[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu

Chương 244 : Tín ngưỡng chi liêu




T uần thú giả nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Phong Vân Vô Kỵ từ từ thu hồi bàn tay đã vươn ra, trong mắt xẹt qua một tia thù hận, sau đó chầm chậm nhắm mắt, nặng nề hít một hơi, ma thức Thần cấp đã lan rộng đến phạm vi xung quanh mấy ngàn dặm.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên hư không, chầm chậm ngồi xuống, cỗ cảm giác bất an lúc đầu đã biến mất vô ảnh vô tung.

“Bổn tôn? Bổn tôn?...” Phong Vân Vô Kỵ dựa theo từng tia liên lạc linh hồn kia rồi triệu hoán, liên lạc linh hồn ngay cả lĩnh vực cũng không cách nào ngăn cản.

Một đầu khác của liên lạc linh hồn lại im lặng vô thanh, bổn tôn không chút phản ứng nào.

Sau mấy lần thăm dò, Phong Vân Vô Kỵ đành trực tiếp bỏ qua, bổn tôn mặc dù không hồi đáp nhưng ý tứ đã biểu lộ không thể nghi ngờ rằng, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi!

“Tới đây, ta thực muốn xem xem lĩnh vực của ngươi giết chết ta như thế nào?” Phong Vân Vô Kỵ trong đầu xẹt qua một tia sát cơ “Luận về cường độ ý thức, bổn tọa cũng là ý thức thần cấp của nhân tộc, Hấp Tinh Đại Pháp đệ bát trọng, cả Ma giới phần lớn đều có thể loại bỏ, bổn tọa ngược lại muốn xem xem, chẳng nhẽ cứ có lĩnh vực là lập tức thiên hạ vô địch ư!”

Trên dưới không gian, bụi mù nồng đậm bay phất phơ, trên bầu trời, một tầng mây như xa như gần, thi thoảng biến ảo giữa hai màu đen kịt cùng đỏ rực, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi lại cúi đầu nhìn mặt đất, định thử từ trong đó tìm ra quy tắc trong lĩnh vực này.

Hống!

Một tiếng rống cực lớn từ phương xa truyền đến, một cỗ kình phong cuồng bạo thổi qua trước mặt, Phong Vân Vô Kỵ bất động như sơn, khói sương nồng đậm bên thân theo gió lay động, bay về phía sau. Nhưng bụi mù ở bốn phía lại mau chóng cuốn tới.

Ầm!

Ầm!

Từng tiếng bước chân cực lớn từ nơi xa vọng tới, bụi mù ở nơi xa kia dập dờn chao đảo, từng đợt gió thổi qua, sương mù dường như trở nên mờ nhạt, trong sương mù đó lộ ra từng vết chấm đen thui như sắt thép, bên trên hai chiếc sừng cong mà cứng cáp màu đen vươn thẳng như muốn phá trời cao.

Hống!

Một cơn gió cuồng bạo cuốn theo ma khí nồng đạm thổi đến trước mặt, ma khí tuôn trào trong mấy trăm trượng tức thì bị thổi bay, tạm thời lộ ra một khe hở xuyên qua thông đạo sương mù mỏng manh đó. Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một vị Ma thần cao lớn, nói cao lớn là vì không biết hắn tới cùng cao bao nhiêu, trong lĩnh vực này, trên không phân biệt trời, dưới không thấy mặt đất, không cách nào dò thám chiều cao vị Ma thần này.

“Tuần thú giả đã nói, chỉ cần ngươi chọn cách thuần phục, đồng thời phục tùng ý chí của Hắc Ám chủ thần thì ngài sẽ ban cho ngươi lực lượng càng cường đại hơn, vả lại còn tha cho ngươi một mạng!” Vị Ma thần cao lớn kia ồm ồm nói. Thanh âm vang dội mang theo sự nặng nhọc vang vọng khắp bầu trời.

Phong Vân Vô Kỵ không lên tiếng, vẫn xếp bằng trong hư không như cũ. Trên Sát Lục diện giáp, hai khỏa huyết tinh chớp lóe, phần đầu chuyển động, nhìn hướng hai tròng mắt đỏ như máu của Ma thần, hai con ngươi ấy hoàn toàn mù mịt, thần thái của nó thoạt nhìn như một con búp bê mất linh hồn vậy.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ run, dò xét nói : “Lực lượng cường đại như thế nào?”

