[Dịch]Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 116 : Bắt đầu ra tay.




“ Tình hình tiến hành tới đâu rồi?” Đặng Mỹ Lệ quay sang Tống Thiên Hành hỏi.

“Chỉ còn chờ tập hợp đông đủ, lập tức có thể thực hiện kế hoạch ngay, mẻ lưới đã được giăng ra, chỉ chờ những con cá lớn cắn câu mà thôi.” Nghĩ tới việc sắp được sở hữu luồng sức mạnh đáng sợ sau khi hấp thụ tinh huyết của lũ “cá lớn” kia xong, Tống Thiên Hành không kềm được phấn khích cười nói.

“ Chỉ mong tên khốn đó tới càng muộn càng tốt, mà không tới thì càng tốt hơn nữa….” Đặng Mỹ Lệ không tự chủ lộ ra vẻ lo lắng, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.

Trong đôi mắt của Tống Thiên Hành khẽ lóe qua tia sáng đầy sắt khí.

Không được, em gái của mình ngày càng lún sâu vào tình cảm với tên khốn đó, phải trừ khử hắn bằng mọi giá trước khi quá muộn.

Phải biết rằng có một bí mật mà chỉ có mình và phụ thân biết rõ, duyên phận của em gái đã được sắp đặt sẵn từ lâu, em gái của mình sau này chỉ có thể trở thành phụ nữ của "thiếu chủ" mà thôi. ngoài ra, chỉ có "thiếu chủ' mới đủ tư cách trở thành người chồng lý tưởng em gái của mình, tuyệt đối không được để kẻ khác phá bỉm vào. vì lợi ích của gia tộc, vì công vì tư, con heo mập đó phải chết ~~~!!

Lén lén phóng ánh mắt “ra lệnh” về phía Tư Mã Phong Vân, ý nói là mày làm gì làm, phải giải quyết rắc rối kia cho ta bằng mọi giá.

Tư Mã Phong Vân cười khóc không được, đúng là có ngày bị hai anh em nhà nó chơi chết chứ chả chơi đâu.

Mặc dù Tống Thiên Hành đã bật đèn xanh, nhưng thú thật Tư Mã Phong Vân đã tỏ ra do dự khi phải ra tay với Dương Kiệt rồi. Vì nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Đặng Mỹ Lệ lúc này, nếu như con heo mập đó chết dưới tay mình, e rằng mình cũng sẽ chết không toàn thây cho mà xem.

Nếu như nói người mà khiếnTư Mã Phong Vân khiếp sợ nhất trong hai anh em nhà kia, chắc chắn sẽ là Đặng Mỹ Lệ chứ không phải Tống Thiên Hành.

Tống Thiên Hành ra tay mới mình còn có chút sức lực phản kháng, nếu như Đặng Mỹ Lệ ra tay thì…..

Nghĩ tới lần gặp mặt trước khi xuất phát tham gia thí luyện bí cảnh, Tư Mã Phong Vân không kềm được ớn lạnh xương sống vì khiếp sợ.

Nhìn thấy vẻ mặt lưỡng lự của đối phương, Tống Thiên Hành cười lạnh một cái. Xem ra tên Tư Mã Phong Vân này không nhờ vả được rồi, chỉ còn cách tự mình ra tay thôi. Không tin là em gái ruột thịt của mình vì một tên đàn ông khác mà ra tay với mình.

“ em gái à, đã vào tới nơi này rồi, không cần phải mang theo cái vỏ bọc đó nữa, hãy trở về hình dáng thật của mình đi, nhìn cái khuôn mặt này không quen chút nào, em không thấy mệt và khó chịu sao khi phải đeo thứ đó lên mặt sao?” Nghĩ tới điều đó, mang theo vẻ mặt chìu mến nhìn về phía Đặng Mỹ Lệ cười nói.

Cái gì? Thì ra “Đặng Mỹ Lệ” này đang sử dụng mặt nạ biến hình chứ không phải khuôn mặt thật của cô ta?

