[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 129 : Chương 129




Thanh âm của Lý Cường trở nên rất kỳ quái, phảng phất như có lực xuyên thấu động lòng người, hắn hỏi: “ Các ngươi là ai? Đây là nơi nào?” Hắn đã không còn nhớ rõ được chuyện gì.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nghe được trợn mắt há hốc mồm. Mạc Hoài Viễn nói: “ Ta là đại ca của ngươi Mạc Hoài Viễn, hắn là sư tôn ngươi Kỳ Quân Sát. Kỳ quái, đây là chuyện gì xảy ra?”

Lý Cường cúi đầu trầm tư một lát, thì thào lẩm bẩm: “ Thật quen thuộc a, để cho ta suy nghĩ lại…”

Kỳ Quân Sát đột nhiên hiểu được, cười khổ nói: “ Cửu Trọng Thần Thiên có hai mươi bảy cảnh giới lại nằm trong Hãm Thần Trận, hắn không nhớ được gì cũng là bình thường thôi đối với hắn mà nói, trải qua hai mươi bảy cảnh giới, tương đương trải qua cả ngàn năm, chuyện ngàn năm trước dĩ nhiên là hắn không nhớ rõ. Ai, không có nghĩ đến chuyện này a.”

Lý Cường nhìn Mạc Hoài Viễn, rồi lại nhìn Kỳ Quân Sát rồi lại nhìn ngọc đồng giản trong tay, rốt cuộc, hắn nở nụ cười: “ Ta nhớ ra rồi, kỳ quái…năm tháng dài như vậy, rất nhiều chuyện đều cũng mơ hồ mất rồi…ai, bây giờ là lúc nào vậy?” Hắn vẫn trong trạng huống mơ hồ như trước.

Mạc Hoài Viễn nói: “ Ngươi đã nhập định hai ngày!”

Lý Cường hét lớn: “ Không có khả năng!” Hắn phiêu nhiên đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình có biến hóa rất lớn, đến tột cùng là biến hóa ra sao hắn cũng không nói ra được. Hắn thử xuất ra Hấp Tinh kiếm vụ, cùng thời gian, kim tinh lóe ra khắp phòng. Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cấp tốc lui về phía sau, khiếp sợ nhìn Lý Cường, hai người bọn họ cũng cảm giác được một cỗ áp lực kỳ dị.

Lòng hiếu kỳ của Kỳ Quân Sát khởi lên, kêu lên: “ Đồ nhi ngoan, đến thử xem!” Hắn bắn ra một đạo thanh quang, lao thẳng qua.

Lý Cường cười thật quỷ dị, trong chớp mắt biến mất vô tung, kim tinh đầy phòng ầm ầm tán ra, kèm thêm kim tuyến nhè nhẹ không ngừng bay tới hướng thanh quang. Kỳ Quân Sát thần sắc khẽ biến, quát khẽ: “ Tán!” Thanh quang nhất thời hóa thành vô số những luồng sáng li ti. Rốt cuộc cũng là thủ đoạn của Tán Tiên, Lý Cường không thể ẩn thân được nữa, Hấp Tinh kiếm lại biến hóa, gió lốc màu vàng vây quanh thân thể hắn, đánh những điểm thanh quang đang bay tới văng ra.

Mạc Hoài Viễn nhìn ra công lực của Lý Cường không đủ, còn cách xa Kỳ Quân Sát khoảng cách rất lớn, nhưng hắn có thể ngăn cản được công kích liên tục của Tán Tiên, đây là một chuyện không tưởng tượng nổi. Lý Cường bị kình lực của Kỳ Quân Sát ép tới không thở nổi, hắn quát to: “ Phượng Minh Cửu Thiên!” Một Hỏa Phượng Hoàng hóa hình lao ra, bay thẳng tới Kỳ Quân Sát.

Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: “ Thật không tưởng tượng được, đồ nhi ngoan ngày càng lợi hại a!” Hắn phun ra một ngụm tiên linh khí, một đạo kiếm quang màu lam bay ra, đây là kiếm tiên do hắn tu luyện từ sau khi hắn tu thành Tán Tiên mới xuất ra.

Hai tay Lý Cường khẽ nâng, Hỏa Phượng đã đánh sâu vào kiếm tiên. Trong lòng hắn hiểu được mình vẫn không thể so được Kỳ Quân Sát, vì thế hỏa phượng biến ảo chưa được tới năm giây là đã bị kiếm tiên một kích nát bấy. Nhìn kiếm tiên đang phóng tới, hắn linh cơ vừa động, cực lực hồi tưởng đến cảnh giới Tam Diệt Thiên, đột nhiên, kiếm tiên của Kỳ Quân Sát mất đi mục tiêu. Mạc Hoài Viễn lớn tiếng quát: “ Hay a, không tưởng tượng nổi.”

