Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ vẫn đang chiến đấu kịch liệt. Ba người vừa toàn lực giao chiến, vừa trôi dạt theo dòng sông thời gian không nhìn thấy đầu cuối.
Trong dòng sông thời gian kình khí ngút trời, thần lực quang ám hùng hậu hóa thành những chùm ánh sáng hủy diệt đan xen trong hư không. Bởi vì ba kẻ xâm nhập xa lạ mà vùng đất này không còn yên tĩnh nữa, tiếng nổ vang của thần lực quang ám và tiếng gầm của Chủ Thần thứ mười bốn vang khắp dòng sông thời gian.
Đối mặt với Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ liên thủ công kích, Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng tháo chạy, trong lòng vừa giận dữ vừa kinh hãi. Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ phối hợp giống như áo trời không vết vá. Chỉ riêng Bổn Tôn xuất thế ngang trời đã có thực lực không phân cao thấp với Chủ Thần thứ mười bốn, mà sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ lại khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn lâm vào tình thế xấu.
Mặc dù kiếm của Phong Vân Vô Kỵ không thể uy hiếp được Chủ Thần thứ mười bốn có thần thể hoàng kim, nhưng tinh thần lực dồi dào đến mức kinh khủng của Phong Vân Vô Kỵ còn nguy hiểm hơn nhiều so với kiếm trong tay hắn. Khi đang toàn lực ứng phó với công kích mãnh liệt của Bổn Tôn, Chủ Thần thứ mười bốn còn phải chống đỡ công kích tinh thần lực không thể né tránh của Phong Vân Vô Kỵ.
Giao đấu tinh thần lực luôn là giết địch một ngàn thì tự tổn tám trăm, nguy hiểm như vậy nhưng nhân loại trước mắt này lại giống như không hề e ngại. Chủ Thần thứ mười bốn vô cùng giận dữ, nhưng lại không có biện pháp nào ngăn chặn Phong Vân Vô Kỵ. Công kích tinh thần lực vốn không giống bất cứ phương thức chiến đấu nào khác, không hề có kỹ xảo, muốn tránh cũng không được. Mỗi lần tinh thần lực va chạm đều giống như có vô số sấm sét thần phạt, khiến cho trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn liên tục nổ vang. Tinh thần lực bị thương, những công kích khác cũng bị ảnh hưởng. Đối mặt với hai đối thủ giống nhau như đúc, hai viên thần cách trên trán Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng lập lòe,đành phải liên tục sử dụng lực lượng thời gian. Có mấy lần khi Chủ Thần thứ mười bốn định ra tay ngăn cản công kích của Bổn Tôn, tinh thần lực khó phòng bị của Phong Vân Vô Kỵ lại đột ngột đánh vào trong đầu hắn. Trong đầu chấn động, “thời gian bất động” của Chủ Thần thứ mười bốn sắp phát ra lại tiêu tan, lập tức bị Bổn Tôn đánh vào bản thể khiến toàn thân máu tươi bắn tung tóe. Chủ Thần thứ mười bốn đành phải dùng thần lực nhanh chóng tu bổ thân thể. Dưới hai tầng công kích, thần lực dồi dào tích lũy trong cơ thể hắn nhanh chóng bị tiêu hao.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên, lực lượng tinh thần hùng hậu phát ra, nghênh đón công kích tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ trong hư không, đồng thời một tay “thời gian chảy ngược” đánh về hướng công kích do Bổn Tôn phát ra.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai luồng tinh thần lực hùng hậu đủ khiến vũ trụ biến sắc va chạm vào nhau giữa hư không. Trong người Chủ Thần thứ mười bốn khí huyết sôi trào, bị đánh lui ra mấy trăm trượng. Đối diện với hắn, Phong Vân Vô Kỵ cũng bị bức ra. Không đợi Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, thân hình Phong Vân Vô Kỵ liền nhoáng lên, lập tức lui ra bên ngoài. Bổn Tôn ở phía sau lại tiến lên nghênh đón. Hai người một tiến một lùi, phối hợp không hề sơ hở.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên một tiếng, đang định ra tay lần nữa, ngay lúc này…
- Chính là bây giờ!
Tại một nơi trong hư không cách trung tâm vũ trụ rất xa, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên mở mắt ra, nói với sáu đại cao thủ còn lại. Cùng lúc đó, tin tức trong lời tiên đoán của phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đồng thời xuất hiện trong đầu sáu đại cao thủ kia.
- Chính là lúc này!
Gần như cùng lúc, Xi Vưu đứng ở phía trên cao nhất, trong lòng cũng đồng thời hiện lên một ý niệm.
“Ong!”
Cửu tinh trên bầu trời rung động. Hư không trong phạm vi một triệu dặm chợt tối sầm lại. Lực lượng cửu tinh đột nhiên giống như thủy triều rút vào một điểm. Tại khoảnh khắc này thời gian giống như bị chia thành ngàn vạn phần. Một cột sáng rực rỡ đường kính mấy trăm trượng từ trên trời chiếu xuống một điểm trong hư không trống rỗng. Gần như cùng lúc, ba vị Chí Tôn, Ma Đế Hoàng và Đệ Nhất phân thần cũng đồng loạt ra tay. Ánh sáng chợt lóe lên, ba thánh thú gầm lớn rung trời, thân thể to lớn vắt ngang phạm vi một triệu dặm, không ngừng qua lại trong một góc hư không trống rỗng. Cặp mắt Ma Đế Hoàng tối sầm lại, vừa ra tay đã thi triển “bàn tay của âm mưu”. Đệ Nhất phân thần lại đánh ra thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo, ánh đao đen kịt vô cùng bá đạo lặng lẽ cắt qua hư không.
