[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu

Chương 316 : Đỉnh Kiếm các ba người uống rượu




K iếm vực.

Phong Vân Vô Kỵ cùng với Triệu Vô Cực, Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên; một nhóm bốn người tiến về hướng Kiếm các. Khi bọn họ còn cách vách núi của Kiếm các một đoạn, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh ngồi xếp bằng bên bờ vách núi cao ngàn trượng, y bào đón gió bay phất phới, thần thái lộ ra vẻ uy nghiêm.

- Các ngươi đã đến rồi.

Quân Thiên Thương hất một chùm tóc dài rũ xuống trán ra sau đầu, thần thái rất ung dung. Nhìn vẻ mặt của y, giống như đã chờ ở đây rất lâu rồi.

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ đáp lời một tiếng, sau đó bốn người lần lượt hạ xuống vách núi.

- Nhìn Quân huynh có vẻ như rất là nhàn nhã… một mình một người ngồi bên bờ vách núi nhìn về phía xa, quả thật rất có phong vị.

Quân Thiên Thương thản nhiên cười cười:

- Ngươi nhìn thấy ta toàn thân thả lỏng, thần thái ung dung, cho nên mới nói những lời này phải không?

Nói xong y lại lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Vô Cực một chút, sau đó lại dời đi:

- Từ khoảnh khắc ta đặt chân đến Kiếm vực, trong lòng vẫn luôn căng thẳng. Ngươi đừng thấy ta ngồi đây thoải mái, chẳng qua là vì ta căn bản không thể vọng động mà thôi!

Nói đến đây, Quân Thiên Thương lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Vô Kỵ! Ngươi hãy giải thích cho vị kia một chút, đừng để y có địch ý với ta như vậy! Bị loại thần thức cường độ này quan sát, cảm giác không tốt chút nào.

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, liền áy náy nói:

- Xin lỗi, rất xin lỗi! Việc này ta đã quên nói với y.

Triệu Vô Cực ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Vô Kỵ, các người rốt cuộc đang nói gì vậy?… Có thể giới thiệu cho ta biết một chút về vị tiền bối cao thủ đó hay không?

- Chuyện này một lời khó nói hết. Hôm nay chúng ta gặp nhau, tạm thời đừng nên nói những chuyện này. Sau này có thời gian ta sẽ nói cho huynh.

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm mắt lại, bắt đầu dùng linh hồn liên hệ với Bổn Tôn.

Hắn còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo vô tình của Bổn Tôn đã truyền đến, chỉ một câu bốn chữ: “Có cần giết chết?”

Phong Vân Vô Kỵ hoảng hốt, vội vã trả lời trong linh hồn: “Không nên! Vị này không phải là địch nhân. Ngươi hãy thu hồi thần thức, để ta ứng phó là được rồi!”

Bổn Tôn yên lặng không nói gì thêm, nhưng trên mặt đất, Quân Thiên Thương đang ngồi xếp bằng bên bờ vách núi lại thở phào một hơi, hoạt động tay chân một chút, sau đó đứng thẳng lên. Tại hai bên tóc mai của y, mồ hôi hột không ngừng thấm ra.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cũng thầm sợ hãi. May mằn là Bổn Tôn không xuất thủ, nếu không… Có lẽ vì Bổn Tôn nhìn thấy Quân Thiên Thương có quen biết với Hoàng Kim giáp sĩ, cho nên mới không động thủ.

Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ liền lên tiếng:

- Thương thế của Quân huynh ra sao rồi?

- Gần như khỏi hẳn rồi… Phần Hàn Băng quyết mà ngươi lưu lại, ta cũng đã cẩn thận nghiên cứu một phen. Xét về hàn tính, Hàn Băng quyết chắc là có thể chống đỡ một phần chân khí hàn tính của Chiến Đế. Có điều, sau khi đối phó với Chiến Đế thì phải thanh trừ ra ngoài… Loại chân khí này tồn tại trong cơ thể sẽ ảnh hưởng đến độ thuần túy của chân khí.