“ Đặng Mỹ Lệ” chỉ mỉn cười một cái, sau đó dùng ngón tay ngọc ngà thon dài của mình dí lên vị trí gần dưới cằm, sau đó nắm nhẹ vào một khẽ hở nhỏ tới mức không thể nhìn thấy, kéo nhẹ lên lột ra khỏi khuôn mặt của mình.

Xịt xịt ~~~~~ !!

Đám đàn ông có mặt ở đây, ngoại trừ một vài cá nhân, tất cả đều không kềm được hít sâu một hơi lạnh vào người khi chiêm ngưỡng một khuôn mặt sắc đẹp tuyệt trần, trên môi mang theo nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Mặc dù đã từng nhìn thấy qua không ít lần, nhưng cũng không thể không xao xuyến khi ngắm nhìn khuôn mặt đó.

Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết đó, đôi mắt Tư Mã Phong Vân lóe qua tia sáng dị thường, trong lòng thầm nghĩ: “ quả là tuyệt sắc hiếm gặp, hèn chi có thể khiến tên khốn Lăng Hàn Phong chết mê chết mệt, mất hết lý trí vì cô ta.”

Đúng thế, khuôn mặt thật của “Đặng Mỹ Lệ” lúc này đã thay đổi thành một khuôn mặt sắc đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành, nếu như Dương Kiệt có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phấn khích tới nỗi mỡ thịt trên cơ thể run chuyển liên hồi, tạo ra những bước di chuyển nặng nề lao về phía đối phương, miệng kêu thót lên là : “ Diệp sư tỷ, lâu ngày không gặp, tưởng nhớ vô cùng ~~~~!!”

Thế là hiểu cả rồi, vì sao “Đặng Mỹ Lệ” lúc nãy vừa giáp mặt với Tư Mã Phong Vân lập tức biết rõ hắn đã ra tay với Dương Kiệt và tỏ ra phẫn nộ như vậy, vì sao “Đặng Mỹ Lệ” chưa từng tiếp xúc qua với Dương Kiệt lại tỏ ra quan tâm tới anh ta như vậy, vì sao lúc ở Cầu Vòng Sơn Cốc Tư Mã Phong Vân nói rằng đối phương giả tạo tới mức có thể che mắt cả thiên hạ. Câu trả lời đã có hết ở đây rồi.

“Đặng Mỹ Lệ” chính là do Diệp Tuyền cải trang mà thành. Tất nhiên, đó là “Đặng Mỹ Lệ” sau khi lên phi thuyền bay tới nơi này tham gia bí cảnh thí luyện. Còn Đặng Mỹ Lệ thật trước kia, số phận như thế nào chắc chỉ có trời biết.

Mà nhìn miếng da mặt trên tay của Diệp Tuyền lúc này, chắc mọi người cũng đoán ra được kết quả rồi nhỉ?

Thực ra nếu tinh ý ngay từ đầu, sẽ phát hiện Diệp Tuyền thực tế không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta.

Ngay từ lần đầu tiên mới gặp mặt Dương Kiệt, cả hai quen biết chưa quá một tiếng đồng hồ, dám tự tin uống viên thuốc ngủ theo yêu cầu của anh ta để bị giấu vào trong Càn Khôn Tháp, nếu như bản thân không có thực lực tự tin tuyệt đối, ai dám làm thế chứ?( Giở trò là chết với chị đó cưng) Vả lại, mỗi lần Dương Kiệt tưởng rằng đối phương bị hôn mê sâu chưa tỉnh định giở trò, Diệp Tuyền có thể thức tỉnh ngay đúng thời điểm quan trọng nhất, không có vấn đề mới là lạ á. Một lần còn có thể gọi là trùng hợp, hai lần, ba lần, thậm chí bốn lần thì không thể gọi là trùng hợp được nữa. Mà thực tế là cô ta không hề rơi vào trạng thái hôn mê gì cả, chỉ là giả vờ mà thôi.