Mặc dù trong hư không chẳng có bóng người nào, nhưng sáu người đều không hề do dự, vừa ra tay đã dốc hết toàn lực.
Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn đang toàn lực ứng phó với công kích của Bổn Tôn và Đệ Ngũ Chí Tôn, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm cực độ dâng lên trong lòng. Hắn còn chưa kịp phản ứng, sáu đòn công kích hoặc sáng hoặc tối đột ngột từ hư không phía sau tràn đến, đánh vào tấm lưng to lớn.
“Ầm!”
Phần lưng như sắt thép của Chủ Thần thứ mười bốn trong nháy mắt sụp xuống, một vết đao to lớn từ vai trái kéo dài đến vai phải, giữa lưng lại xuất hiện một lỗ hổng thông đến trước ngực, xuyên qua sau lưng có thể thấy được cảnh tượng trước người.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức nhìn thấy một bàn tay trắng nõn như ngọc nhanh chóng lớn lên trong mắt. Khuôn mặt Bổn Tôn không mang theo chút tình cảm nào nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Ầm!”
“Thời gian bất động!”
Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn phân tâm, Bổn Tôn liền thừa dịp ra tay trước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Chủ Thần thứ mười bốn bị đứng yên, một bàn tay mang theo lực lượng vạn cân liền đánh vào trên trán hắn.
“Ong!”
Trông thấy bàn tay của Bổn Tôn sắp đánh xuống, thần cách thời gian lấp lánh trong suốt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên bừng sáng, “thời gian bất động” trong nháy mắt bị xóa bỏ. Ngay trước khi bàn tay của Bổn Tôn đánh xuống, một bàn tay khác nặng như sắt thép bỗng chắn ngang giữa bàn tay của Bổn Tôn và vầng trán của Chủ Thần thứ mười bốn.
“Ầm!”
Tại khoảnh khắc quyền chưởng giao nhau, thần lực quang minh từ lòng tay Bổn Tôn bắn ra khiến cho toàn bộ dòng sông thời gian đều ảm đạm mất màu, ánh sáng trắng chói mắt rợp trời kín đất đánh vào người Chủ Thần thứ mười bốn. Gần như cùng lúc, một luồng tinh thần lực hùng hậu cũng đánh vào trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Dưới áp lực nặng nề, toàn thân Chủ Thần thứ mười bốn máu phun như mưa, máu tươi màu vàng như suối nước từ trong lỗ chân lông bắn ra, thân thể cao lớn như diều đứt đây bay ra ngoài.
Một chiêu đắc thủ, Bổn Tôn cũng không ngừng lại, lập tức đuổi theo. Thương thế của Chủ Thần thứ mười bốn nhìn có vẻ rất nặng, nhưng Bổn Tôn hiểu rõ, những vết thương nhìn như nghiêm trọng này nhiều nhất chỉ tiêu hao một chút thần lực, rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Thân hình nhoáng lên, Bổn Tôn hóa thành một bóng sáng mơ hồ nhanh chóng đuổi theo. Áo bào của Phong Vân Vô Kỵ rung động, cũng đuổi theo hướng Chủ Thần thứ mười bốn biến mất.
Trong hư không mênh mông, sáu đại cao thủ đứng yên lơ lửng trong bóng tối, trên mặt lộ ra vẻ lắng nghe.
- Thành công rồi sao?
Ma Đế Hoàng nghi hoặc hỏi.
- Đã thành công.
Người trả lời là Ma Tổ Xi Vưu đứng ở phía trên mọi người, áo bào xám tung bay. Ngay khi vừa ra tay, mọi người gần như cùng lúc cảm nhận được một tia khí tức cực nhỏ của Chủ Thần thứ mười bốn trong hư không trống rỗng.
Trong lòng Ma Đế Hoàng mừng rỡ. Kế hoạch tập hợp sáu cao thủ hàng đầu vũ trụ cuối cùng đã có hiệu quả. Trong kế hoạch ban đầu vốn không đoán được sẽ xuất hiện cao thủ siêu cấp như Bổn Tôn, cũng không có chuyện sáu cao thủ hợp sức. Mặc dù Ma Đế Hoàng đã đáp ứng với Xi Vưu là sẽ ra tay, nhưng cũng là xem tình huống rồi mới quyết định. Nếu như có thể đánh chết Chủ Thần thứ mười bốn thì tốt, còn nếu không được thì xem tình thế mà lui về phía sau, ít nhất có thể bảo toàn được tính mạng.
Nhưng tình hình thực tế lại khác xa dự đoán của Ma Đế Hoàng. Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ lực lượng thời gian, chỉ dựa vào điểm này, Ma Đế Hoàng có muốn lui cũng chưa chắc đã lui được. Nghe được tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi vừa rồi do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra, nếu như hôm nay không thể giết chết hắn, sau khi hắn đạt tới trạng thái đỉnh cao, chính là lúc Ma Đế Hoàng phải bỏ mạng. Với tính cách có thù phải trả của Chủ Thần thứ mười bốn, lần này ra tay đắc tội với hắn, tương lai nhất định là không chết không thôi. Ma Đế Hoàng đã lâm vào thế cỡi hổ khó xuống.
- Chủ Thần thứ mười bốn sở hữu thần thể hoàng kim, công kích của chúng ta rất khó tạo thành vết thương chí mạng với hắn. Lần này là do hắn không ngờ được, cho dù đã bước vào trong dòng sông thời gian, chúng ta vẫn có khả năng tấn công hắn. Lần sau hắn nhất định sẽ có chuẩn bị, muốn đánh trúng chưa chắc đã dễ dàng như vậy.
Bạch Hổ Chí Tôn liếc nhìn Ma Đế Hoàng, nói:
- Tịch Nhĩ Lạc, tiếp tục dự đoán đi!