Kỳ Quân Sát thu hồi kiếm tiên, cười nói: “ Cảm giác thật kỳ diệu, rõ ràng nhìn thấy hắn, nhưng kiếm tiên lại tìm không được mục tiêu, a a, thật là thú vị.” Thật ra Kỳ Quân Sát hạ thủ lưu tình, nếu không Lý Cường tuyệt không có khả năng sống đến bây giờ. Kỳ Quân Sát vừa thu kiếm tiên lại, Lý Cường nhất thời cảm giác cả người như nhũn ra, công lực của sư tôn thật sự là rất cao, tu vi của mình quả thật là còn kém rất xa.

Lý Cường có chút ngưng thần tập trung, một đạo tử quang hiện lên, hắn lại khôi phục nguyên dạng. Kỳ Quân Sát hỏi: “ Đồ nhi ngoan, ngươi làm sao làm được, chỉ một chút đã phục hồi như cũ? Không hợp với lẽ thường.”

Lý Cường cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: “ Kỳ quái, đệ tử cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Hắn cảm thấy kình lực toàn thân cực kỳ sung mãn, tựa như lúc mới từ trong Cửu Trọng Thần Thiên đi ra.

Mạc Hoài Viễn cẩn thận xem xét Lý Cường, một hồi lâu hắn nói: “ Kỳ lão đệ, ta nhìn không ra tu vi hắn đã đến đâu rồi, ngươi đến xem…”

Kỳ Quân Sát cẩn thận đánh giá một lượt, mím môi trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: “ Ta cũng nhìn không ra, có lẽ chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ Cửu Trọng Thần Thiên, hắn đã tu hành một con đường khác, là con đường mà chúng ta không biết, thật sự là hâm mộ a.”

Mạc Hoài Viễn nói: “ Đây thật sự là công pháp thần kỳ, lão đệ, còn có một chút thời gian, chúng ta bắt đầu chính thức tu luyện Thiên Tiến Chương đi ta thật sự là không đợi thêm muốn biết được kết quả a.”

Lý Cường lại càng hoảng sợ: “ Ai, cho đệ tử nghỉ ngơi vài ngày a, luyện công không ngừng như vậy, sẽ làm mệt chết người đó.” Hắn kháng nghị nói.

Kỳ Quân Sát cũng nói: “ Đồ nhi ngoan, lần này rất nhanh thôi, chỉ cần kiểm tra nên bắt đầu như thế nào là được. Chúng ta không còn thời gian nữa, ân, nếu tiên nhân biết chúng ta tu luyện Thiên Tiến Chương, sợ rằng cũng không ai sống được…Chỉ có mau nhanh tu luyện, trước khi hắn tìm được chúng ta mà vững chắc trụ cột, như vậy muốn trốn cũng có tiền vốn mà.” Hắn miệng lưỡi trơn tru khuyên bảo.

Trong lòng Mạc Hoài Viễn rất rõ ràng, chỉ có để cho Lý Cường tu thành Thiên Tiến Chương, ba người mới có hy vọng sống sot, hắn tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng cảm thấy xin lỗi Lý Cường.

Lý Cường thật sự không có cách nào, vẻ mặt đau khổ nói: “ Được rồi, ngàn vạn lần đừng có trải qua thêm ngàn năm, nếu không ta thật sự là nhận không ra hai người là ai nữa.” Hắn bây giờ mới biết được ở trong Cửu Trọng Thần Thiên cảnh giới, thời gian cũng sẽ biến đổi không biết khi tu luyện có bị như vậy hay không nên hắn cũng có chút sợ hãi.

Kỳ Quân Sát nói: “ Thường là từ Nhất Phạm Thiên tu luyện, lần này chỉ là tu luyện cảnh giới đầu tiên của Cửu Trọng Thần Thiên mà thôi, còn những cảnh giới khác đừng động. Ngươi yên tâm, ta và Mạc huynh đã nắm chắc, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ba cảnh giới của Nhất Phạm Thiên là được rồi.” Hắn nói xong khoanh chân ngồi xuống sau lưng Lý Cường, vẻ mặt nghiêm thúc kháp linh huyền. Mạc Hoài Viễn ngồi ở phía trước, cũng kháp linh huyền, nói: “ Ngươi đem hết những thứ lộn xộn trên người ra đi, nếu không sẽ chịu không được đâu.”