“Giống như ta hiện tại! A! Lực lượng cường đại!” Tên Ma thần giơ hai cánh tay tráng kiện lên, gào thét nói : “Tạp Lý Nhĩ Từ chính là tên của ta. Ở chỗ này, ta cường đại vô bỉ! Thuần phục tuần thú giả đi. Tuân theo Hắc Ám chủ thần phía trên tuần thú giả rồi niệm tụng đoạn chú ngữ này, ngươi có thể trở nên cường đại như ta, không ai có thể địch lại!”

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không hiển lộ ra chút nào, chỉ hỏi : “Chú ngữ gì?”

Ma thần cao lớn Tạp Lý Nhĩ Từ trầm ngâm trong chốc lát, trên khuôn mặt đen thui không ngờ lại xuất hiện vẻ thánh khiết, với một loại thanh âm thành kính, cung kính nói : “Nơi hắc ám thâm uyên, vĩ đại chủ thần với đôi mắt hoàng kim có thể nhìn thấu tất cả vị diện, người nắm giữ hắc ám, tay nắm quyền hành, Ma giới hay thậm chí cả thiên địa, dưới uy nghiêm hết thảy đều thuộc về người, hắc ám có mặt khắp nơi, thần uy ở nơi nơi !”

“Nơi hắc ám thâm uyên, nhìn thấu biến hóa sinh diệt của vị diện, vạn vật đều ở trong tâm của người, mọi sinh vật hắc ám, đều quỳ phục dưới thần uy của người, bị chấn nhiếp dưới uy nghiêm của người, tôn sùng sự cường đại của người, người là vị chủ nhân của hết thảy sinh linh hắc ám, nắm giữ sinh tử….”

“….Tất cả hắc ám sinh vật, đều phải kính sợ người, tôn kính người, phục tùng người, tín ngưỡng người, vì người mà hiến dâng tất cả, kể cả linh hồn…”

Trong thanh âm ngâm xướng vang dội, cả không gian đều dồn dập, Phong Vân Vô Kỵ rất khó tưởng tưởng được một tên Ma thần ngu ngốc, điển hình của loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển không ngờ lại có thể phát ra thanh âm có sức cuốn hút sâu sắc như thế, tựa như một tên tín đồ điên cuồng. Trên thực tế, thần sắc của hắn, quả thực đúng như một tên tín đồ điên cuồng!

Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn chăm chú lắng nghe, đoạn chú văn này rất dài nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại nghe rõ từng chữ một, trong nội tâm như có một loại bản năng sai khiến hắn lắng nghe đoạn chú văn này vậy.

“Tín ngưỡng người, vì người hiến dâng tất cả, kể cả linh…” Một thanh âm vang dội nương theo thanh âm của Ma thần dội trở lại hư không, lúc hai chữ ‘linh hồn’ sắp phát ra từ khóe miệng thì Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cả kinh, hoảng sợ phát hiện mình không ngờ lại theo Ma thần đó niệm quá nửa đoạn chú văn.

Nói ra một nửa chữ rồi đột nhiên im bặt, một cỗ lãnh ý truyền khắp toàn thân, bụi mù bốn phía không biết từ khi nào đã tan sạch. Trong hư không, trên dưới hoàn toàn tối tăm, trên bầu trời một dòng xoáy màu đen cực lớn xoay quanh trên đỉnh đầu.

Phong Vân Vô Kỵ chung quy đã thấy rõ được chấn tướng của mảnh không gian này, hư không vô tận, hắc ám vô tận, nơi xa xa, tận cùng của hắc ám dường như có vài vệt quang mang rực rỡ.

Đỉnh đầu, hắc sắc Ma thần cực lớn kia cúi nhìn hắn, trên chân hắn có một dây xích khổng lồ xuyên qua mắt cá chân hắn, một đầu xuyên qua khác thì nối liền với hắc ám vô tận, từ phương vị của Phong Vân Vô Kỵ nhìn tới, xung quanh hắc ám là hình bóng từng thân ảnh khổng lồ mờ ảo hiển lộ ra, từng tiếng xích sắt từ trong hư không truyền đến….

Hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, chuyện này là như thế nào, vì sao khung cảnh bốn phía rất mau biến mất, một cổ cảm giác kì dị truyền đến, Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn xuống dưới, trong hư không vô tận đó, một cỗ âm ảnh cực kỳ mờ nhạt như thủy triều xuống rất nhanh hướng về phía một vài nơi trong hư không mà co rút đi, trong nháy mắt liền hóa thành một chấm đen, biến mất không thấy đâu.

