[Dịch]Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 106 : Dương Kiệt vs Ngạo Văn Long




“ Tới đây nào ~~~! Huyền Vũ, hiện ~~~!! Giới Vương Quyền X 4, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ ~~~~!!!” Đối diện với một kẻ mạnh chân nguyên kích hoạt võ hồn cấp 6, Dương Kiệt không dám do dự, trực tiếp thi triễn hết toàn bộ thực lực của mình lao về phía trước.

Uỳnh ~~~~~~!!

“ Cái gì ~~~~!!!” Cơ thể tựa như cơn gió lốc của Ngạo Văn Long chạm vào chùy khí, lập tức cảm nhận thấy một luồng sức mạnh đánh sợ va đập vào người, tuyệt học bị đánh tan, trực tiếp bị đánh bay lùi ra xa, quỳ một chân trên mặt đất, mang theo vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào đối thủ.

“ Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ~~~~!” Không cho đối thủ kịp định thần, trực tiếp tung người lên không trung nhào lộn một vòng, một cước đá thẳng về phía Ngạo Văn Long.

““ Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Kiếm Trảm Thương Khung, ta phá, phá phá ~~~~~~~~~~~!!” Ngạo Văn Long phẫn nộ tột cùng, mặc dù đã rất cảnh giác nhưng vẫn tỏ ra đánh giá thấp đối phương nên đã thất thế trong đòn đánh đầu. Nhưng không vì thế mà có thể để đối phương hùng hổ chủ động tấn công mình được, như thế chẳng khác nào là một sỉ nhục đối với mình sao?

Thanh kiếm khí khổng lồ toàn thân khảm đầy hoa văn xuất hiện sau cú đâm kiếm của Ngạo Văn Long, bắn thẳng về phía bàn chân sét đang áp sát tới.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Bàn chân sét khẽ chạm vào thanh kiếm lập tức bị vỡ tan nát ra, thanh kiếm khí tiếp tục bắn thẳng về phía Dương Kiệt vẫn còn đang treo người trên không.

“ Giỡn hoài, tưởng bố mày dễ xơi lắm sao? Xem chiêu tuyệt học phòng thủ mới của ta đây, Phì Lũ …. Đúng rồi, Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, ta mở ~~~~~!!!” Chỉ thấy Dương Kiệt đột nhiên ưởn cái bụng đầy mở thịt của mình ra, cái bụng mỡ đó lập tức phóng thích ra một cái bụng khí trong suốt khổng lồ chắn ngay trước mặt mình, chính giữa cái bụng đó có nốt ruốn nhô cao lên, nếu lập ngang lại sẽ giống như một cái nấp nồi đất vậy, trông vô cùng khôi hài!

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~!!

Thanh kiếm khí có uy lực đáng sợ đâm thẳng vào cái “ mỡ bụng” trong suốt đó, lập tức vỡ tan ra thành nhiều mảnh. Bề mặt cái “ mỡ bụng” chỉ khẽ rung nhẹ vài cái rồi ngưng hẳn, thậm chí không thể để lại vết xước nào trên đó cả.

“ Hahaha, sợ chưa? Đừng nói các ngươi sợ, ngay cả ta còn cảm thấy sợ trước uy lực phòng thủ của chiêu này nữa nè.” Dương Kiệt khoái trí cười lớn, trong lòng thầm xoa đầu tự khen, không ngờ mình lại nghĩ ra những chiêu thức uy lực kinh thiên động địa như thế này.

“……” Ngạo Văn Long.

“……………….” Lăng Hàn Phong và Tư Mã Phong Vân.

Rốt cuộc con heo mập này là quái vật phương nào thế này? Sao lúc nào cũng thi triễn ra những tuyệt học kỳ dị quái đản như thế này. Chỉ là những tuyệt học đó uy lực vô cùng đáng sợ, không cảnh giác thậm chí lật thuyền giữa sông cũng không chừng.

“ Mẹ kiếp, mày giỡn mặt với tao hả ~~~!!” Ngạo Văn Long phẫn nộ tột cùng, không chỉ một lần mà là hai, ba lần bị đối phương chọc tức, không nổi điên mới là lạ á. “ Tuyệt học thần thông, Mạc Tà Khai Thiên ~~~~!!!”

Chỉ thấy trời đất đột nhiên tối sầm lại, trên đỉnh không trung sơn cốc xuất hiện ánh hào quang ngũ sắc, tựa như một bóng đèn chiếu sáng từ trên cao chiếu xuống sân khấu vậy. Ngay sau đó một thiếu phụ có sắc đẹp tuyệt trần cao gần hai trượng, tay cầm Mạc Tà Kiếm từ bên trong ánh hào quang xuất hiện, theo tư thế mũi kiếm chĩa hướng thẳng xuống đất, cơ thể treo ngược lại với tư thế một tiên nữ giáng trần đâm thẳng vào mục tiêu ở phía dưới.

Dương Kiệt đã bị sức ép đáng sợ từ trên người vị thiếu phụ xinh đẹp kia phát tán ra dí chết trên mặt đất, toàn thân không nhúc nhích được nhỉ cả. Lúc này thậm chí hai chân đã lúm sâu xuống đất, càng lúc càng sâu hơn nữa.