Lý Cường không thể tránh được đành ngồi xuống, đưa ra thủ trạc, giới chỉ, linh châu của Mị nhi, tiểu Hải yêu, Hấp Tinh kiếm giao cho Mạc Hoài Viễn, sau đó lại xuất Hỏa Tinh để cho nó bay ra một bên. Kỳ Quân Sát mở to hai mắt, than thở: “ Hay thật, tất cả đều là thứ ngạc nhiên cổ quái, loại tu chân phương pháp này của ngươi…hắc hắc ! Thật làm cho lão nhân gia mở rộng tầm mắt.”

Lý Cường không để ý lời than thở của sư tôn, hắn thương cảm ấp úng nói: “ Hai vị lão nhân gia, ta van hai người đó, đừng làm sai là được rồi, công pháp này thật sự là rất biến thái…” Lời còn chưa nói dứt, đã bị Kỳ Quân Sát bắn ra tiên linh khí bao phủ toàn thân, hắn không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, cố gắng lĩnh ngộ cảnh giới Nhất Phạm Thiên.

Kỳ Quân Sát bắn ra tiên linh khí màu xanh, Mạc Hoài Viễn bắn ra tiên linh khí màu trắng, hai đại Tán Tiên đồng thời ra tay, cả thư lâu đều rung chuyển, nếu không phải bị cường lực cấm chế, thư lâu lập tức sợ rằng sẽ tan tành. Ba người không ai biết, một khi bắt đầu tu luyện Tu Thần Thiên Tiến Chương, thì rất khó che giấu, đây chính là công pháp tu thần, sẽ lập tức có thiên triệu hưởng ứng.

Đầu tiên nhận ra dị biến chính là người tu chân trong Thánh Vương Phủ. Trên bầu trời đột nhiên che kín những vầng sáng dày đặc, ngay sau đó vô số đạo thất thải quang mang chiếu xuống, trong tiếng sấm long long vang lên tận mây xanh, cơ hồ tất cả người tu chân đều bay lên không trung, ngay cả Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh và cao thủ các phái đều bị kinh động.

Phó Sơn nhìn quang mang chói mắt bắn ra bốn phía từ thư lâu, kinh ngạc đến nói không ra lời. Hầu Phích Tịnh kêu lên quái dị: “ Đây là chuyện gì xảy ra? Các ngươi có ai biết không?”

Hoa Mị Nương cười khanh khách nói: “ Có lẽ là hai vị Tán Tiên tiền bối tu luyện bảo bối gì đó, không có gì là kỳ quái đâu.”

Những cao thủ đều biết Hoa Mị Nương chỉ nói vớ vẩn, tình hình thế này tuyệt đối không giống như đang tu luyện pháp bảo. Phó Sơn là đại tông sư luyện khí, hắn không tin đang tu luyện pháp bảo, nói giỡn sao, trong lịch sử tu luyện chế khí cũng chưa từng nói sẽ có thiên triệu. Hắn cũng không nói ra, trong lòng dám chắc sẽ có sự biến hóa lớn.

Dần dần, luồng sáng càng ngày càng mạnh, từ thư lâu phát ra trận trận tiếng vang cổ quái, như là tiếng rên rỉ và thở dài, giống như nước thủy triều vọt tới. Phó Sơn kinh hãi, quát: “ Cẩn thận ! Đây là Hóa Thần Xâm Âm!” Hắn xuất ra một vòng sáng năm màu, bao lại đám người xung quanh, ngay sau đó các cao thủ cũng đã xuất ra phòng hộ bảo vệ chính mình. Đã có một ít người tu chân không đỡ được mà rơi xuống mặt đất.

Trong thư lâu, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát đang kêu khổ không ngừng. Lý Cường vừa mới bước chân vào tu luyện Nhất Phạm Thiên, tiên linh khí của hai người như nước sông cuồn cuộn tuôn ra. Hai người khổ sở chống đỡ, trong nội tâm đều rõ ràng lúc này vô luận như thế nào cũng không thể buông ra, chỉ cần xông qua cửa này, sau này Lý Cường có thể tự mình tu luyện.

Lý Cường căn bản là không thể kêu khổ, tiến vào cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, bị tiên linh khí tiếp dẫn, hắn bắt đầu lần đầu tiên trọng tổ toàn thân. Nguyên Anh tiêu tán đầu tiên, tâm giáp vỡ thành vô số mảnh nhỏ bay ra bên ngoài cơ thể, ngay sau đó Tử Viêm Tâm cũng bay ra ngoài. Hắn hoàn toàn không cách nào khống chế, chỉ có thể kiệt lực đắm chìm trong cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, đối với hết thảy biến hóa đều không nghe không thấy.