Đây là một không gian bỏ hoang! Trong sát na thấy rõ tình cảnh xung quanh, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một loại minh ngộ, lĩnh vực của tuần thú giả, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng rất rõ ràng, nó chắc chắn đã thiết lập một loại quy tắc nào đó, một khi bị va đụng sẽ bị vứt đến nơi này.

Từ điểm này mà nói, lĩnh vực của tuần thú giả thực sự không tính là lĩnh vực gì cả, hoặc nói chuẩn xác, nó chỉ là một chấp hành giả phụ trách đưa tất cả quy tắc hủy diệt tống đến không gian này thôi.

Vì sao Phong Vân Vô Kỵ có thể vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, nơi đây không phải một cái lĩnh vực ư? Nguyên nhân rất đơn giản, đó là không gian này khiến một loại cảm giác quen thuộc nào đó ẩn sâu trong ký ức dâng lên, cảm giác phi thường quen thuộc – Thần Ma cổ chiến trường.

Bầu trời, đại địa đen như mực, bầu trời sao dày đặc ẩn sâu một nơi nào đó trong không gian, vòng xoáy hắc động cực lớn trên đỉnh đầu, đây là đâu?

Ma thần khổng lồ kia ngỡ ngàng nhìn phía trước, thân hình vẫn không chút nhúc nhích, cũng không chút nào chú ý đến Phong Vân Vô Kỵ, thoáng nhìn, Phong Vân Vô Kỵ đã chú ý thấy được Ma thần này, cũng chẳng phải Ma thần bản thân mình thấy trong không gian bụi mù cuồn cuộn lúc đầu kia.

“Ta từ lúc nào đụng phải quy tắc của tuần thú giả, từ lúc nào bị vứt đến không gian này? Vì sao ta vẫn chưa từng phát giác ra?” Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ liên miên, ngẩng đầu nhìn Ma thần cao lớn ngay gần cạnh, trong giây phút cẩn thận quan sát tỉ mỉ đó, Phong Vân Vô Kỵ không nhịn được hít một hơi lạnh.

Dưới làn da đen thui kia, lộ ra chính là khung xương lởm chởm, sợi sợi gân xanh. Tên này dường như mất máu quá nhiều, hai mắt vô thần, tựa như trải qua một ca bệnh nặng vậy.

Từng tiếng hút gió mơ hồ truyền vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ theo thanh âm đó quét lại, đột nhiên phát hiện thanh âm đó lại là từ trên dây xích xuyên qua mắt cá chân Ma thần phát ra, dây xích cứng cáp đó hệt như mạch máu người, nó co bóp, từng đoạn lên xuống, tiếng xùy sụp đó chính là phát ra từ tiếng dây xích kia.

Một cỗ lãnh ý dội xuống khắp cả người Phong Vân Vô Kỵ, gần như là vô ý thức, tay phải Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, Khô Lâu Thập Tự kiếm liền chém xuống…

Cheng!

Một tiếng kim thiết đứt gãy truyền đến, sợi xích sắt thô dày kia theo đó mà đứt ra, Phong Vân Vô Kỵ gần như không dám tin tưởng không ngờ lại dễ dàng như thế, ngẩng đầu liếc qua Ma thần kia, Phong Vân Vô Kỵ lúc này mới sinh ra một tia hối hận, trong Ma tộc vốn không có chỗ cho giao tình, nếu khiến cho Ma tộc này tự do, chỉ e mình sắp gặp xui xẻo rồi.

Ngẩng đầu nhìn đi, Ma thần kia vẫn không động đậy như trước, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước.

“Không cần nhìn, nhìn cũng chỉ phí công sức.” Một thanh âm hờ hững từ một bên xa xa truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ run, ngẩng đầu nhìn, trong hư không đen ngòm một nhân ảnh cao hơn trượng bồng bềnh trong hư không, thanh âm đó dường như phát ra từ trong miệng hắn.

“Ngươi là ai?” Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

“Ta? Hừ hừ!” Ma tộc kia xoay người lại, chẳng hề đáp lại mà mở miệng nói : “Ngươi hãy xem xem, sợi xích của hắn có phải được nối lên trên hay không?”

Mặc dù trong lòng vẫn duy trì cảnh giác cực cao với người kia. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn vô ý thức liếc mắt, vừa nhìn lại phát hiện, sợi xích sắt hư hỏng vừa mới bị chặt đứt lại được nối liền.