Nhìn thấy quá trình trưởng thành của Dương Kiệt với tốc độ kinh ngạc, với vô số bí ẩn là anh ta từng thể hiện ra( bí ẩn không gian ảo Càn Khôn Tháp), cộng thêm tình cảm bắt đầu sinh sôi nảy nở mà mình dành cho đối phương, nên vô cùng kiên quyết phải chèo kéo đối phương về phía mình bằng mọi giá.

Mới có tình huống bắt Tư Mã Phong Vân bày kế ép Dương Kiệt quy hàng, nếu như không phải hắn nhận thêm một mệnh lệnh khác là trừ khử đối phương nếu không thể chèo kéo, có cho vàng hắn cũng không động tay với Dương Kiệt.

Và Tống Thiên Hành gọi Diệp Tuyền bằng em gái, vậy có nghĩa hắn không phải tên là Tống Thiên Hành, tên thật của hắn phải gọi là Diệp Thiên Hành mới đúng.

“Vẫn còn thiếu một người sao?” Diệp Tuyền đưa mắt quét qua những người có mặt ở đây, khẽ díu mày nói.

“ Chắc tên khốn đó đang la cà đâu đó, hoặc gặp phải những đệ tử nữ của Bách Hoa Cốc và Khái Hoạt Lâm đi riêng lẻ, máu dâm trong người nổi lên, đang hưởng thụ hưởng thụ chứ gì?” Diệp Thiên Hành nhún nhún vai nói, có chút không biết phải làm sao.

Đôi mắt Diệp Tuyền lóe qua tia sáng chán ghét, chỉ hừ mạnh một tiếng không nói thêm gì nữa. Nếu như không phải tên khốn đó còn giá trị lợi dụng, một chưởng vỗ chết mấy tên dâm tặc đó rồi. Đâu phải ai cũng như ai kia, tuyệt sắc mỹ nhân ngay trước mặt mà không chút động đậy.

Nghĩ tới hình bóng ngố ngáo của Dương Kiệt, trên môi Diệp Tuyền không tự chủ lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiên thành của mình, khiến đám đực có mặt ở đây không kềm được hơi thở trở nên gấp rút dồn dập.

“ hahaha, xin lỗi, xin lỗi, vì một số lý do cá nhân nên tới trễ, mọi người chưa đợi bao lâu chứ nhỉ?” Một giọng nói mạnh mẽ từ bên ngoài khu rừng vang lên, ngay sau đó một bóng người cao to vạm vỡ xuất hiện trong tầm mắt của những người có mặt ở đây.

Chính là tên khốn đã bỏ trốn sau khi sử dụng “Âm Dương Hòa Hợp Tán” với Mộ Dung Tuyết, đệ tử dẫn đầu của Lãnh Binh Cung, Hạ Hầu Quân.

Lúc này hắn đã kịp tắm rửa thay lại bộ đồ trên người, nên không còn dám vẻ như “con gà Châu Phi” như lúc vừa bỏ trốn nữa, chỉ là nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt lạ thường, xem ra vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại được.

Khi nhìn thấy thân hình bốc lửa sở hữu những đường cong chết người, khuôn mặt sắc đẹp tuyệt trần ở phía xa, trong đôi mắt của Hạ Hầu Quân khẽ lóe qua tia sáng dâm tà, nhưng nhanh chóng được hắn che giấu đi. Lén lén nhìn trộm cái còn được, dám công khai nhìn không chớp mắt đối phương, không bị một chưởng vỗ chết mới là lạ ạ.

“ Tới trễ rồi đấy… ngươi bị chấn thương??” Diệp Thiên Hành tỏ ra không hài lòng việc đi trễ của Hạ Hầu Quân, định lên tiếng trách móc, nhưng khi nhìn kỹ sắc mặt của đối phương, không kềm được lên tiếng truy hỏi.