Đối với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc này, trong lòng ba vị Chí Tôn vẫn không thể yên tâm, dù sao Tịch Nhĩ Lạc cũng được xưng là Âm Mưu Chi Chủ.
Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc khống chế thân thể Ma Đế Hoàng, gật đầu một cái, hai tay hướng vào nhau, giữa mười ngón tay kéo ra một đường mây mù màu xám nhỏ dài. Trong hư không lại truyền đến thần lực dao động kịch liệt, một lúc sau sáu đại cao thủ lại mất đi bóng dáng.
Sáu đại cao thủ hợp sức công kích đúng là đã đánh trọng thương Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng lại không đủ chí mạng. Nhờ vào thần thể hoàng kim và Sát Lục chiến giáp sinh ra cùng thời với chư thần, khiến cho công kích của sáu người khó mà phát huy được hiệu quả hoàn toàn. Hắn vừa bay ngược vừa nhanh chóng tu bổ thân thể bị thương, một đoàn thần lực hắc ám mạnh mẽ chữa trị thân thể với tốc độ không thể tưởng tượng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã khôi phục như ban đầu. Cái giá duy nhất là phải tiêu hao ít nhất một phần mười thần lực to lớn trong cơ thể, điều này đối với hắn là không thể tha thứ. Bất kỳ một tia thần lực nào đều rất quý giá khi ngồi lên ngôi vị của thần sau này.
Trông thấy Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện, Chủ Thần thứ mười bốn giận dữ gầm lên, thân hình gập lại, không hề né tránh mà chủ động xuất kích. Hắn vung tay lên, thần lực hắc ám tà ác tràn về phía Bổn Tôn. Đồng thời tinh thần lực to lớn của hắn cũng phát ra, đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Hai luồng tinh thần lực to lớn như cá voi va chạm mãnh liệt trong hư không. Tại một góc xa xôi trong vũ trụ, mấy trăm ngàn viên vẫn thạch đang trôi nổi trong hư không đột nhiên bị một ngoại lực vô hình xoắn thành tro bụi, hóa thành sương mù mờ mịt lan ra. Thần lực quang ám do Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn phát ra va chạm vào nhau trong dòng sông thời gian.
“Ầm!”
Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, sáu đoàn lực lượng hùng hậu lại từ bên ngoài dòng sông thời gian đánh vào hắn. Có kinh nghiệm lần trước bị thương, lần này Chủ Thần thứ mười bốn đã sớm chuẩn bị. Sau khi giao thủ với Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn, hắn liền nhanh chóng lui ra, xoay người đánh ra một chưởng như tia chớp, lập tức dùng “thời gian bất động” dừng lại công kích do sáu đại cao thủ phát ra.
Chủ Thần thứ mười bốn vừa đánh vừa lui. Đồng thời đối mặt công kích của tám đại cao thủ trong vũ trụ, cho dù hắn từng là vua của chư thần cũng không chịu nổi. Dưới ảnh hưởng của pháp tắc thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ không ngừng xê dịch giữa vũ trụ, mỗi giây chênh lệch đều xa đến chục triệu cây số.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Sáu cao thủ đám Xi Vưu phối hợp càng lúc càng ăn ý. Thuật tiên đoán của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc có thể dự đoán được vị trí Chủ Thần thứ mười bốn sắp xuất hiện, còn thần cách giết chóc của Đệ Nhất phân thần và linh hồn Xi Vưu dung nhập vào cửu tinh lại có thể nhanh chóng cảm ứng được vị trí chính xác của hắn. Dưới sự phối hợp của sáu đại cao thủ, dòng sông thời gian cũng khó giúp được Chủ Thần thứ mười bốn ngăn cách công kích của những cao thủ khác.
Luận về năng lượng, thần lực trong cơ thể tám cao thủ tuyệt đỉnh trong vũ trụ cộng lại còn vượt xa Chủ Thần thứ mười bốn. Nếu không phải nắm trong tay lực lượng thời gian, với thần lực hắc ám tích lũy trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, vốn không thể nào ngăn cản tám người được bao lâu, đừng nói là còn sức phản kích.
Lực lượng thời gian không phải là vô địch, Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa thật sự trở thành Thời Gian Chi Chủ, tác dụng của lực lượng thời gian chỉ có thể giới hạn trong phạm vi nhỏ. Trong số sáu đại cao thủ bên ngoài dòng sông thời gian, nếu chỉ một người thì không ai có tư cách khiêu chiến Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng tập hợp lại với nhau, các loại năng lực phối hợp lại tạo thành uy hiếp đối với Chủ Thần thứ mười bốn.
Bánh xe chiến tranh vẫn kêu vang. Bên ngoài không gian Thái Cổ, đại quân huyết tộc, đại quân vương triều Trung Ương và đại quân Thái Cổ liên hợp, cùng vây công đại quân Ma Giới trong hư không mênh mông đã lâm vào kinh hoảng và hỗn loạn. Xi Vưu, Ma Đế Hoàng, Đệ Nhất phân thần, ba vị Chí Tôn, Đệ Ngũ Chí Tôn và Bổn Tôn cũng đang giao thủ trong dòng sông thời gian nhanh như chớp.
Chủ Thần thứ mười bốn nhờ vào tính chất đặc biệt của dòng sông thời gian, nhanh chóng dịch chuyển biến ảo khắp vũ trụ, mỗi lần đều cách xa đến chục triệu dặm. Vì để tránh bị tám đại cao thủ đỉnh cấp trong vũ trụ đồng thời vây công, thậm chí có lúc vị trí trước sau cách nhau đến hơn nửa vũ trụ.