“Loại tín ngưỡng chi liêu này trực tiếp ăn sâu vào trong linh hồn, căn bản không thể chém đứt, Hán Mặc Khắc đáng thương, hắn đã không thể cứu được rồi.” Nam tử lạnh lùng nói : “Ngươi hiện tại cho dù có uy năng chém đứt tín ngưỡng chi liêu đi nữa, cũng không thể cứu được hắn…”

Ngừng một chút, nam tử nói : “Linh hồn hắn đã bị tín ngưỡng chi liêu hấp thu chẳng kém là bao, có thêm mười cái nữa thì cũng sắp biến mất rồi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đồng tử Phong Vân Vô Kỵ co lại, lạnh lùng nói.

“Ta?” Nam tử thân thể vắt ngang bồng bềnh trong hư không đột nhiên đứng thẳng dậy, giận dữ hét : “Ngươi lại hỏi ta là ai? Ta là đệ thất thiên Ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ dưới trướng Ni Cổ Lạp Tư đại đế, ta cai quản hơn mấy chục vạn thâm uyên Ma thần, uy năng của ta khiến cường giả Ma giới nghe thôi đã vỡ mật, một Ma đế nho nhỏ như ngươi lại có thể dám hỏi ta là ai?”

Thanh âm nam tử vốn không cao không thấp nhưng đột nhiên lại vang dội như tiếng sấm vậy, cả không gian đều rung rinh trong tiếng rống giận của hắn, xa xa gần gần, sợi xích sắt ẩn núp vào trong hư không vô tận đột nhiên đong đưa, phát ra tiếng kim thiết vang vọng.

“Hừ, Ma đế? Ngươi cho rằng ta thực sự chỉ là một tên Ma đế sao?” Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh nói, một tay đột nhiên duỗi ra, vỗ về phía Ma thần vẻ mặt đờ đẫn cạnh người kia, Ầm, trong nháy mắt, cả thân hình khổng lồ của Ma thần liền sụp đổ, hàng loạt ma nguyên như cá voi hút nước, chìm vào Phong Vân Vô Kỵ, trong nháy mắt, Ma thần khổng lồ đó chỉ còn dư lại một bộ khung xương dập dềnh trong không trung. Nhưng khung xương còn sót lại đó rất nhanh liền tan rã, lặn vào trong sợi xích, nhập vào màn đêm đen ngòm, sợi xích sắt như mạch máu người có thể hút linh hồn kia liền như dây mây, rất nhanh héo rụi, từ như nắm tay lớn biến thành ngón tay cái rồi không ngừng co rút lại, không nháy mắt liền hóa thành tro bụi, tiêu tan trong không trung…

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở phào một hơi, một chiêu này cũng là mạo hiểm thử nghiệm, một mặt là để trấn trụ tên Ma tộc tên Cổ Liệt Nhĩ – Tư Tạp Nặc Hán Đức này, một mặt khác cũng là thử thăm dò xem lời hắn là thật hay không.

Quả nhiên, Ma thần mất quá nửa linh hồn căn bản không biết phản kháng là cái gì cả, mặc kệ cho Phong Vân Vô Kỵ làm gì thì làm, Hấp Tinh Đại Pháp đệ bát trọng thiên muốn hấp nạp một Ma thần cũng chẳng phí nhiều lực khí cho lắm.

Từng cỗ ma nguyên điên cuồng nhập vào trong cơ thể, mặc dù không nhiều như Phong Vân Vô Kỵ tưởng tượng nhưng cũng tương đối khả quan, Phong Vân Vô Kỵ cũng không hề chuyển hóa cỗ năng lượng vừa hấp nạp kia mà chỉ không ngừng nén lại, sau đó phong ấn ở một nơi trong đan điền để chuẩn bị dưới tình huống khẩn cấp nào đó.

Mặc dù linh hồn sớm đã là Thần cấp nhưng Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình chưa có bất cứ dấu hiệu nào trở thành Ma thần, loại tình huống này khiến hắn không hiểu chút nào, chịu hạn chế của thân thể, năng lực hấp nạp ma nguyên cũng có hạn chế, nguồn ma nguyên khổng lồ như thế lại không thể lãng phí.

Cổ Liệt Nhĩ – Tư Tạp Nặc Hán Đức từ trong bóng đêm tới gần, sau mắt cá chân hắn phát ra từng tiếng xích sắt vang vọng.