Uy lực của võ hồn cấp 6 quả thật đáng, nếu như không phải trực tiếp đối diện, sẽ không thể nào biết rõ nó đáng sợ tới mức độ như thế nào.

“ AAAAAAAAAAAA, Huyền Vũ cứu giá ~~, Huyền Vũ Chi Lực kích hoạt ~~~~~~!!” Đôi mắt Dương Kiệt đã tràn đầy gân máu, trực tiếp phóng thích Huyền Vũ xuất hiện trên đỉnh đầu, tựa như hình thành một tấm khiên khổng lồ để chống đỡ đòn tấn công của vị thiếu phụ xinh đẹp đó. Đồng thời không quên kích hoạt hiệu ứng giảm một cấp võ hồn của đối phương.

Cơ thể vị thiếu phụ đột nhiên run lên một cái. Có cảm giác như sức lực trong cơ thể bị rút đi một phần không nhỏ, trong đôi mắt lóe qua tia sáng dị thường. Chỉ là vị thiếu phụ này chỉ là một võ hồn, không thể lên tiếng truy hỏi vì sao, chỉ còn cách tiếp tục lao xuống tấn công mục tiêu mà thôi.

Ngạo Văn Long hoàn toàn không biết được uy lực của võ hồn mình đã bị giáng xuống một cấp, mang theo vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm vào vị thiếu phụ xinh đẹp kia giáng lâm lấy mạng kẻ thù của mình.

“ Võ hồn đó không đơn giản.” Nhìn thấy con thú giống như con rùa khổng lồ có rắn quấn quanh cổ xuất hiện trên không trung, Tư Mã Phong Vân khẽ díu mày lẩm bẩm nói nhỏ.

“ Hahah, võ hồn cấp 4 mà đòi chọi với võ hồn cấp 6. Cho dù sức phòng thủ của võ hồn của con heo mập khá mạnh, nhưng chỉ như trứng chọi đá mà thôi.”

Lăng Hàn Phong nhìn thấy võ hồn của Dương Kiệt xuất hiện, trên môi lộ ra nụ cười chế giễu, tựa như một chuyên gia bình phẩm nói. Đồng thời cánh tay đã thò vào trong ngực áo, chuẩn bị rút tấm thẻ bài ra để giải quyết luôn tên Ngạo Văn Long sau khi con heo mập đáng ghét kia đã bị tan xác dưới đòn tấn công đáng sợ kia.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Quả đúng như Lăng Hàn Phong nhận định, cho dù võ hồn của Ngạo Văn Long bị giảm một cấp, nhưng cũng vẫn còn là võ hồn cấp 5, không phải một võ hồn cấp 4 như Huyền Vũ có thể chống cự được. Võ hồn của Dương Kiệt chỉ chống đỡ được vài giây lập tức bị đánh vỡ tan ra, ngược lại hình bóng vị thiếu phụ đã nhạt đi rất nhiều, xem ra uy lực đã bị Huyền Vũ của Dương Kiệt đánh tan không ít.

Cũng may là võ hồn của Dương Kiệt kích hoạt theo hệ thống, nên cho dù bị đánh vỡ tan ra, cũng không gây ảnh hưởng gì tới anh ta cả. Thậm chí chỉ cần vài phút sau đã có kích hoạt lại thêm lần nữa, không giống như võ hồn của đại đa số người ở Huyền Thiên Đại Lục, bị đánh tan phải tốn thời gian dài để hồi phục.

“ Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, ta mở ~~~~~!!” Cái bụng khí khổng lồ trong suốt lại lần nữa xuất hiện, lần này là ngay trên đỉnh đầu của anh ta, trực tiếp hứng trọn mũi kiếm của vị thiếu phụ đang tiếp tục ghim xuống.

Rầm ~~~~~~~~~~~!!!

Đất đá cát bụi tung bay tứ phía, ngay vị trí Dương Kiệt đang đứng lập tức hình thành một cái hố sâu khổng lồ, và Dương Kiệt tựa như bị biến mất trong không khí, không còn tìm thấy hình bóng của anh ta nữa.

“ Chết, chết rồi chăng??” Đôi mắt Lăng Hàn Phong lóe qua tia sáng phấn khích. Cái gai trong mắt đã được nhổ đi, tâm trạng vui mừng thảnh thơi hơn bao giờ hết.

Đồng thời bàn tay nắm chặt tấm thẻ bài, chuẩn bị tung đòn kết liễu luôn cả tên Ngạo Văn Long đã cười hể hả như một thằng điên không đòn tấn công của mình đã đạt được kết quả mỹ mãn.

“ Haha, cái gì mà là đối thủ đáng sợ nhất mà tên Dương Diễn cũng phải e ngại chứ? Thực lực chỉ có thế thôi sao? Thậm chí không đỡ nổi một chiêu của ta đã tan xương nát thịt, chết không toàn thây rồi. Xem ra tên Dương Diễn cũng chỉ có thế mà thôi, hắn không còn xứng đáng làm đối thủ của ta nữa, hahahaha ~~~~!!” Ngạo Văn Long mang theo vẻ mặt “ bố mày là thiên hạ vô địch” cười lạnh buông lời chế giễu, không chỉ nhắm vào Dương Kiệt, mà cả Dương Diễn cũng bị lôi vào so sánh.