- Quả thật như vậy! Năm đó, phần công quyết này vốn là ta sáng tạo ra dành cho các môn hạ đệ tử, cũng không hao phí nhiều thời gian, cho nên gần như đã quên mất nó. Nó có thể chống đỡ được chân khí cực hàn của Chiến Đế vẫn là một khả năng nằm ngoài dự liệu.

Quân Thiên Thương gật đầu:

- Thảo nào… Đúng rồi, không biết vị bằng hữu này là…

- Đây là huynh đệ mà ta quen biết khi vừa đến Thái Cổ, tên là Triệu Vô Cực.

Phong Vân Vô Kỵ cười nói, liền ôm lấy vai Triệu Vô Cực:

- Triệu huynh! Vị này chính là chúa tể chân chính của Đao vực, Quân Thiên Thương.

Triệu Vô Cực lộ ra vẻ kinh ngạc, liền ôm quyền cung kính nói:

- Thì ra các hạ chính là nhất đại tuyệt đỉnh cao thủ danh lừng Thái Cổ ngày nay, Nhất Niệm Luận Hồi Quân Thiên Thương. Vãn bối là Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng chưa từng gặp qua Quân Thiên Thương, nhưng từ trong miệng của sư tôn đã từng nghe được cái tên này. Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng đối với người này y vẫn rất bội phục.

- Không dám!

Quân Thiên Thương đáp lễ:

- Giống như đã nói với Vô Kỵ, hầu hết thời gian ta đều chìm trong khổ tu, nói cách khác đều là trải qua một cách vô ý thức, thực tế tuổi tác của tâm lý cũng không hơn các ngươi bao nhiêu… vì vậy các ngươi cứ gọi ta là Quân huynh là được rồi!

- Nếu đã như vậy, từ chối thì lại là bất kính!

Triệu Vô Cực khom người nói, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kiếm các, cùng với những Hoàng Kim giáp sĩ tuần tra qua lại tại chân núi và bầu trời, liền quay đầu nói với hai người:

- Ngày tốt như vậy, ba người chúng ta sao lại không ngồi nói chuyện, uống rượu một phen!

Quân Thiên Thương ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- Uống rượu?… Ha ha! Cũng tốt! Từ sau khi đạt đến Tích Cốc, đã rất lâu không nhớ rõ tư vị của rượu thịt. Có điều… nơi nào có rượu đây?

“Ha ha ha…”

Triệu Vô Cực và Phong Vân Vô Kỵ đều nhìn nhau cười. Triệu Vô Cực liền khom người, cao giọng nói:

- Chuyện này Quân huynh không cần lo lắng, tại hạ tự có phương pháp. Chư vị xin hãy chờ…

Dứt lời, Triệu Vô Cực liền phất trường bào, từ trên vách núi nhảy xuống, trong nháy mắt đã hóa thành một điểm đen xa vời biến mất không thấy…

- Vị huynh đệ này của ngươi, võ công quả thật không tệ… Có điều không biết, vì sao từ trước đến nay hình như y chưa từng xuất hiện tại Kiếm vực?

- Đó là vì ta cũng cho đến bây giờ mới nhìn thấy y, trước đó y vẫn luôn bế quan.

Phong Vân Vô Kỵ giải thích.

- Thì ra là vậy…

Quân Thiên Thương chợt hiểu ra.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên tai chợt vang lên một trận tiếng xé gió, bóng người nhoáng lên phía trước. Triệu Vô Cực vừa mới rời đi đã trở về, đáp xuống giữa hai người. Quanh người hắn, từng vò rượu được chân khí nâng lên lơ lửng tại không trung.

- Đến đi! Một người một vò, cùng nhau uống! Ha ha ha… Luyện công luyện lâu như vậy, thiếu chút nữa đã quên mất khẩu vị ưa chuộng này.

Triệu Vô Cực vung tay lên, hai vò rượu lớn liền phân biệt rơi vào trong tay Quân Thiên Thương và Phong Vân Vô Kỵ.