Nhất Phạm Thiên cảnh giới là bộ phận trụ cột nhất khi tu luyện Tu Thần Thiên Tiến Chương, cho dù là tiên nhân tu luyện cũng không dễ dàng huống chi là người tu chân. Cửa này phong hiểm to lớn, không phải chuyện đùa, cũng may có hai Tán Tiên ra tay giúp đỡ, có đại lượng tiên linh khí bổ sung, Lý Cường mặc kệ bên ngoài xảy ra cái gì, thật sâu đắm chìm trong cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, đối với sự biến hóa của chính thân thể mình cũng không rõ ràng lắm.

Mạc Hoài Viễn đột nhiên phất tay, cởi cấm chế của thư lâu, thư lâu đột nhiên mất đi chống đỡ, ầm ẩm nổ tạc nát bấy, cả đại địa đều cũng chấn động. Giữa không trung nhất thời hiện ra thân ảnh ba người, bầu trời chớp động bảy thải quang mang giống như mũi tên nhọn bắn thẳng vào trong cơ thể Lý Cường, liên tiếp như chuỗi xuyến nổ bạo vang vọng phía chân trời. Lý Cường không còn là hình người, hắn giống như một đoàn kim quang chói mắt, ở giữa Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn, quay cuồng.

Phó Sơn vốn là người trầm ổn cũng chấn kinh toàn thân run rẩy, hắn kéo Hầu Phích Tịnh, luôn miệng hỏi: “ Đây là làm cái gì? Bọn họ đang làm gì?”

Hầu Phích Tịnh ngơ ngác nhìn, hắn cũng không rõ là chuyện gì.

Mạc Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng nắm chặt cánh tay Hoa Mị Nương, khẩn trương đến run lên. Hoa Mị Nương luôn miệng an ủi: “ Không có việc gì đâu, có hai vị Tán Tiên tiền bối ở đó, tiểu tử thúi tuyệt đối không có vấn đề gì.” Nàng thật ra lại rất thanh tỉnh. Phó Sơn vì quá mức quan tâm, nghe vậy cũng trấn tĩnh lại, nói: “ Ai, đây là công pháp tu luyện gì, vậy mà cũng được thiên triệu tương trợ…”

Kỳ Quân Sát dương tay xuất ra một kiện pháp bảo phòng hộ, đem ba người ẩn đi. Hắn biết như thế này không thể gạt được tiên nhân kia nữa, chỉ có thể hy vọng hắn chậm đuổi tới, ba người còn có thêm một chút thời gian chuẩn bị.

Thánh Vương Phủ tụ tập rất nhiều người tu chân, nếu muốn giữ bí mật thì không có khả năng. Phó Sơn sau khi tỉnh táo lại, cũng đoán được vài phần, hắn lập tức chiêu tập những nhân vật đứng đầu các phái xin họ giữ bí mật, mặc dù hắn biết chưa chắc có thể hữu dụng, nhưng vẫn luôn dặn dò, đồng thời đem phía trên thư lâu hóa thành cấm khu.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát thay phiên cấp tiên linh khí cho Lý Cường, không lâu hai người bọn họ phát giác Lý Cường đã bắt đầu ngưng thể, tiên linh khí hấp thu càng ngày càng ít. Mạc Hoài Viễn than thở: “ Hay thật, thiếu chút nữa là không chịu nổi, đây mới là tu luyện Nhất Phạm Thiên cảnh giới chứ, quả thật không thể tư nghị. Kỳ lão đệ, chúng ta đừng có mà tạo ra một tiểu quái vật thì phiền toái đó, ai, nếu xảy ra vấn đề, ta thật không biết làm sao đối mặt tiểu huynh đệ.”

Kỳ Quân Sát bắn ra đạo tiên linh khí cuối cùng, nói: “ Lão ca, người tu chân phải đối mặt hết thảy khó khăn, a a, đừng lo lắng, ngươi xem hắn, thần linh sơ kết a, a a, hai lão quái vật chúng ta lần này đã tạo ra một tiểu quái vật rồi.”

Kim quang thu trở về, Lý Cường trần truồng lăng không đứng thẳng, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, trên người thỉnh thoảng lưu động vầng sáng màu vàng, một loại áp lực kỳ dị theo kim quang chuyển động tản ra, hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, hai tay đặt chéo trên ngực, bộ dáng phi thường thần thánh.