Bất kể Chủ Thần thứ mười bốn dịch chuyển biến hóa như thế nào, cuối cùng vẫn không thoát được Thái Cổ Kiếm Thần và Bổn Tôn cùng ở trong dòng sông thời gian. Dưới thế công của hai người liên thủ, thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tiêu hao. Linh hồn hắn cũng bị tinh thần lực hùng hậu của Thái Cổ Kiếm Thần liên tục công kích, bắt đầu có dấu hiệu chao đảo, có lúc khí tức cực kỳ hỗn loạn. Càng khiến Chủ Thần thứ mười bốn vừa kinh hãi vừa giận dữ, bất kể hắn tránh xa như thế nào, sáu đại cao thủ bên ngoài dòng sông thời gian vẫn có thể xuất hiện ở địa điểm chính xác, dùng thế công vô cùng bá đạo xuyên phá dòng sông thời gian đánh vào hắn. Đối mặt với sáu đại cao thủ hợp sức công kích, Chủ Thần thứ mười bốn đành phải liên tục sử dụng “thời gian bất động” và “thời gian chảy ngược”, đồng thời điều động thần cách giết chóc không ngừng hấp thu năng lượng trôi nổi trong vũ trụ hỗn loạn.
- Gào!
Trong tiếng gầm giận dữ, cửu tinh bỗng nhiên bừng sáng. Dưới sự trợ giúp của lực lượng cửu tinh, thần lực hắc ám dồi dào thuộc về hàng tỉ quy tắc bắt đầu chui vào trán Chủ Thần thứ mười bốn, nhanh chóng bổ sung năng lượng tiêu hao trong chiến đấu. Lực lượng cửu tinh rất hùng hậu, mỗi lần đều có rất nhiều năng lượng truyền vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng năng lượng mà hắn thu nạp từ bên ngoài lại không đủ bù đắp tiêu hao trong chiến đấu với tám đại cao thủ. Không chỉ như vậy, chỉ cần hắn điều động thần cách giết chóc, lập tức sẽ bị Đệ Nhất phân thần cảm ứng được. Còn khi hắn mượn cửu tinh hấp thu thần lực, Xi Vưu cũng sẽ lập tức phát giác ra. Có lúc bởi vì Chủ Thần thứ mười bốn hấp thu thần lực từ bên ngoài quá lâu, Đệ Nhất phân thần và Xi Vưu thậm chí không cần chờ kết quả tiên đoán của Phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, liền cảm ứng được vi trí của Chủ Thần thứ mười bốn trong xa xăm, trực tiếp phát ra chiêu thức mạnh nhất đánh về phía hắn. Nhất thời Chủ Thần thứ mười bốn lại lâm vào khốn cảnh chưa từng có. Đối mặt với thế công liên tục của tám đại cao thủ, hắn đành phải liên tục sử dụng lực lượng thời gian.
Lực lượng thời gian thi triển trong phạm vi càng rộng, thần lực tiêu hao lại càng nhiều; đối tượng mà lực lượng thời gian tác dụng có năng lượng càng mạnh, thần lực cũng hao tổn càng lớn. Bất luận là Ma Đế Hoàng hay Xi Vưu, nếu chiến đấu một mình đều không phải là đối thủ của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng cũng không có nghĩa là Chủ Thần thứ mười bốn có thể không thèm đếm xỉa đếm bọn họ. Cái giá của việc liên tục sử dụng “thời gian bất động” chính là thần lực tiêu hao điên cuồng. Đối mặt với thế công gió thổi không lọt của tám đại cao thủ, chi trong thời gian ngắn ngủi, thần lực hắc ám trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn đã hao đến gần một phần ba. Mỗi khi tiêu hao một phần thần lực, Chủ Thần thứ mười bốn lại suy yếu đi một phần. Hắn dần dần trở nên nóng nảy, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi cục diện này.
Trái lại, bất luận là sáu đại cao thủ bên ngoài hư không, hay là Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn cùng tồn tại trong dòng sông thời gian, càng về sau công kích lại càng lưu loát. Trong lòng mọi người đều mừng rỡ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa Chủ Thần thứ mười bốn sẽ khô kiệt thần lực vì sử dụng lực lượng thời gian quá nhiều, bị đánh trở về nguyên hình, đến lúc đó chính là ngày chết của hắn.
“Hai viên thần cách… ta muốn thần cách giết chóc của hắn!” - Ma Đế Hoàng lại phát ra một chiêu “bàn tay của âm mưu”, đồng thời trong lòng điên cuồng hét lên.
Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trầm mặc một lúc, cuối cùng đáp lại: “Được, ngươi sẽ có được nó!”
Vào giờ phút này, hai vị đồng bạn hàng tỉ năm dường như đã thấy được mơ ước có thể chạm đến.
Mỗi người đều có thể cảm giác được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đang nhanh chóng suy yếu. Tinh thần Ba vị Chí Tôn run lên, thế công càng dồn dập hơn. Chỉ cần Chủ Thần thứ mười bốn chết đi, cuộc tấn công của Ma Giới sẽ không công mà tự phá.
Cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn biến đổi, Xi Vưu vẫn luôn bình tĩnh cũng lộ ra sự nôn nóng. Chỉ khi giết chết Chủ Thần thứ mười bốn, sư tôn Đế Thích Thiên và các tộc nhân của bộ tộc thủ hộ mới có thể yên nghỉ dưới lòng đất.
Không giống như những cao thủ khác, Đệ Nhất phân thần lại có vẻ rất bình tĩnh. Theo như hắn thấy, chỉ cần Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngã xuống thì không có bất cứ chuyện gì đáng để vui mừng. Trước ngày hôm nay hắn vốn không phải là đối thủ của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn lại liên tục hai lần ra tay với hắn, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn chạy thoát, những điều này đủ để rút ra bài học.