“ Chút chút, chút chút thôi mà, tưởng gặp được mồi thơm, ai ngờ là viên đá có ngậm, nên mới ra nông nỗi như thế. Nhưng không ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta đâu, xin ngài hãy yên tâm.” Hạ Hầu Quân gượng cười nói.

“ái da, ngay cả Hạ Hầu sư huynh của chúng ta cũng bị đánh cho bị thương, vậy đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ? Nói cho tụi đệ biết để mà đề phòng cảnh giác chứ, hì hì ~~!” Giọng nói đầy ý trêu chọc của Đường Tứ vang lên, khiến Hạ Hầu Quân mặt đỏ tía tai vì xấu hổ.

Chắc lẽ khai ra là bị một tên chân nguyên tầng thứ 1 chỉ có võ hồn cấp 4 đánh cho thành thế này. Thế thì mặt mũi để đâu nữa chứ.

Nhìn thấy Hạ Hầu Quân ngập ngừng không trả lời được, Đường Tứ và những người xung quanh càng tỏ ra tò mò hơn nữa, định lên tiếng tiếp tục truy hỏi, nhưng Diệp Thiên Hành đã lên tiếng: “ Thôi chuyện đó dẹp sang một bên, kế hoạch của chúng ta quan trọng hơn. Đợi khi hấp thụ đủ tinh huyết đột phá cảnh giới, quay lại giải quyết kẻ thù cũng chưa muộn.”

Diệp Thiên Hành đã lên tiếng, không ai dám lên tiếng phản bác. Hạ Hầu Quân thầm thở phào nhẹ nhõm vì ít nhiều còn giữ được chút thể diện cho bản thân.

“ Chắc chắn không có vấn đề chứ?” Diệp Thiên Hành tỏ ra thận trọng hỏi thêm lần nữa.

“ Yên tâm, chỉ cần dùng pháo triệu tập dụ đám đệ tử Lãnh Binh Cung vào bẫy đã được đặt sẵn, chúng ta muốn nhào, muốn nặn gì mà chả được.” Hạ Hầu Quân há há cười nói, đồng thời từ trong nhẫn càn khôn rút ra cái pháo triệu tập môn phái mà hắn nắm giữ trước khi bước vào bí cảnh.

Mả cách nói chuyện của hắn tựa như hắn chỉ là một người vô can, không phải là đệ tử của Lãnh Binh Cung vậy.

“ Được, vậy giải quyết Lãnh Binh Cung trước, tiếp đó là ….” Quay về phía Đường Tứ, như muốn xác định gì đó.

“ Đặc sứ xin hãy yên tâm, pháo triệu tập của tên Ngạo Văn Long đang nằm trong tay của tại hạ, có thể sử dụng bất kỳ lúc nào.” Đường Tứ lập tức hiểu ý, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra một quả pháo khá giống của Hạ Hầu Quân, mỉn cười nói.

“ Được, cùng lúc chia làm ba nhóm giải quyết Lãnh Binh Cung, Thiên Kiếm Tông và Bách Hoa Cốc, sau đó sẽ tới lượt Khoái Hoạt Lâm, cuối cùng sẽ là Thánh Hỏa Tông. Vì trong Thánh Hỏa Tông có hai mối nguy hiểm khó lường, chúng ta không được sơ suất. Đợi hấp thụ đủ tinh huyết để đột phá cảnh giới, lúc đó chúng ta sẽ không còn phải lo sợ gì nữa.” Diệp Thiên Hành lộ ra vẻ hài lòng. Quay sang Diệp Tuyền khẽ ngật đầu một cái, nhanh chóng được đối phương đáp lại.

Không chút do dự, những người có mặt ở đây nhanh chóng theo chân Hạ Hầu Quân rời khỏi khu rừng, đi tới vị trí tụ tập đã định sẵn của Lãnh Binh Cung để giăng lưới chờ cá lớn cắn câu.

Một cuộc tàn sát đẫm máu sắp được diễn ra dưới sự đạo diễn của người của Huyết Ma Đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.