Ngày thứ mười lăm sau khi Bổn Tôn đem quy tắc ban đầu cộng hưởng với đệ tam phân thần, lĩnh vực màu bạc đã mở rộng đến sát biên giới Kiếm các, ngang bằng với vách tường mới dừng lại. Đến đây, thân hình Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn biến mất trong lĩnh vực màu bạc, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo ngồi xếp bằng.
Ngày thứ mười bảy, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ và cả lĩnh vực màu bạc đều biến mất bên trong Kiếm các. Bên ngoài, Độc Cô ngày đêm thủ hộ, căn bản không nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ rời đi.
Tất cả khí tức Phong Vân Vô Kỵ, tại một thời khắc nào đó đột nhiên biến mất trong Kiếm các, không còn tìm thấy.
Trì Thương vẫn chú ý đến Kiếm các, lập tức định xông vào bên trong, nhưng lại bị Độc Cô Vô Thương ngăn cản.
- Trì Thương, không nên tiến vào!
Độc Cô Vô Thương vẻ mặt nghiêm túc:
- Mặc dù ta cũng không rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng hiện nay, sư tôn của ngươi đang ở trong thời khắc bế quan khẩn yếu, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào tiến vào. Sự biến mất của y tất là có đạo lý.
- Thế nhưng…
Trì Thương vẻ mặt lo lắng nói:
- Hôm nay nội lực của sư tôn đã hoàn toàn biến mất, cho dù thần thức mạnh mẽ cũng khó có thể phát huy, vãn bối sợ là…
Độc Cô Vô Thương giơ một tay lên, hờ hững nói:
- Cảnh giới của ta không cao bằng Vô Kỵ, đối với chuyện này cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có một người hẳn là biết…
- Ai?
Độc Cô Vô Thương quay đầu đi, nhìn sang một bên khác. Thái Huyền thân mặc Cửu Mệnh chiến giáp yên lặng không nói gì, trực tiếp đi về hướng Kiếm các, đứng bên ngoài chần chừ trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Kẹt!”
Đại môn mở ra hai bên. Thái Huyền đứng trước cửa lớn, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Kiếm các, dừng lại một chút tại ba chiếc bồ đoàn, vẻ khiếp sợ nhanh chóng hiện lên trong mắt.
Hai tay của hắn lật lại, sau đó vẫy một cái, cửa gỗ hai bên liền tự động khép vào.
- Sư tôn của ngươi không có việc gì.
Thái Huyền nói xong câu này, cũng không quay đầu lại, đi về hướng trong lòng núi bên dưới Kiếm các, để lại Trì Thương vẫn còn đứng ngẩn ra…
Ngày thứ mười tám, vạn dặm không mây, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, sau đó mưa to tầm tã trút xuống từ xa đến gần. Những giọt mưa lớn tạo thành dòng tràn ngập trong thiên địa. Nhìn về phía xa, chỉ thấy trời đất mờ mịt, đầy rẫy từng luồng hơi nước.
Thanh âm tí tách vang vọng cả Kiếm vực, mặt đất rất nhanh trở nên gập ghềnh. Sau thời gian một chén trà nhỏ, trong phạm vi Kiếm vực đã đọng lại một lớp nước dày mấy mấy thước. Từ đỉnh núi nhìn lại, chỉ thấy ánh nước lấp lóa nổi lên từng mảng sáng trắng.
Cơn mưa tầm tã này đến một cách rất cổ quái, bởi vì theo như thiên tượng ngày hôm đó, vốn không nên có nước mưa. Thần thức của Độc Cô Vô Thương phá không xuất ra, nhanh chóng đảo qua toàn bộ Kiếm vực, những cũng không phát hiện bất cứ cao thủ nào giá lâm.
Một ngày này, mưa to chưa tạnh…
Ngày thứ mười chín, nước mưa càng lớn hơn, mây đen dày đặc tụ tập trên đỉnh đầu như một hải dương đen kịt, gào thét cuồn cuộn, tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai, vạn đạo tia chớp qua lại bên trong.
Khi Độc Cô Vô Thương thủ hộ tại đỉnh núi Kiếm các cảm nhận được sự dị thường này, liền bình tĩnh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bầu trời, thần thức mở rộng về bốn phía. Y kinh dị phát hiện, thiên địa nguyên khí vô tận bỗng từ bốn phương tràn đến, mà trung tâm của cơn lốc nguyên khí này lại chính là Kiếm các.
“Vù!”