Mạc Hoài Viễn than thở: “ Trời ạ ! Thật sự là hoàn mỹ. Tiên nhân kia nếu biết người tu chân tu thành Nhất Phạm Thiên, hắn có phải sẽ tức chết hay không, ha ha !”

Kỳ Quân Sát lắc đầu, đắc ý vạn phần: “ Chỉ cần kiên trì tu luyện, tiên nhân cũng vô dụng thôi.”

Lý Cường mở mắt, trong mắt bắn ra hai đạo kim quang sắc bén. Mạc Hoài Viễn trùng hợp lại đứng ngay trước người hắn, bị ánh mắt hắn làm cả người run lên, quát: “ Hay thật, thần quang lại sắc bén đến như thế! Lão đệ, thu nhiếp tâm thần, nghe rõ công pháp tu luyện đây.” Hắn truyền âm cấp cho Lý Cường làm sao để tu luyện. Điều này hoàn toàn bất đồng không giống pháp quyết tu luyện của người tu chân mà là công pháp tu thần, cho dù Mạc Hoài Viễn cũng chưa từng tu luyện qua.

Kỳ Quân Sát cũng chuyển tới trước mặt Lý Cường, hắn phát hiện đồ nhi ngoan của mình cũng giống như vừa thay đổi, loại uy thế mãnh liệt này như tự nhiên thoát ra, làm hắn cực độ khiếp sợ.

Lý Cường lại nhắm lại hai mắt, dựa theo công pháp Mạc Hoài Viễn truyền cho mà tu luyện.

Mạc Hoài Viễn có điều suy nghĩ, nói: “ Ta không nghĩ tới tu luyện Tu Thần Thiên Tiến Chương lại có thiên triệu xuất hiện, như vậy chúng ta sẽ rất khó giữ bí mật, Kỳ lão đệ, bước tiếp theo chúng ta đi như thế nào? Ngươi có nghĩ tới hay không?”

Kỳ Quân Sát cười nói: “ Không sợ hắn, bằng thực lực hai chúng ta, cho dù đánh không lại, chạy vẫn được mà. Lúc trước chúng ta lo lắng chính là tiểu tử này, hiện nhìn lại, Tu Thần Thiên Tiến Chương quả thật không giống bình thường, một khi hắn tu luyện càng sâu, có thể tránh né được sự truy kích của tiên nhân, hắc hắc, chúng ta có thể thuận lợi chuyển thế rồi.” Hắn vẫn tin tưởng mười phần.

Mạc Hoài Viễn than thở: “ Chỉ là khổ cho hắn, là hai lão già chúng ta liên lụy hắn thôi. Ai, vì chúng ta cuộc sống sau này của hắn sẽ thật khó qua.” Hắn cũng không có nghĩ đến, sau khi phá hủy Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận lại có được ba kiện kỳ bảo, nhưng cũng làm phiền hà đến vị huynh đệ đã cứu mình, vì vậy hắn cảm thấy vô cùng áy náy.

Lý Cường đột nhiên trợn mắt nói: “ Lão ca a, đừng nói như vậy, nếu không phải như thế thì tiểu đệ đã không học được công pháp kỳ diệu như vậy. Ai yêu, sao ta lại trần truồng thế này a, thất lễ…a a, thất lễ quá.”

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nhịn không được cười ha hả, tiểu tử này luốn có những hành động ngoài dự đoán mọi người.

Ngay sau đó lại nghe hét thảm một tiếng: “ Ô oa, đang ở không trung a, trời ạ ! Thủ trạc của ta ! Quần áo của ta !” Lý Cường không biết bên ngoài nhìn không thấy, còn tưởng mình đang trần truồng triển lãm trước mặt mọi người.

Hai lão gia cười vang, vừa vỗ tay vừa cười không ngớt. Mạc Hoài Viễn đưa thủ trạc cho Lý Cường, tiểu tử này dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, động tác lanh lợi cực kỳ. Sau khi mặc chỉnh tề, Lý Cường len lén nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm nói: “ Hoàn hảo không ai, nếu không thật là thảm, a a, a a a..”

Ba người đáp xuống mặt đất, Lý Cường ngạc nhiên nói: “ Thư lâu chạy đi đầu rồi, trên mặt đất sao lại có một cái hố to?”

Kỳ Quân Sát bĩu môi nói: “ Bị ngươi làm nổ rồi, làm đến kinh thiên động địa, hiện đang suy nghĩ làm sao dấu diếm tiên nhân kia cũng khó đây. Chúng ta phải nghĩ biện pháp nhanh một chút, ta phỏng chừng, tin tức rất nhanh sẽ truyền tới chỗ hắn đó.”