Quân Thiên Thương dùng hai tay tiếp lấy vò rượu, nhìn một chút, sau đó cười khổ nói:

- Vò rượu lớn như vậy, ta quả thật không uống được. Cho dù là thời gian trước đây còn cần ăn cần uống, ta cũng rất ít khi uống rượu, huống hồ hôm nay từ lâu đã không còn ăn uống, quả thật không uống được nhiều như vậy.

- Chuyện này không sao cả. Muốn uống được nhiều, cứ trực tiếp dùng nội công bức ra là được.

Phong Vân Vô Kỵ cười nói.

- Không nên như vậy!

Triệu Vô Cực lập tức phản đối:

- Uống rượu vốn không phải là vì ăn uống, tinh túy bên trong chỉ có thể dùng miệng lưỡi để cảm nhận được. Nếu như dùng đến nội công, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không biết được mùi vị của rượu. Một vò rượu có thể làm khó chúng ta hay sao? Đến đi, uống nào!

Triệu Vô Cực vừa đụng đến rượu liền giống như một người khác, thần thái bay bổng, rất có phong thái của kẻ ăn chơi.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lắc đầu, cuối cùng cũng có chút hiểu được vì sao thời gian rất lâu trước đây, Triệu Vô Cực chỉ là một kẻ vô tích sự, mà sau mấy chục vạn năm lại có thành tựu như hôm nay. Nguyên nhân bên trong, tuy nói là do có Thương Khung bí sách, nhưng chưa chắc đã không liên quan đến sự phóng khoáng của bản thân hắn.

“Triệu Vô Cực vẫn là do tâm tính quá lười. Nếu như không phải vì sư phụ của hắn… sợ rằng hiện tại, cho dù Chí Tôn tự mình dạy hắn, cũng chẳng có gì thay đổi…” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài.

- Vô Kỵ! Ở chỗ ngươi có chén nhỏ không?… Ta biết môn hạ của ngươi đa số đều là phi thăng giả, nhất định vẫn còn giữ lại không ít thú vui nho nhỏ. Ngươi đừng nói là không có nhé!

Quân Thiên Thương nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói.

Phong Vân Vô Kỵ liền quay đầu nhìn Trì Thương, còn chưa mở miệng, Trì Thương đã lên tiếng:

- Vâng thưa sư tôn… Tiền bối xin hãy chờ!

Sau đó y liền bước nhanh vào bên trong Kiếm các.

- Uống rượu phải như vậy mới giống.

Triệu Vô Cực cao hứng bừng bừng giơ vò rượu lên, mở nắp vò ra, uống từng ngụm lớn. Những giọt rượu óng ánh chảy ra bên khóe miệng. Một lúc sau, y mới chùi khóe miệng, buông vò rượu, ánh mắt nhìn về phía Quân Thiên Thương, trong mắt giống như muốn nói: “Nhìn đi! Ta uống rồi, bêy giờ đến phiên ngươi! Hãy giơ vò rượu lên giống như một nam nhân!”

Quân Thiên Thương cười khổ, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ như muốn cầu cứu.

- Quên đi, Triệu huynh! Quân huynh là người nho nhã, sao có thể uống như chúng ta được! Để cho huynh ấy dùng chén uống đi!

- Được rồi, được rồi… tùy các người! Đứng uống rượu như vậy quả thật không có ý tứ, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống đi!

Triệu Vô Cực cao giọng nói. Vừa mới uống rượu xong, bản sắc lãng tử của y lại hiển lộ rõ, gần như rất khó tìm ra liên hệ giữa y và một cao thủ.

- Nếu vậy hãy đến đỉnh Kiếm các đi! Nơi đó là địa phương cao nhất của toàn bộ Kiếm các.

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng.

Hai người còn lại yên lặng, sau đó đồng thời hướng ánh mắt hướng về phía đỉnh Kiếm các đồ sộ nguy nga…

Không lâu sau, Trì Thương liền đem ba chiếc chén nhỏ làm bằng ngọc nửa trong suốt tới, sau đó liền kéo Tây Môn Hoán Nhiên, mượn cớ hai người có chuyện cần bàn, liền lui xuống. Lúc này chỉ còn lại ba người Phong Vân Vô Kỵ, Quân Thiên Thương và Triệu Vô Cực.

