[Dịch]Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế

Chương 14 : Chương 14: Lời Thách Đấu Của Triệu Công Tử




Lạc Thiên Y khoá trái cửa phòng,lập tức tiến vào Nhẫn Không Gian. Bên trong,mọi thứ có vẻ như vẫn "bình thường". Vì một ngày ở đây chỉ bằng một giờ ở bên ngoài nên dù bên ngoài mới trải qua một ngày thì trong này đã gần một tháng. Hoả liễu không biết làm gì nên việc trò đốt hết đống sách của Thiên Vân làm trò tiêu khiển còn Thiên Vân thì tức giận đến muốn bốc khói,ngày ngày dùng thuỷ thuật luận bàn với Hoả liễu,kết quả là làm mọi thứ trở thành bãi chiến trường. Lạc Thiên Y cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài,nàng vào kho trong lấy ít dược liệu cùng một cuốn sách chuẩn bị luyện Tẩy Tuỷ Đan. Giờ cấp bậc luyện dược của nàng đã lên cấp 5,cũng đến lúc luyện Tẩy Tuỷ Đan rồi.

Trong phòng luyện dược,lò luyện,dược liệu và phẩm dược đều đã được chuyển bị sẵn. Nàng bắt đầu bỏ dược vào lò,chỉnh lửa,...

Lần 1:Thất bại

Lần 2:Thất bại

Lần 3:Thất bại

...

Lần 49:Thất bại

Thất bại đến lần thứ 49,nàng mới để ý,phẩm dược,dược liệu đều hết từ bao giờ,cuốn sách về Tẩy Tuỷ Đan kia,ngay cả ma pháp cũng bị nàng ép đến tổn hại bảy phần. Nàng khuỵu xuống,thở dốc,tay xoa xoa trước ngực. Hoả liễu và Thiên Vân bị nàng làm cho tâm trạng đánh nhau cũng chẳng còn,Thiên Vân lấp ló ngời cửa nhìn Lạc Thiên Y thở dài. Sao càng nhìn nàng lại càng thấy Lạc Thiên Y giống ai đó thế?

Lạc Thiên Y mệt mỏi cố vươn người đến gần lò luyện dược,chợt thấy cả người mềm nhũn không còn chút sức lực,không tự chủ được mà ngã xuống. Thiên Vân và Hoả liễu cũng có lo lắng,chợt nàng(TV) hét lên

"Là ngươi?"

Hoả liễu cũng run bần bật nhìn nam nhân đang đến gần Lạc Thiên Y. Kẻ này,là kẻ đã âm thầm đi theo chủ nhân suốt từ khi người tìm thấy nó cho đến bây giờ. Hắn không nói,chỉ nhẹ bế nàng lên rồi biến mất,để lại Thiên Vân đang sững sờ cùng Hoả liễu vần còn khiếp sợ,mãi sau nàng mới bật ra một câu nói

"Ngươi,còn sống?"

Hơn ai hết,Thiên Vân biết,kẻ có thể tự do đi lại trong nhẫn không gian của nàng mà không phải chủ nhân của nó,duy chỉ có hắn

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lạc Thiên Y mở mắt ngồi dậy,đầu vẫn còn đau nhức. Nàng nhớ,hôm qua đã luyện đan đến nỗi tốn hết thảy bảy phần ma lực,cơ thể đều đau nhức,mỏi mệt,nhưng sáng nay mọi thứ gần như đã bình thường ngoại trừ cái đầu vẫn còn hơi nhức.

Ai đã đưa nàng trở về từ nhẫn không gian,hơn nữa còn hảo hảo trị thương cho nàng?

Lạc Thiên Y thở dài,thôi kệ đi,ai cũng được,có lẽ không phải thù. Nàng ngồi dận,rửa mặt rồi đi xuống lầu một. Giờ là giờ Thìn nên khách điếm khá nhộn nhịp,gần như các bàn đều không còn trống. Tiểu nhị tối qua thấy nàng,vộn nàng dẫn đến một bàn còn trống ở góc rồi phục vụ bữa sáng. Phải công nhận,đồ ăn ở khách điếm này rất ngon,đến nàng lúc trước ăn đồ của Lạc gia cũng không bằng. Nhưng mà,trong khi Lạc Thiên Y nàng đang say sưa thưởng thức mĩ vị của khách điếm,có một kẻ đang dẫn cả đám đầu trâu mặt ngựa đến chuẩn bị tính sổ với nàng.