Một đám thị vệ, cung nữ và thái giám tụ tập lại, vội vã thỉnh an Lý Cường. Tổng quản cung kính nói: “ Vương gia, tiểu nhân đã quét dọn sạch sẽ An Lan Biệt Viện, thỉnh Vương gia và hai vị lão gia đến nghỉ tạm.”

Lý Cường gật đầu nói: “ Ân, đại ca, sư tôn, chúng ta đi An Lan biệt viện thương nghị thôi.”

An Lan biệt viện là một tiểu viện rất bí ẩn trong Thánh Vương Phủ, là địa phương Hầu Phích Tịnh tĩnh tu trước kia, từ khi hắn rời đi, nơi này chưa có ai ở qua. Tiểu viện không lớn, có núi giả và hồ nhỏ, trong viện có một gốc cây cổ thụ chừng mấy trăm năm, cả tiểu viện đều được bao bọc trong cây cối rậm rạp, có vẻ u tĩnh dị thường.

Chuyển qua một tòa núi giả nguy nga, chỉ thấy những dây leo lá khô vàng bám theo vách tường, trên đường nhỏ, có một cửa nhỏ hình tròn như mặt trăng, Lý Cường cũng là lần đầu tiên đến nơi đây, không khỏi khen: “ Rất thanh u an tĩnh , không tệ!”

Vách tường của tiểu viện kéo dài theo một tòa núi giả, trên đỉnh núi giả có nước chảy xuống, nước rơi chậm rãi, theo đường nhỏ phía dưới, phát ra tiếng hoa hoa nhẹ nhàng, bên cạnh tường là một tòa nghỉ chân đối diện là một dãy phòng nhỏ. Thái giám thị nữ dang đứng dưới gốc cây hòe dọn dẹp, thu thập sạch sẽ mới cung kính lui xuống.

Lý Cường ngồi trên ghế, kiểm tra trạng huống của mình. Đầu tiên hắn phát hiện nguyên anh của mình tiêu mất, Tử Viêm Tâm cũng không có trong cơ thể, cả người như đang ở trong một thế giới rất hỗn độn. Hắn nghi hoặc nói: “ Kỳ quái, nguyên anh của ta không thấy nữa, Hỏa Tinh cũng không thu được vào cơ thể, ai, Tử Viêm Tâm ở nơi nào?”

Mạc Hoài Viễn cười nói: “ Ngươi cho là mình vẫn còn là người tu chân hay sao? Huynh đệ, ngươi bây giờ là tu thần a, ngươi có thứ so với tiên linh khí của chúng ta còn lợi hại hơn, thần dịch lực. Mặc dù vừa mới bắt đầu tu luyện, nhưng sau này sẽ lợi hại không nói nổi. Tử Viêm Tâm ngươi không dùng được nữa, đây là pháp bảo của tu chân giới, chậm sau này ngươi sẽ cảm thấy nó kém hơn nhiều, Thái Hạo Toa bây giờ ngươi đã có thể tu luyện rồi.”

Lý Cường nghe được trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới nói: “ Ai, vậy ta còn là người sao? Tu chân cũng đã làm cho ta cảm thấy mình không còn là người bình thường, tu thần? Ai, ta sẽ thành cái gì đây? Thật không vui chút nào.”

Hai vị Tán Tiên thiếu chút nữa bị kiểu cảm khái của hắn làm cho tức chết, ngay cả tiên nhân cũng hướng tới sự tu thần, còn hắn lại nói ra vẻ khinh thường như vậy. Kỳ Quân Sát tức giận đến nhấc chân đá một cái: “ Tiểu tử thúi, nói lời điên cuồng! Lão nhân gia ta bận rộn cả buổi mà ngươi dám nói hưu nói vượn ! Ta đá chết ngươi !”

Mạc Hoài Viễn lắc đầu, nói: “ Đã bắt đầu tu luyện rồi, dừng không được nữa đâu, a a, ngươi nhận mệnh đi.”

Lý Cường đeo Thích Hồn Long Giới và Phật Chỉ vào, Kỳ Quân Sát vừa thấy thì la hoảng lên: “ Phật chỉ! Sao ngươi lại có Phật chỉ? Đó là Phật tông trưởng lão mới có.”

Lý Cường đắc ý cười, nói: “ Đệ tử không thể có hay sao? Hắc hắc, kinh hãi gì chứ.”

Kỳ Quân Sát ngẫm lại cũng thấy buồn cười, mình cũng quá nhạy cảm, Lý Cường vô luận có cái gì hắn cũng đều không còn kỳ quái nữa. Hắn lấy Tử Viêm Tâm ra, nói: “ Trả cho ngươi, may mắn ta có bảo bối thuần âm, nếu không cũng không thể thu được, Thiên Hỏa bên trong thật quá bá đạo.”