- Vô Kỵ!

Quân Thiên Thương đột nhiên nhìn Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng.

- Chuyện gì?

- Ngươi thật sự có một đồ đệ tốt. Ta quả thật rất hâm mộ ngươi.

Quân Thiên Thương nói xong, liền vung tay áo, như một cánh chim nhẹ nhàng lướt lên đỉnh Kiếm các…

“Không sai…” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng mỉm cười, thân hình nhoáng lên đã biến mất tại chỗ…

Kiếm các chính là một kiến trúc điển hình của chùa chiền. Mái hiên có hình dạng đỉnh nghiêng, cũng không có nơi nào để đặt vò rượu. Có điều ba người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chân khí có thể dễ dàng phá hủy một ngọn núi cao, chuyện này tất nhiên là không làm khó được bọn họ.

Ba người khoanh chân ngồi xuống, lơ lửng cách đỉnh Kiếm các ba thước. Phong Vân Vô Kỵ liền vẫy tay một cái; từ xa xa, một cây đại thụ liền bật rễ bay lên không trung. Hắn lại phất tay phát ra từng đạo kiếm khí sắc nhọn, gọt cây đại thụ thành từng phiến gỗ ngăy ngắn, cuối cùng nối liền thành một khối gỗ hình vuông.

- Dùng cái này làm bàn đi!

Phong Vân Vô Kỵ vẫy tay, khối gỗ vuông ba thước liền bay đến giữa ba người. ống tay áo của hắn lại phất một cái, những vụn gỗ và phiến lá nương theo quán tính bay tới liền bị một luồng gió lớn thổi rơi.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Tám vò rượu lớn liền rơi xuống bàn gỗ, sau đó ba chén rượu lại phân ra ba hướng, đây lại là do Quân Thiên Thương dùng chân khí bày ra.

Thấy hai người nhìn về phía mình, Quân Thiên Thương thản nhiên cười nói:

- Rượu ngon còn phải dùng chén rượu tốt, như vậy tư vị mới càng thuần…

Triệu Vô Cực ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- Tại hạ vốn tưởng rằng huynh là người không thích rượu, không ngờ huynh ít uống rượu ít chỉ là bởi vì đối với rượu quá kén chọn…

Quân Thiên Thương chỉ cười mà không đáp.

Triệu Vô Cực cầm vò rượu lên, đang muốn rót vào trong chén, đột nhiên ánh mắt nhìn về một ngọn núi cao ngàn trượng khác xa xa phía trước, kinh ngạc nói:

- Người kia là ai? Nhìn vẻ mặt của y, giống như đã đứng ở đó rất lâu rồi.

- Huynh nói ai?

Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên, ánh mắt thuận theo hướng của Triệu Vô Cực nhìn về phía trước cửa lớn của Nam Thăng đại điện. Chỉ thấy nơi đó đang có nam tử thần sắc nghiêm túc, hai tay ôm một thanh trường đao hẹp dài.

Trên không trung, từng luồng gió xoáy quét qua trên ba đỉnh núi cao của Kiếm vực, khi thì vút lên những tầng mây, khi thì lại hạ thấp xuyên qua thung lũng, ẩn ước có tiếng gió thổi “u u” làm bạn. Nam tử có sắc mặt lạnh lùng kia, trường bào rộng thùng thình và mái tóc đen thật dài bay phần phật trong gió. Tóc dài rũ xuống che khuất một nửa khuôn mặt thô ráp…

- Độc Cô Phiêu!

Phong Vân Vô Kỵ kinh hô một tiếng. Mặc dù không thể hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của nam tử kia, nhưng khí tức của y lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ rất quen thuộc. Người này không phải là nghĩa tử của Độc Cô Vô Thương, gọi là Đao Quân Độc Cô Phiêu thì là ai?

------*------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.