“ Tới lượt mi ……. Cái gì ~~~~!!” “ Chết này ~~~~~~!!!” Trong lúc Ngạo Văn Long chuẩn bị quay người giải quyết nốt tên còn lại. Lăng Hàn Phong đã kích hoạt tấm thẻ bài trong tay, một tia sáng có uy lực kinh thiên động địa từ trong thẻ bài phóng thích ra, tựa như một tia lazer bắn thẳng vào người mục tiêu với tốc độ nhanh như chớp.

“ A ~~, đồ khốn, dám đánh lén ta ~~~, Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Nhất Kiếm Định Càn Khôn, chém ~~~~~~~~~~~~~!!” Cảm nhận uy lực đáng sợ từ trong thẻ bài phóng thích ra, Ngạo Văn Long không dám khinh thường, trực tiếp tung ra chiêu thức mạnh nhất bình sinh của mình, chiêu thứ 6 trong Thiên Kiếm Thấp Tam Thức, một thanh kiếm toàn thân tỏa ra sắc màu vàng óng ánh, to gần một trượng theo thế thái sơn áp đỉnh, từ trên không chém xuống, chém thẳng về phía tia lazer đang bắn tới.

Rầm ~~~~~~~~~~~~!!

Thanh kiếm mạ vàng của Ngạo Văn Long chỉ chạm vào tia “lazer” thậm chí không trụ được một giây đồng hồ đã bị vỡ tan ra trong không khí. Uy lực sánh ngang một đòn đánh của kẻ mạnh tông sư không phải một chân nguyên tầng thứ 1 như Ngạo Văn Long có thể chống cự nổi.

“ Chết đi, chết đi, ta mới là người chiến thắng sau cùng ~~~~!!” Lăng Hàn Phong phấn khích tột cùng khi thấy đòn chống đỡ của đối phương không có tác dụng.

“Tưởng dễ xơi bố mày lắm sao ~~~??” Ngạo Văn Long mang theo vẻ mặt đau xót từ trong nhẫn càn khôn rút ra tấm thẻ bài, nhanh chóng ném ra phía trước.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Tấm thẻ bài do Ngạo Văn Long ném ra lập tức hình thành một tấm lá chắn khí màu bạc, luồng tia “lazer” bắn thẳng vào bề mặt tấm khiên, vang lên tiếng ma sát động trời, gió lốc đáng sợ hình thành sau pha va chạm đã thổi bay cả Ngạo Văn Long và Lăng Hàn Phong về phía sau, tông gãy nhiều đá tảng trên đường bay, té ngã xuống đất, một vũng máu từ trong miệng cả hai phun bắn ra, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt như đang bệnh nặng vậy.

Vẫn là bất phân thắng bại!

Lăng Hàn Phong có át chủ bài, chẳng lẽ một đệ tử đầu đàn, đồng thời là con cháu của một thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông như Ngạo Văn Long lại không có sao?

Tất nhiên, những át chủ bài như thế tuyệt đối không nhiều, dùng một lần xem như không còn gì cả. Nếu như không phải rơi vào tình thế nguy hiểm tới tính mạng, còn lâu chúng mới chịu bung ra át chủ bài của mình.

“ ngươi, ngươi ….” Sắc mặt của Lăng Hàn Phong vô cùng khó coi. Át chủ bài lợi hại nhất của mình đã tung ra, nhưng vẫn không thể lấy mạng được đối phương. Ngoài ra còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của một kẻ mạnh chân nguyên sau khi đối phương định thần lại, tuyệt đối không phải là điều hắn muốn nhìn thấy lúc này.

“ Đồ khốn ~~~! Vì mày mà tao phải uổng phí hết lá bài cứu mạng của mình, tao phải phang thây xẻ thịt mày ra thành từng mảnh mới hả giận, aaaa ~~~~!!” Ngạo Văn Long như một con thú bị thương, phẫn nộ, điên cuồng và khát máu, giờ trong đầu chỉ suy nghĩ duy nhất mỗi việc là phải tàn sát đối phương như thế nào mới xoa dịu được cơn phẫn nộ của mình.

“ Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Trảm Phong Quyết, trảm ~~~~!!” Hai tay nắm chặt cán kiếm, từ trên đỉnh đầu bổ mạnh xuống, một luồng kiếm khí màu xanh lá tựa như vô số cơn gió lốc đáng sợ bắn thẳng về phía Lăng Hàn Phong vẫn còn đang nằm ngã trên mặt đất.

“ Không hay rồi ~~~~!!” Đôi mắt của Lăng Hàn Phong giương to ra hết cỡ, trong vẻ mặt hoảng sợ mang theo chút vẻ tuyệt vọng, chỉ biết ngơ ngác nằm đó chờ đón đòn tấn công của đối phương bắn tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.