Cái tên được gọi là Triệu công tử hôm qua giờ đang vô cùng ngoan ngoãn nhìn vị gia gia thân yêu của mình cũng là gia chủ Triệu gia,nói

"Gia gia,người phải làm chủ cho ta. Tiện nhân kia dám khi dễ ta."

Triệu gia chủ tay day day thái dương,vô cùng chán ghét nhìn kẻ đang giả bộ đáng thương trướ mặt,trong lòng không khỏi châm biếm. Lão đứng dậy,tay chắp sau lưng,đi lại một hồi rồi nói

"Ta sẽ giúp ngươi. Bất quá,sau đó ngươi phải nghĩ các để chiêu mộ nàng cho Triêu gia"

Triệu công tử nghe câu trước thì mừng rỡ ra mặt nhưng nghe được câu sau mặt bỗng xám xịt. Có kẻ nào sau khi đánh bại đối thủ lại quay sang nịnh bợ,cho dù tên ngốc cũng biết kết quả. Triệu gia chủ nhìn biểu cảm của hắn,tức giận quát

"Triệu Viễn,nhà ngươi có biết suy nghĩ không? Mỗi việc cỏn con như vậy mà không biết làm."

Hắn phi,tên ngu ngốc này mà có quyền gọi hắn là gia gia? Nếu không phải là nhi tử duy nhất của Triệu gia thì hắn đã thẳng tay đánh chết rồi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Triệu Viễn hùng hổ dẫn một lũ thị vệ đầu trâu mặt ngựa xông thẳng vào khách điếm,ngạo mạn cười

"Tiện nhân hôm qua đâu rồi? Ra đây"

Nàng đang thảnh thơi thưởng thức mĩ vị của khách điếm,vừa nghe hai từ tiện nhân,khoé môi lập tức ngưng lại,đôi mắt như được phủ một lớp băng. Buông đôi đũa xuống,nàng ngẩng đầu,đầu khinh bỉ nhìn kẻ đang điên cuồng văng tục bên ngoài,quay sang tiểu nhị hỏi

"Tiểu nhị,khách điếm này tự tiện quá đấy! Mới sáng ra đã có chó đến tiếp đón rồi,còn đứng đấy làm gì?"

Những người trong khác điếm vừa nghe nói,kinh hãi nhìn nàng. Ở đây,ai lại không biết Triệu Viễn-nhi tử độc nhất của Triệu gia. Hắn là kẻ ngông cuồng,ngu ngốc và háo sắc có tiếng trong Bách Đế thành,đã gây ra không biết bao nhiêu vụ lộn xộn nhưng ai cũng ngại hắn có hậu thuẫn là Triệu gia nên không dám phàn này hay báo quan gì. Mà nữ nhân hắc y kia,nhiều lắm cũng chỉ 12 tuổi,12 tuổi dù có tu vi hơn người cũng không phải đối thủ của Triệu gia. Mọi người đều hướng phía Lạc Thiên Y luyến tiếc,12 tuổi dung mạo khunh thành mà lại chết trong tay tên Triệu Viễn

Đáng tiếc! Quá sức đáng tiếc!

Tên Triệu Viễn vừa nghe nàng nói,khoé môi cong lên đầy giận dữ,chỉ tay phía nàng quát lớn

"Bản công tử hôm nay đến đây là muốn thách đấu với ngươi. Nếu ngươi thắng,bản công tử sẽ tha. Còn nếu thua"

Ánh mắt hắn bỗng léo lên đầy ghê tởm

"Ngươi phải theo bản công tử về Triệu gia,ngày ngày hầu hạ ta"

Lạc Thiên Y nhìn hắn,bỗng bật cười giễu cợt

"Sao ta phải chấp nhận lời thách đấu của ngươi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.