“Hi vọng chư thần đang chiến đấu trên hàng tỉ không gian sẽ không chú ý tới nơi này!” - Trong lòng Đệ Nhất phân thần thầm nghĩ, bất giác lại liếc nhìn bầu trời đen kịt. Tuyệt học mạnh nhất của hắn là Hấp Tinh đại pháp, do ba trăm ngàn ma công đỉnh cao diễn hóa thành. Nhưng bởi vì dòng sông thời gian ngăn cách, Hấp Tinh đại pháp lại khó mà thi triển, hắn đành phải sử dụng thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo là Thần Tử Ma Diệt. Thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo có thể dễ dàng giết chết Hắc Ám Quân Chủ, nhưng đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn lại không có đất dụng võ, “thời gian bất động” khiến tất cả công kích của hắn đều đánh trật.
Nhưng trong lần đánh trật này, Đệ Nhất phân thần lại sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Khi thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo xuất ra, hắn rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn. Tại khoảnh khắc xuất đao, trong xa xăm, liên hệ giữa ba phân thần vốn bị cắt đứt dường như lại được nối liền.
“Ngươi có cảm giác được không?” – Trong lúc Đệ Nhất phân thần vẫn còn đang suy nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì, một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuyên qua tầng tầng hư không, truyền vào trong lòng hắn. Trong dòng sông thời gian mênh mông, dưới mái tóc dài phất phơ của Thái Cổ Kiếm Thần, đôi mày kiếm đột nhiên khẽ rung động.
- Ngươi cũng cảm thấy à?
Trong lòng Đệ Nhất phân thần giật mình, buột miệng nói. Lời nói vừa dứt, lúc này hắn mới chợt nhận ra không chỉ mình có loại cảm giác này. Hai người chỉ kịp trao đổi một câu ngắn ngủi, theo sau thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo chấm dứt, sự liên hệ không ngăn cách giữa ba người lại biến mất.
“Đây là chuyện gì?” – Khi linh hồn lại liên hệ được với nhau, Đệ Nhất phân thần trực tiếp hỏi.
“Không biết.” - Phong Vân Vô Kỵ trả lời rất dứt khoát: “Tình huống này không hề nằm trong dự liệu.”
Đệ Nhất phân thần im lặng không nói gì, trong đầu không ngừng suy nghĩ về loại cảm giác kia. Trong xa xăm dường như có một thanh âm nói với hắn: “Ngươi cũng có thể sở hữu tốc độ của Đệ Tam phân thần và Phá Vọng ngân mâu của Bổn Tôn.”
Khi Đệ Nhất phân thần lại thi triển Kiếp Ma Đạo lần nữa, thình lình phát hiện tốc độ bất giác nhanh hơn không ít, cuối cùng cũng khẳng định loại cảm giác này. Nhưng hắn lại chẳng hề vui vẻ chút nào, trái lại một cảm giác bất an cực độ dâng lên trong lòng.
Dưới tình huống tâm thần tương thông, tâm tư của Đệ Nhất phân thần vốn không gạt được Phong Vân Vô Kỵ trong dòng sông thời gian. Khi cảm nhận được sự bất an của Đệ Nhất phân thần, Phong Vân Vô Kỵ cũng trở nên trầm mặc, hắn hiểu rõ Đệ Nhất phân thần đang lo lắng điều gì. Trong lòng hai người đều nặng nề. Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Bổn Tôn phía trước, trông thấy ánh mắt Bổn Tôn hoàn toàn lạnh nhạt, không hề có biểu tình gì.
“Ngươi đã từng nói, nguyên thần một khi phân ba sẽ vĩnh viễn không dung hợp lại, có đúng vậy không?” – Giọng nói có phần bất an của Đệ Nhất phân thần đột nhiên xuyên qua ngăn cách của dòng sông thời gian, trực tiếp vang lên trong linh hồn Phong Vân Vô Kỵ. Câu nói này đã vạch trần sự bất an trong lòng hắn.
“Đúng… vậy.” - Phong Vân Vô Kỵ trả lời có phần ngập ngừng. Ban đầu khi nguyên thần phân ba, hắn quả thật đã từng nói những lời này. Trong ba phân thần, Đệ Nhất phân thần thừa kế mặt tối tăm của bản thể, Bổn Tôn thừa kế lý trí trong linh hồn, còn Đệ Tam phân thần lại thừa kế tất cả tâm tình và lý tưởng của bản thể. Đệ Nhất phân thần hỏi như thế cũng không sai.
Thời gian đang biến đổi, thế giới cũng đang biến đổi. Khi từ trong không gian phi thăng đến Thái Cổ, hắn vốn không ngờ nghênh đón mình là một Thái Cổ tàn phá, càng không nghĩ tới hôm nay lại trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn. Nhưng lúc đầu không nghĩ tới, cũng không có nghĩa là chuyện sẽ không xảy ra. Lúc trước khi nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ còn chưa vượt qua cảnh giới Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, còn bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới tầng thứ mười một, hoàn toàn không thể đánh đồng. Ba phân thần rốt cuộc có thể dung hợp hay không, bây giờ ngay cả hắn cũng không dám khẳng định.
Sắc mặt Đệ Nhất phân thần nhất thời trở nên có phần khó coi. Sự ngập ngừng trong giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ cũng không lừa gạt được hắn.
“Chắc là sẽ không!” - Đệ Nhất phân thần cố gắng kiềm nén sự bất an trong lòng, tự an ủi mình. Là một cao thủ, dĩ nhiên không thể nào thay đổi chỉ vì một vài suy đoán không đầu không đuôi.