Lý Cường cầm lấy, mặc kệ tất cả nuốt luôn vào nhưng Tử Viêm Tâm lập tức bị một cỗ cự lực vô hình trong cơ thể đẩy ra ngoài. Hắn không thể làm gì khác hơn là thu Tử Viêm Tâm và trong tay phải, trên cánh tay lập tức hiển xuất ra một đóa hoa màu tím, nhàn nhạt thành ấn ký dưới da tay.

Hỏa Tinh từ không trung bay xuống, không kịp đợi muốn chui vào người Lý Cường, nhưng dù thế nào nó cũng thể chui tùy ý như trước kia, làm nó gấp đến độ phun ra những luồng hỏa tinh nhỏ xíu. Nó tức giận ôm lấy cánh tay Lý Cường, trong phút chốc, nó hóa thành một bao tay màu đỏ, gắt gao ôm lấy cánh tay Lý Cường. Lý Cường lấy tay sờ thử, đó là một lớp da rất mỏng lóe lên ánh sáng kim chúc nhàn nhạt, phi thường xinh đẹp.

Tiểu Hải yêu như trước đeo tại bên hông, đeo linh châu của Cổ Mị nhi lên cổ, thu thập đồ vật xong Lý Cường hỏi: “ Cho ta ngọc đồng giản của Tu Thần Thiên Tiến Chương, sau này ta có thể tự mình tu luyện.”

Mạc Hoài Viễn đưa cho Lý Cường một ngọc đồng giản, nói: “ Đây là đã sửa sang lại, nhưng ở phía sau có những thứ ngay chúng ta cũng không hiểu, chỉ nhờ ngươi tự mình từ từ lĩnh ngộ đi thôi. Nhớ kỹ, tu luyện không thể gấp gáp, cảnh giới không đủ ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng, nếu không dục tốc bất đạt.”

Lý Cường gật đầu nói: “ Lão ca yên tâm đi, đệ hiểu được mà.”

Kỳ Quân Sát nói: “ Có cao thủ bay tới.”

Lý Cường rất tự nhiên nói: “ Là Phó đại ca bọn họ tới.”

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát hai người đều cả kinh, bởi vì bọn họ cũng không thể xác định người tới là ai, Lý Cường dĩ nhiên cũng có thể nói ra. Hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra mỉm cười, tu thần quả thật lợi hại không tưởng nổi, chỉ mới nhập môn tu luyện mà hiệu quả lại không bình thường.

Người tới là Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, Cổ Kiếm Viện viện chủ Lăng Quân Nham, Hoa Mị Nương, còn có Bạch Phát Ngô Sân. Bọn họ xuống liền nhìn thấy Lý Cường, trong lòng khởi lên một ý niệm: “ Lý Cường hoàn toàn không giống người quen thuộc khi trước. Lý Cường vui vẻ cười nói: “ Phó địa ca, Ngô đại ca, Hầu lão ca, Lăng sư ca, Hoa đại tỷ, ha ha, các người đều đã đến rồi.” Hắn lần lượt kêu tên từng người, có vẻ thật cao hứng, nhưng vô hình trung toát ra một loại uy sát khí kinh người.

Phó Sơn có chút nghi hoặc, hắn hỏi: “ Lão đệ, ngươi tu luyện cái gì? Sao ta lại không nhìn ra được tu vi của ngươi.”

Tinh quang trong mắt Ngô Sân đại thịnh, hắn rốt cuộc cũng là một trong bảy đại cao thủ của ngàn năm trước, kiến thức sâu rộng, hắn nhìn Lý Cường chằm chằm, trong lòng không phải kinh ngạc mà là cực độ khiếp sợ. Lý Cường bị tinh mang trong mắt hắn kích động, hai mắt đột nhiên bắn ra kim quang, Ngô Sân như trúng đòn nghiêm trọng, cuống quýt lui về phía sau, ánh mắt dù sao cũng không tránh thoát. Mạc Hoài Viễn thấy thế liền quát: “ Chuyết!”

Hai người đồng thời quay đầu, Bạch Phát Ngô Sân luôn miệng hỏi: “ Đây là công pháp gì? Đây là công pháp gì?” Hắn cảm thấy thật quá kinh khủng, chỉ bị tinh quang trong mắt Lý Cường bắn trúng, vậy mà cũng nổi lên ý niệm vô lực kháng cự trong đầu, điều này thật khó mà tưởng tượng.