Gió to nổi dậy, tiếng gió sàn sạt. Một tiếng giòn giã vang lên, hai phiến cửa gỗ của Kiếm các đột nhiên mở tung, giống như bị một người dùng sức đẩy mạnh, thiên địa nguyên khí vô tận tràn vào, cuồn cuộn bất tận…
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn bất tận sau khi tràn vào Kiếm các, liền giống như nhập vào một không gian khác, biến mất vô ảnh vô tung…
Những tiếng sạt sạt của trang sách lật mở vang lên. Độc Cô Vô Thương bất giác nhìn lại, chỉ thấy quyển pháp thư bìa tơ vàng đang mở ra trên bàn vuông bỗng bị gió to cuốn lên, xoay chuyển tại không trung, trang sách lật qua phát ra những tiếng vang. Bỗng nhiên, quyển pháp thư kia khựng lại giữa không trung, sau đó dưới sự quan sát của Độc Cô Vô Thương biến mất vô tung, không còn nhìn thấy…
Ngày thứ ba mươi, bên dưới Kiếm các, nước đọng trên mặt đất đã sâu ba thước, Hoàng Kim giáp sĩ tuần tra phải đạp trên nước mà đi.
Mưa to vẫn chưa dừng, ngược lại có xu thế càng ngày càng lớn. Ngoại trừ ba tòa núi cao, hơn phân nửa Kiếm vực đều bị lũ lụt bao trùm, toàn bộ biến thành một hồ lớn nối liền với nhau. Từng giọt nước mưa nhỏ xuống mặt nước, liền khẽ bắn lên, sau đó tạo thành từng vòng nước gợn. Vô số nước gợn nối liền với nhau tạo thành một hình ảnh mỹ lệ trong thiên địa.
Kiếm các sừng sững trên núi cao ngàn trượng, mà trong lòng núi lại là một hang động khác, một con đường uốn khúc âm u trong lòng núi đi thông đến một khoảng không trống trải. Ngọn núi nơi Kiếm các tọa lớn vốn có phạm vi rất lớn, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ liền đào rỗng ngọn núi này, dùng làm một nơi bí địa.
Trong lòng núi, Thái Huyền ngồi xếp bằng trên một phiến đá, đối diện với lối vào. Phía sau cách đó không xa là Phá Ma trong lòng thấp thỏm bất an, cũng ngồi xếp bằng trên đất.
Chính giữa phi thường âm u, nguồn sáng duy nhất chỉ có những ngọn đuốc gắn vào trong vách tường, nhìn về phía xa lại thấy có ánh lửa. Trong góc tối tăm, có thể thấy được từng vòng màu hoàng kim phản chiếc như vảy cá, đó là những Hoàng Kim tướng quân vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi xếp bằng thành một đoàn, trên khải giáp của họ đã bám một tầng bụi dày.
Cẩn thận mà đếm, có thể thấy những Hoàng Kim tướng quân đang ngồi xếp bằng thành một vòng có không dưới mười người.
Những người này đã ngồi như vậy mấy chục vạn năm qua, sừng sững bất động như đã thành những tảng đá.
Một tiếng vang truyền vào trong tai, Thái Huyền đột nhiên đứng lên, quay lưng về phía Phá Ma, lạnh lùng nói:
- Phá Ma! Bổn tọa đi ra ngoài một lát, sau nên làm thế nào ngươi chắc là đã hiểu, bổn tọa không phải là loại người nhân từ…
Dứt lời, hắn hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Phá Ma vì giận dữ mà biến thành đỏ bừng, trực tiếp bước ra bên ngoài, sau vài khắc đã tiếp cận lối ra. Còn chưa đến gần cửa, một phiến đỏ rực bên ngoài đã chiếu vào.
Thái Huyền sải bước nhanh hơn, cuối cùng xuất hiện tại cửa động, đưa mắt nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
Trong mưa to dày đặc, trên mặt nước, từng ngọn lửa cao cả trượng hừng hực bốc cháy, không có củi duy trì, nhưng vẫn bốc cháy trong mưa lớn, ngay cả nước cũng dập không tắt được.
Ánh mắt của Thái Huyền dời đi. Trong màn nước, từ xa đến gần, vô số ngọn lửa chi chít như sao trên trời, dày đặc chung quanh Kiếm các.
Ngọn lửa chập chờn bất định, nhưng cũng không tắt, chiếu rọi toàn bộ Kiếm vực thành một phiến hỏa hồng.
Một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, thần thức của Thái Huyền phá không xuất ra, lại cảm giác được một khí thức quen thuộc trong hư không, đó là khí tức của Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ giống như đã hòa vào phiến thiên địa này, toàn bộ Kiếm vực đều bị khí tức của hắn bao trùm, loại cảm giác này hoàn toàn khác so với thần thức dung nhập vào thiên địa. Trong cảm nhận Thái Huyền, phiến thiên địa này dường như đã trở thành Phong Vân Vô Kỵ.
- Vô Kỵ, là ngươi sao?
Thái Huyền cao giọng nói, thanh âm như sấm, tiếng truyền khắp nơi.