“Cho dù như thế nào, nguyên thần đã phân ba, nếu lại dung hợp làm một, bản tọa tuyệt đối sẽ không đáp ứng!” - Đệ Nhất phân thần giống như đã hạ quyết tâm, trong lòng lẩm bẩm. Một khi nguyên thần dung hợp, hắn nhiều nhất chỉ là một tâm ma thỉnh thoảng có thể ra ngoài, làm sao so được với sự tự do hôm nay. Hiện giờ đã có thực lực mạnh mẽ tung hoành thiên hạ, hắn càng không muốn xuất hiện tình huống dung hợp này. Có gắng xóa đi sự bất an trong lòng, hắn lại tham gia vào trận chiến với Chủ Thần thứ mười bốn.
Khi trong lòng mỗi người đều có tâm tư, lại không ai chú ý đến, thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng tiêu hao, khí tức càng ngày càng yếu, trong đôi mắt màu vàng bỗng hiện lên sự nóng nảy, lộ ra tâm sự trùng trùng. Vào giờ phút này, trong lòng hắn dường như đang gặp phải một quyết định vô cùng khó khăn.
Phía trên hàng tỉ không gian, hai mươi bốn bóng đen cao mấy chục ngàn trượng đứng sừng sững trong khoảng hư vô rộng lớn không nhìn thấy ranh giới này. Hai mươi bốn cặp mắt hoàng kim yên lặng nhìn chăm chú vào một đầu khác trong hư không, ánh mắt hoàn toàn lạnh giá, không tìm được một chút tâm tình nào khác. Hai mươi bốn dòng nước pháp tắc vừa sáng vừa tối xuyên qua hư không, ánh sáng và bóng tối vô tận va chạm kịch liệt trong vùng đất mênh mông này. Mỗi lần va chạm đều có thể dễ dàng hủy diệt hàng triệu không gian vững chắc, nhưng trong hư vô phía trên hàng tỉ không gian này lại không nổi lên một chút sóng gợn nào. Dưới ánh sáng và bóng tối, hàng ngàn hàng vạn Chủ Thần phân thân hòa vào trong dòng nước pháp tắc mênh mông, chiến đấu kịch liệt trong khoảng hư không này.
Ven rìa chiến trường rộng lớn, một bên là hải dương ánh sáng phát ra ánh sáng vô tận, còn một bên là vực sâu bóng tối không có chút ánh sáng nào. Chư thần đang chiến đấu kịch liệt giữa vùng đất bản nguyên của Quang Ám này.
Chiến đấu giữa chư thần không ngày không đêm, cũng không có người thắng.
Khi chư thần tham gia, lực lượng đen tối và hỗn loạn trong vũ trụ nhanh chóng gia tăng.
“Rắc rắc!”
Một tiếng nứt lớn vang khắp vũ trụ, chấn động hàng tỉ không gian. Cửu tinh vốn đã sáng ngời đột nhiên càng lúc càng chói lọi, cuối cùng lại phát ra ánh sáng nóng rực giống như mặt trời. Nơi lực lượng cửu tinh lan đến, vết nứt tung hoành vũ trụ lại càng lớn hơn, tiếng rạn nứt to lớn kia chính là âm thanh do vết nứt to lớn hình chữ S này kéo dài ra.
Khi tiếng vang lớn kia truyền tới, trong dòng sông thời gian, cặp mắt to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng hiện lên vẻ khác thường. Tại khoảnh khắc này, cuối cùng hắn đã có một quyết định.
“Ầm!”
Chủ Thần thứ mười bốn dùng một chiêu “thời gian bất động” ngắn ngủi dừng Bổn Tôn lại. Ngay khi thần cách trên trán Bổn Tôn lập lòe, muốn thoát ra khỏi khống chế, Chủ Thần thứ mười bốn lại đánh ra một quyền, đồng thời phát ra tinh thần lực to lớn, không hề e ngại va chạm với Phong Vân Vô Kỵ trong hư không. Sau đó hắn lại xoay người, dùng một chiêu “thời gian bất động” dừng lại công kích do đám người ba Chí Tôn phát ra. Cuối cùng hắn kêu lên một tiếng, lập tức chạy về phương xa, cũng không quay đầu.
- Gào!
Tiếng rít thê lương tràn đầy sự bất cam và oán hận cực độ. Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn lướt ra mấy trăm trượng, đột nhiên xuyên qua dòng sông thời gian cuồn cuộn, xuất hiện trong vũ trụ hỗn loạn.
- Đuổi theo!
Chiêu này của Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của moi người. Trong lúc bất ngờ, một cảm giác không lành lại dâng lên trong lòng mọi người. Có câu là “tức nước vỡ bờ”, trong tình huống lâm vào tuyệt cảnh, không ai biết Chủ Thần thứ mười bốn sẽ làm gì. Lời vừa dứt, sáu người liền nhanh chóng đuổi theo.
“Ầm!”
Cách sáu đại cao thủ khoảng chừng chục triệu cây số, hư không nổi ra một vòng sóng gợn, sau đó Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ đều mặc áo trắng, bề ngoài gần giống nhau như đúc, đồng thời từ trong dòng sông thời gian bước ra. Hai người phân biệt phương hướng một chút, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn.
Chủ Thần thứ mười bốn đứng giữa vũ trụ không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đám cao thủ bốn phương bay vút đến, thần sắc tỏ ra bình tĩnh khác thường, cũng không có dấu hiệu muốn chạy trốn.
“Nghịch thần giả, ta không hề muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại bức ta hủy diệt ngươi!” - Sóng ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn xuyên qua tầng tầng không gian, truyền vào trong biển ý thức của Bổn Tôn đang nhanh chóng lướt đến. Sau khi nói xong những lời này, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.