Ngoại trừ Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không cảm thấy kỳ quái, mấy người Phó Sơn đều hoa mắt choáng váng. Hầu Phích Tịnh nói: “ Lão đệ, ngươi tu luyện cái gì vậy, sao lại lợi hại như thế?”

Mạc Hoài Viễn dương tay xuất ra một vòng bảo hộ, trầm giọng nói: “ Mọi người không cần ngạc nhiên, lão đệ tu luyện không phải là công pháp của tu chân giới, vì đối kháng tiên nhân, ta và Kỳ lão đệ yêu cầu hắn tu luyện, về phần tu luyện cái gì, các ngươi không cần hỏi. Mặt khác ta hy vọng các vị không nên nhúng tay vào chuyện này, có ba người chúng ta là đủ rồi, nếu lôi kéo các ngươi vào, thì cũng như kéo cả tu chân giới, cứ như vậy tổn thương quá lớn, ta không hy vọng tu chân giới bị đại thương nguyên khí.”

Lý Cường gật đầu nói: “ Phó đại ca, huynh yên tâm, đệ nắm chắc có thể đối kháng tiên nhân, nhưng cũng nhờ mọi người giúp ta một tay…”

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cùng kêu: “ Ngươi…”

Lý Cường khoát tay nói: “ Nghe ta nói xong.”

Phó Sơn nói: “ Lão đệ, ngươi nói đi, vô luận là cái gì ta cũng giúp ngươi.” Những người khác cũng đều gật đầu.

Lý Cường nói: “ Thiên Thần Chi Nộ sắp xuất thế, bất luận ai được cũng không sao, nhưng không thể để cho tiên nhân kia có được, dù thế nào cũng phải đảo loạn hắn, tuyệt đối không để cho thần khí rơi vào tay hắn. Nếu không sau này chúng ta sẽ rất khó khăn. Còn có, bằng hữu của Phó đại ca nhiều, xin giúp đệ ban ra một lời đồn…”

Hoa Mị Nương ngạc nhiên chen lời: “ Lời đồn? Là lời đồn gì cần truyền ra?”

Lý Cường nói: “ Thứ nhất, bảo vật của Tinh Cung là bị cao thủ của Tiềm Kiệt Tinh lấy được, thứ hai, bảo vật của Tinh Cung là bị một tiên nhân không biết tên lấy được, thứ ba, bảo vật của Tinh Cung là bị một Tán Tiên lấy được. Mặt khác đem việc tiên nhân lưu lại trên thế giới này tán phát ra ngoài, ta nghĩ muốn tu chân giới hỗn loạn một trận, hắc hắc, như vậy chúng ta có thể tranh thủ thời gian đó, đơn giản một câu nói, thừa nước đục thả câu, để đến khi tiên nhân kia rõ ràng tình huống thì chúng ta đã không còn sợ hắn nữa.”

Kỳ Quân Sát ủng hộ: “ Tốt ! Thừa nước đục thả câu, không tệ, như vậy chúng ta có thể tranh thủ được thời gian.”

Hoa Mị Nương cười khanh khách nói: “ Tiểu tử thúi, ngươi thật giảo hoạt, nhiều trò không ít.”

Lý Cường cười nói: “ Có thể đấu trí sẽ không đấu lực, hắc hắc, chờ chúng ta đi tới đó, các ngươi từ một nơi bí mật gần đó giúp ta, chỉ cần tán ra tin tức sai lầm, hắn là tiên nhân, ta cũng làm cho hắn phải chạy gãy chân.”

Bạch Phát Ngô Sân than thở: “ Nhìn không ra ngươi còn có thể trêu người như vậy. Không tệ, một khi tiên nhân biết được là ngươi bày trò, nhất định trăm phương ngàn kế tìm các ngươi, lúc này chơi hắn như vậy so với đánh nhau càng hữu dụng.”

Phó Sơn còn có nghi vấn: “ Lão đệ, dựa vào cái gì đấu với tiên nhân? Ta thật sự là lo lắng a.”

Lý Cường lặng lẽ truyền âm nói: “ Phó đại ca, đệ học chính là Tu Thần Thiên Tiến Chương!”

Phó Sơn mở to miệng không khép lại được, tu chân giới biết Tu Thần Thiên Tiến Chương cũng không nhiều, kiến thức của Phó Sơn quảng bác, từng nghe nói qua một chút. Hắn biết tại sao tiên nhân kia không chịu từ bỏ ý đồ, một hồi lâu hắn nói: “ Được, chúng ta sẽ cùng tiên nhân ám đấu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.