Một tiếng vừa xuất ra, bầu trời đột nhiên mây tan mưa tạnh, rất nhanh trở nên sáng trong, nước đọng chung quanh Kiếm các dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mất đi, tiêu tán trong hư không, những ngọn lửa chi chít trên mặt nước cũng gần như đồng thời hoàn toàn lụi tắt.
Khí tức quen thuộc khắp bầu trời nhanh chóng thối lui, biến mất về hướng Kiếm các.
“Kẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh đẩy cửa, từ trong Kiếm các đi ra.
- Độc Cô tiền bối, khổ cho người rồi!
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nói với Độc Cô Vô Thương.
- Tiến triển ra sao rồi?
Độc Cô trực tiếp hỏi.
Khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ tươi cười, có chút uể oải nói:
- Gần như hoàn mỹ.
Trên mặt Độc Cô Vô Thương rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Như vậy thì tốt! Nếu như ngươi đã xuất quan, ta sẽ lập tức đi ngay.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đợi sau khi Độc Cô Vô Thương biến mất trong mắt, mới quay đầu lại nhìn về dưới vách núi. Lúc này Trì Thương cũng đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Thời gian ba mươi ngày, có quá nhiều tin tức tích lũy cần Phong Vân Vô Kỵ xem qua.
oOo
Đao vực.
Cách Chiến Đế hành cung lơ lửng giữa hư không nối liền bằng dây xích không xa, một tòa tế đàn bằng đá xanh đã hoàn thành. Tham gia xây dựng tòa tế đàn này còn có hơn mười trưởng lão Vu tộc. Sau khi Vu tộc tuyên bố thần phục, Chiến Đế liền mời những trưởng lão Vu tộc tới Đao vực, dùng ngôn từ ôn hòa mời bọn họ tham khảo xây dựng tế đàn này.
Tế đàn chế tạo bằng đá xanh nổi đầy những hoa văn màu xanh lá, chung quanh còn có một vòng lan can bằng đá xanh nối liền với thềm đá. Chư vị trưởng lão chỉ tham gia xây dựng tòa tế đàn lớn đất. Một nhóm đệ tử Chiến tộc khác đã được phái đến Vu tộc, “mời” đệ tử Vu tộc tham gia kiến lập chín tòa tế đàn nhỏ hơn chung quanh tòa tế đàn lớn nhất này.
Dưới dự phối hợp của Vu tộc trưởng lão, Chiến tộc đã xây dựng hơn mười cánh cửa thời không nhỏ chung quanh Chiến Đế hành cung. Mỗi ngày đều có rất đông đệ tử Chiến tộc áo trắng xếp thành đội ngũ đứng chung quanh, không ngừng truyền nội lực vào để duy trì những cánh cửa thời không tồn tại.
Những cánh cửa thời không này dùng để nối liền Thái Cổ với những vị diện không gian khác. Bởi vì đặc thù kiên cố cấu tạo của Thái Cổ, cho nên loại cánh cửa thời không này cần tiêu hao năng lượng cực lớn, căn bản không phải một hai Thái Cổ cao thủ là có thể duy trì.
Ngoại trừ mỗi ngày có mấy trăm đệ tử Chiến tộc duy trì, mỗi cánh cửa thời không còn có một gã Chiến tộc bảo hộ.
Chiến tộc ra ra vào vào cánh cửa thời không không dứt, từng mệnh lệnh không ngừng từ bên trong Chiến Đế hành cung ban ra. Cách một đoạn thời gian, số đông Chiến tộc tập kết sẽ tạo thành nhóm tiến vào cánh cửa thời không. Khi trở về, trên người bọn họ đều dính đầy máu tươi…
Những mệnh lệnh này cũng không phải của Chiến Đế, mà là do đệ nhất chiến tướng lúc này đang ngồi xếp bằng trên thang băng trước Chiến Đế hành cung phát ra.
Sau khi từ chiến phần trở về, Chiến Đế liền mang theo bốn sợi xích sắt nhuộm máu tiến vào bế quan, tất cả công việc trong tộc đều giao cho đệ nhất chiến tướng phụ trách…
Đối với việc chinh phục hệ phái tự do còn đang dang dở, Chiến tộc lại chủ yếu tiến hành chung quanh ngày tế tự cửu tinh liên châu, cho nên hệ phái tự do liền chiếm được một chút hơi tàn…
Trong khi Phong Vân Vô Kỵ tại Kiếm các tìm hiểu quy tắc, cấu tạo nên lĩnh vực của mình, từ trong cánh cửa thời không, ba chiếc đỉnh to lớn đã được vận chuyển đến Chiến Đế hành cung, nhưng nhân số của Chiến tộc đi ra lại không bằng nhân số khi đi vào…
Hơn nữa Chiến tộc tại Thái Cổ không ngừng thu thập thần đỉnh, lúc này chung quanh Chiến Đế hành cung đã tụ tập bảy chiếc đỉnh lớn…