“Ầm!”
Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn nhắm mắt lại, biến hóa chợt xảy ra. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong hư không cuồng phong nổi dậy, mấy chục ngàn tia sét màu đen nóng rực từ dưới chân Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra, chiết xạ về bốn phương. Dưới sự quan sát của mọi người, thân thể hắn đột nhiên lớn lên, trong nháy mắt liền đã cao đến mấy chục ngàn trượng, khôi phục lại thân thể to lớn ban đầu của hắn. Bên ngoài thân thể to lớn kia loáng thoáng có thứ gì đang nhúc nhích, dường như muốn thoát ra.
- Không hay!
Không hề báo trước, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng cuốn qua linh hồn mọi người. Ma Đế Hoàng chỉ kịp kêu một tiếng, liền trông thấy Chủ Thần thứ mười bốn lại mở mắt ra. Ngay khi hai mắt mở ra, dùng Chủ Thần thứ mười bốn làm trung tâm, một đoàn oán khí mãnh liệt khiến cả vũ trụ đều biến sắc đột nhiên bộc phát ra.
Cho dù là Đệ Nhất phân thần đã đắm chìm rất lâu trong Sát Lục ma quyết, lại từng nhìn thấy sát khí dày đặc như thực chất bao phủ toàn bộ bầu trời vùng đất bỏ hoang, cũng chưa từng nghĩ tới một người, hoặc có thể nói là thần lại có thể bộc phát ra oán khí mãnh liệt như vậy.
“Ầm ầm!”
Khi Chủ Thần thứ mười bốn thả ra khí tức oán hận đã tích lũy từ hỗn độn ban đầu, trời đất đột nhiên biến sắc. Sâu trong bầu trời đen kịt sấm chớp đùng đùng, những tia sét lớn đến mấy trăm trượng bắn ra, theo oán khí mênh mông như biển cuốn về bốn phương. Dưới đoàn oán khí ngập trời này, ngay cả cửu tinh trên bầu trời cũng liên tục lay động, ánh sao trở nên ảm đạm.
Vào giờ phút này, tám đại cao thủ chính tà lại cảm nhận được quá trình hình thành của một linh hồn tràn đầy oán hận. Linh hồn mạnh mẽ này, hoặc nói chuẩn xác là oán khí của vị thần linh này sinh ra tại đầu cuối của thời không xa xôi, khi vũ trụ còn sơ kỳ, chúng sinh còn chưa thai nghén, không gian vẫn chưa thành hình, ngay cả hàng tỉ quy tắc cũng chưa hoàn toàn về chỗ của nó. Khi lần đầu tiên hắn mở mắt ra, nghênh đón hắn là vận mệnh thân thể bị chia cắt, vì vậy hắn căm ghét toàn bộ vũ trụ này, cũng căm ghét loài người đã ra đời nhờ hấp thu năng lượng vốn thuộc về hắn.
Chư thần sợ hãi oán khí của hắn, cho nên đã nhốt hắn tại Cửu U, thế là hắn lại sinh ra oán hận với chư thần. Trong thời gian bị giam cầm dài đằng đẵng, hắn không thể nói, không thể cử động, cứ như vậy trải qua hàng tỉ năm. Trong Cửu U cô độc và yên tĩnh, làm bạn với hắn chỉ có bóng tối và bóng tối, vì vậy oán khí của hắn lại càng đậm hơn.
Hắn vốn là vua của chư thần, được thai nghén trước cả chư thần. Nhưng sau khi phá phong ấn ra ngoài, một lần nữa hắn bị thất bại dưới tay loài người, thậm chí bị bức tới tuyệt cảnh, tôn nghiêm của Chủ Thần bị chà đạp nặng nề. Tất cả căm giận và thù hận chống chất lên nhau, ngay cả thân thể Chủ Thần của hắn cũng không chịu nổi gánh nặng này.
Hắn hận, hận trời, hận đất, hận loài người, hận Chủ Thần, cũng hận cả vũ trụ này.
Oán hận ngập trời này chất chứa sâu trong linh hồn, khiến hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời lại ngăn cản hắn leo lên nơi cao hơn, ngăn cản hắn trở về ngôi vị của thần vốn thuộc về mình. Hắn vẫn luôn không muốn ngồi lên ngôi vị của thần, bởi vì một khi trở thành Chủ Thần lý trí, hắn sẽ không thể đẩy loài người, chư thần và vũ trụ khiến hắn oán hận vào vực sâu hủy diệt. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại phải đưa ra một quyết định bất đắc dĩ, thả ra oán khí từ sâu trong linh hồn tích lũy từ hỗn độn ban đầu.
“Ầm!”
Khí tức oán hận khiến vũ trụ biến sắc quét qua toàn bộ hư không. Tâm thần mọi người chấn động, chỉ cảm thấy linh hồn giống như bị vô số cây kim sắc bén đâm vào, liền kêu lên một tiếng, bị oán khí tàn bạo đánh bay ra ngoài như diều đứt đây. Chỉ riêng Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ có tinh thần lực vô cùng to lớn mới ngăn cản được đợt oán khí giống như uy thế của vũ trụ này.
“Ầm ầm!”