“Ngươi là vị Ma thần đoạt xá mà tới kia?” Cổ Liệt Nhĩ với khuôn mặt lãnh tuấn, sắc mặt như lộ vẻ tái nhợt từ trong bóng tối tới gần, nơi đứng lại cách trước người Phong Vân Vô Kỵ hơn mười trượng, vừa mới mở miệng lập tức dọa cho Phong Vân Vô Kỵ giật mình.

Hiển nhiên đối phương đã hiểu lầm, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không cảm thấy mình nên sửa chữa điểm này, đối với vấn đề này Phong Vân Vô Kỵ lựa chọn phương thức trả lời tốt nhất : trầm mặc.

Cổ Liệt Nhĩ lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, một cỗ uy áp cường đại từ trên người hắn tuôn ra, rất hiển nhiên, sợi xích tín ngưỡng trên chân hắn đã khiến thân thực lực của hắn suy yếu rất nhiều, mặc dù uy năng cường đại nhưng Phong Vân Vô Kỵ rất khó liên tưởng hắn cùng với Cổ Liệt Nhĩ từng thống suất mười vạn thâm uyên Ma thần trong miệng của hắn có điểm chung gì.

“Ngươi thật sự là Cổ Liệt Nhĩ – Tư Tạp Nặc Hán Đức sao? Hừ!” Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cổ Liệt Nhĩ, hung ác nói : “Muốn gạt ta sao, ngươi nếu mạnh như vậy, há có thể bị nhốt ở đây!”

Cổ Liệt Nhĩ ngước mắt, uy nghiêm nói : “Vậy cũng phải xem ai đã nhốt ta vào chỗ này!”

Phong Vân Vô Kỵ không chút để ý lời hắn, nhưng ma nguyên trong cơ thể lại đề mạnh, ngưng ở cổ tay, Hấp Tinh Đại Pháp nơi tay trái đã chuẩn bị xuất thủ : “Ai?”

“Ni Cổ Lạp Tư đại đế!” Thanh âm mang theo hận ý nồng nặc của Cổ Liệt Nhĩ khiến cả người Phong Vân Vô Kỵ không khỏi chấn động.

“Ni Cổ Lạp Tư đại đế?!”

“Không sai, ta thay hắn chinh chiến vài chục ức năm, vào sinh ra tử, ai ngờ được hắn lại đem ta ra làm tế phẩm, phụng hiến cho Hắc Ám chủ thần của Ni Cổ Lạp Tư vương triều để đổi lấy ân sủng lớn hơn của Hắc Ám chủ thần!” Cổ Liệt Nhĩ tức giận nói, từng tiếng nghiến răng kèn kẹt phát ra từ trong miệng hắn, xương cốt toàn thân cũng rung lên răng rắc, hiển nhiên trong lòng cực kỳ thù hận.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng rất lâu, hỏi : “Đây rốt cục là nơi nào?”

Cổ Liệt Nhĩ ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm châm biếm : “Ngươi chính là Ma thần đoạt xá mà tới, đương nhiên phải biết hắc ám tín ngưỡng kim tự tháp của mỗi vương triều làm nơi gặp mặt Chủ thần chứ!”

Trong não hải hiện lên hình ảnh hắc ám kim tự thấp bồng bềnh trong hư không nơi chiến trường Tư Đề Lạp Cổ, Phong Vân Vô Kỵ gật gật đầu, nói : “Không sai.”

“Chúng ta hiện tại chính là ở bên trong tín ngưỡng kim tự tháp, những sợi xích sắt này…” Cổ Liệt Nhĩ chỉ chỉ xuống chân : “Chính là thứ đã cấu thành tín ngưỡng kim tự tháp, vĩnh viễn đều không thể giải thoát.”

Đột nhiên, ánh mắt Cổ Liệt Nhĩ dường như quét qua cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, trong sự hưng phấn mang theo hung ác nhìn Phong Vân Vô Kỵ : “Ngươi không ngờ lại không bị sợi xích tín ngưỡng trói buộc!”

Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh cúi đầu liếc mắt. Quả nhiên trên hai mắt cá chân hoàn toàn trống trơn, không hề giống như bọn họ bị tín ngưỡng chi liêu đâm xuyên mắt cá, Phong Vân Vô Kỵ đang định mở miệng, đột nhiên, một cỗ ma thức khổng lồ khiếp người xông đến trước mặt…

------*------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.