám đời các ngươi.”

“Đỗ bí thư chỉ thị công tác đều “rõ ràng” thế này…” Hà Thanh Xã cười cười nói với Thẩm Hoài, mới gõ lên cửa hai cái.

“Có việc gì đợi lát nữa hẵng sang.” Người trong phòng nghe thấy có tiếng gõ cửa, không muốn để can nhiễu tiếng mắng chửi trong phòng, liền trực tiếp lên tiếng, đem người đứng trước phòng làm việc đuổi đi.

Trước mặt Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã hơi lúng túng, một trấn trưởng mà ngay cả cửa phòng làm việc của bí thư đều không vào được, bị trực tiếp đuổi đi, thật đúng là mất mặt. Đương nhiên từ đó cũng có thể nhìn ra được tác phong làm việc “đứng trên vạn người” của bí thư Đỗ Kiến.

“Đỗ bí thư” Hoàng Tân Lương đi lên gõ cửa giúp, thay Hà Thanh Xã hóa giải lúng túng: “Là Hà trấn trưởng mang Thẩm bí thư sang.”

Qua một hồi, cửa phòng làm việc mới được mở ra, người mở không phải ai khác mà chính là kẻ mấy ngày trước dẫn người quần ẩu Trần Đồng, “mèo mặt vàng” Vương Cương.

Vương Cương cũng không nghĩ đến phó bí thư mới tới sẽ là tên “thư ký phủ thị chính” thích quản nhàn sự mấy ngày trước, tay chết dí trên tay nắm, trố mắt cứng lưỡi ngơ người chắn trước cửa, quên mất phải nhường lối, đầu óc không ngừng quay cuồng: phó bí thư mới đến sao sẽ là hắn? Nếu hắn giúp tiểu tử Trần Đồng kia gây khó dễ cho mình thì biết làm thế nào? Nhưng chuyển niệm lại nghĩ: tên phó bí thư mới tới này dù có bối cảnh lớn đến đâu thì cũng chỉ là phó bí thư, cha nuôi hắn mới là “ông vua con” ở đất Mai Khê này.

Thẩm Hoài nhìn Vương Cương đứng lấp trước cửa quên cả nhường lối, cười nói: “Vương phó đội trưởng đang báo cáo công tác với Đỗ bí thư à?”

“Thẩm bí thư quen Vương Cương?” Hà Thanh Xã hơi kỳ quái, hắn chỉ có thể trông mong Thẩm Hoài đấu chết, đấu sống với Đỗ Kiến. Nếu Đỗ Kiến với Thẩm Hoài làm châu chấu xâu trên cùng một dây, vậy đất Mai Khê này cũng hết chỗ cho hắn dung thân.

“À, cũng không quen, mấy ngày trước gặp ở gần chỗ phố Học Đường, thấy Vương phó đội trưởng chỉnh lý trị an đường phố, phương pháp có hơi kịch liệt, tôi có uốn nắn bọn họ một chút.” Thẩm Hoài giải thích qua một lượt.

Câu này của Thẩm Hoài khiến Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến đang ngồi trong phòng đều chột dạ: Trước khi đến đây thượng nhiệm, Thẩm Hoài đã đến thăm dò qua tình hình Mai Khê?”

Trước khi bước vào phòng, Hà Thanh Xã lại phải đánh giá Thẩm Hoài thêm lần nữa.

Tin tức mà trước đây Hà Thanh Xã nghe ngóng được, nói là ô dù của Thẩm Hoài ngoài ý bệnh mất, mới khiến cho thị ủy an ủi, cho xuống hương trấn làm phó bí thư phân quản kinh tế, cũng tính là thiếu niên đắc chí. Nhưng cũng nghe nói rằng, khi còn ở phủ thị chính Thẩm Hoài đã đắc tội cực thâm với quyền huyện trưởng huyện Hà Phố bây giờ là Cát Vĩnh Thu. Nguyên tưởng hắn đến Mai Khê sẽ thu liễm phong mang một chút, không nghĩ đến sợ là vẫn chứng nào tật ấy.

Biết trước khi đến Mai Khê phó nhiệm Thẩm Hoài đã khẽ khàng khảo sát qua tình hình, lại nghĩ đến công tác mà Thẩm Hoài được phân quản, Hà Thanh Xã thầm nghĩ: không khéo có kịch hay để xem…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.