Trong ánh mắt của Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, sau khi thả ra oán khí dày đặc trong linh hồn, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng liên tục gia tăng giống như măng non sau cơn mưa. Sau một tiếng vang lớn long trời lở đất, hư không chợt tối sầm lại. Một tia chớp lướt qua, trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn thình lình xuất hiện một vòng xoáy mây đen to lớn, lực lượng đen tối dồi dào từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ vào trong thân thể to lớn vắt ngang giữa vũ trụ này. Dưới mây đen làm nổi bật, cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn như đèn lồng treo cao trong bóng tối, càng lúc càng sáng. Trên người hắn, dao động tâm tình của loài người cũng nhanh chóng yếu đi. Không có oán khí, không có giận dữ, linh hồn to lớn kia cũng dần dần trở nên cân bằng, trở nên lý trí. Chủ Thần thứ mười bốn đang tiến hóa theo hướng lý trí như Bổn Tôn. Không còn tâm tình của loài người, lực lượng đen tối hùng hậu giữa vũ trụ vốn bị ngăn cách ở bên ngoài, lúc này lại điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn. Một đoàn khí tức vượt trên chúng sinh từ trên người hắn bộc phát ra, nhanh chóng quét qua bốn phía.
“Rắc rắc!”
Trong bóng tối vang lên một tiếng động rất nhỏ. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy thần cách thời gian lấp lánh trong suốt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên mọc ra hai cạnh thật mỏng. Sau khi hai cạnh rất mỏng này hình thành, thần cách thời gian trên trán hắn đột nhiên tỏa ra một đoàn ánh sáng chói mắt. Vào giờ phút này, mất đi sự trói buộc cuối cùng, thần cách thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn đã đạt đến hoàn mỹ. Đây là một viên thần cách hoàn chỉnh của Thời Gian Chủ Thần.
“Không hay, thực lực của hắn đang nhanh chóng gia tăng, theo đó năng lượng linh hồn cũng được tăng cường. Nhất định phải ngăn cản hắn!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ. Mặc dù hắn và Bổn Tôn đều thấy được sự biến hóa của thần cách thời gian, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Lúc này sắc mặt của hắn có phần tái nhợt. Tại khoảnh khắc vừa rồi, oán khí do Chủ Thần thứ mười bốn thả ra bên ngoài còn kinh khủng hơn nhiều so với lực lượng tinh thần của hắn. Phong Vân Vô Kỵ không kịp đề phòng, linh hồn cũng bị chấn động một chút, khí huyết trở nên quay cuồng.
Dường như có cùng suy nghĩ với Phong Vân Vô Kỵ, Bổn Tôn yên lặng đứng trong bóng tối một lúc, sau đó đột nhiên ra tay. Một vệt trắng lướt qua hư không, Bổn Tôn liền biến mất vào trong bóng tối, nhưng ý thức lại đồng thời tập trung vào Chủ Thần thứ mười bốn.
“Ầm!”
Một tia chớp màu đen to lớn đột nhiên từ trong vòng xoáy mây đen phía trên đánh xuống đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Trước khi Bổn Tôn ra tay, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất.
“Ầm!”
Tia chớp màu đen to lớn đánh xuống hư không cách đó mấy trăm triệu cây số. Những không gian ở nơi này lúc trước đã bị tan vỡ dưới ảnh hưởng của cửu tinh, khiến cho vô số sinh linh trong không gian bị ném vào hư không, thi hài như cát trôi nổi trong hư vô tối đen.
Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trong hư không, cặp mắt không có chút tình cảm nào quét qua chung quanh, tay phải vung lên phát ra một đoàn ánh sáng màu đen sền sệt, bao trùm tất cả thi thể trôi nổi trong hư không. Chỉ trong một ý niệm, ánh sáng đen kịt lại như thủy triều chui vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn. Sau khi ánh sáng tan di, vô số thi thể như cát trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, hư không hoàn toàn trống rỗng.
“Ầm!”
Sau khi tiếng sấm qua đi, Chủ Thần thứ mười bốn lại hóa thành một tia chớp màu đen biến mất không tung tích. Một lúc sau, bóng trắng chợt nhoáng lên, thân hình của Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện trong khoảng hư không này.
Thần thức quét qua chung quanh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nhất thời trầm xuống. Những mảnh vụn của không gian vỡ tan vẫn còn trôi nổi trong hư không, nhưng sinh linh trong không gian sau khi chết, thân thể và linh hồn của bọn họ đều biến mất không cón bóng dáng. Một ý niệm nhanh như hớp lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: Chủ Thần thứ mười bốn đã cắn nuốt linh hồn của những sinh vật chết trong không gian tan vỡ này.
Bóng trắng chợt nhoáng lên nơi khóe mắt, Bổn Tôn đã lặng lẽ đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn. Phong Vân Vô Kỵ lại dừng bước, nhìn vào hư không trống rỗng, sắc mặt nặng nề.
Trong lời đồn, lúc trước khi Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra đã bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, một nửa năng lượng dùng để thai nghén loài người. Nếu như lời đồn này là chính xác, vậy thì Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn có năng lực thu hồi năng lượng vốn thuộc về hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trĩu nặng. Đến bây giờ Chủ Thần thứ mười bốn mới bắt đầu hấp thu năng lượng do loài người sinh ra sau khi không gian tan vỡ, hiển nhiên là có liên quan đến oán khí ngập trời mà hắn vừa mới thả ra. Cửu tinh nối liền, vũ trụ xiêu vẹo, vô số không gian tan vỡ, hàng loạt sinh linh chết đi. Nếu như Chủ Thần thứ mười bốn hấp thu toàn bộ thì sẽ đáng sợ như thế nào. Điều may mắn duy nhất là không phải trong tất cả không gian đều có con người sinh sống, cũng không phải tất cả không gian đều vỡ tan, hoặc là chỉ sụp đổ một phần.
Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng điều động lực lượng thời gian, hấp thu năng lượng của vô số nhân loại sau khi chết trôi nổi trong hư không. Thần lực và linh hồn trong cơ thể hắn đang tăng trưởng với một tốc độ không thể tưởng tượng. Cảm nhận được tình trạng này, sáu đại cao thủ linh hồn đã bị thương đều biến sắc.