*Điêu có nghĩa là sóc.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trời dần chuyển tối,Mê Vụ Sâm Lâm cũng chìm vào im ắng,khung cảnh đáng sợ đến rợn người,chỉ có mình Lạc Thiên Y nàng vẫn nhàn nhạ ngồi nướng thịt. Nhìn miếng thịt vừa nướng chín vàng,nàng chỉ muốn ngay lập tức xơi tán nó luôn. Đang chuẩn bị ước mơ thành sự thật,đột nhiên một tiếng động xẹt qua,lập tức miếng thịt trong tay Lạc Thiên Y bị đoạt mất. Nàng kinh ngạc một mảng,kẻ nào lại có thân thủ nhanh đến thế? Hay là tinh linh? Tỉ mỉ quan sát trước sau,cuối cùng cũng không tìm được gì làm nàng tiếc đứt ruột,chỉ còn cách nướng lại miếng thịt khác thôi. Hắc hắc
Sớm hôm sau,Lạc Thiên Y lại đi xung quanh tìm thứ đó. Không hiểu sao nàng có hướng thú đặc biệt với nó,thật kì lạ. Nhưng mà,kiếm nửa ngày cũng chẳng thấy cái gì làm nàng nản đến tận cổ. Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng,một tia cười gian bỗng hiện trên khuôn mặt thanh tú kia. Được rồi,lần này chắc chắn sẽ tóm được.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trời lại dần chuyển tối,nàng lại lấy thịt lên nướng,mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Nàng ngoài mặt tỏ không chú ý nhưng trong lòng đang thầm cười. Nó chắc chắn là tinh linh,hơn nữa thân thủ rất nhanh,vậy nên thân hình sẽ bé,hơn nữa còn là hệ Ám mới có thể ẩn nấp trong bóng tối và biến mất không dấu vết khi trời sáng. Bên cạnh,lùm cây khẽ động.
Đến rồi! Đúng là đến rất nhanh!
Từ lùm cây,một thân ảnh nhanh như chớp vọt đến,hướng miếng thịt trên tay Lạc Thiên Y. Nàng cười lạnh,mắc câu rồi. Ngay lập tức,nàng xoay người,bóng đen bị mất phương hướng ngã nhào xuống đất,còn chưa kịp định thần thì Tiểu Liệt từ đâu xông ra bắt lấy nó. Nàng cười như không cười,chậm rãi đi đến bên vuốt vê bộ lông biến dị của Tiểu Liệt rồi liếc nhìn thứ đang nằm run rẩy trong móng vuốt của Tiểu Liệt.
Là Điêu Yêu. Nhưng Điêu Yêu không phải Mộc hệ sao? Sao con này lại là Ám hệ?
Điêu Yêu nhìn đôi mắt đầy thích thú của Lạc Thiên Y,run rẩy không thôi. Cái ánh mắt chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết kia,đương nhiên là muốn quy tội nó mà. Nàng vẫn vuốt ve Tiểu Liệt,nhìn Điêu Yêu đang suy tính,lát sau mới nhẹ phun ra một câu
"Sao? Sợ hả? Ngươi ăn trộm đồ ăn của ta,muốn xử thế nào?"
"Chi chi"
Điêu Yêu bày ra bộ mặt vô tội đáng thương nhìn nàng,nàng chỉ cười lạnh,tóm lấy cái đuôi của nó. Điêu Yêu tưởng có thể lừa nàng nào ngờ càng làm chính mình thảm hại hơn. Nó sợ hãi,vội dùng ám hệ chạy trốn,nhưng nó sai rồi. Việc sử dụng ám hệ lúc nào đã làm nó hối hận cả đời.
Ám hệ vừa xuất hiện quanh cơ thể Điêu Yêu,hỏa hệ của Tiểu Liệt đã nhanh chóng lao đến,mạnh mẽ thiêu rụi ám hệ,còn xém cả một nhúm lông của Điêu Yêu. Nó hoảng hốt,chỉ còn có thể chạy trối chết,chạy không dám quay đầu lại. Tại một hốc cây lớn,nó dừng lại,không thấy bóng dáng Lạc Thiên Y mới thở phào nhẹ nhõm,tiến vào sâu trong hốc cây mà không biết,ai đó vẫn đang đi theo nó với một nụ cười lạnh sóng lưng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sâu trong hốc cây,một con Điêu Yêu khác,có lẽ là mẹ nó đang nằm hất hối,khuôn mặt tái nhợt,bộ lông gần như đã rụng hết,chỉ còn trơ lại vào nhúm lông đã ngả vàng. Vừa nhìn đã biết,con Điêu Yêu này không sống được bao lâu nữa. Điêu Yêu mẹ nhìn thấy con về,kích động vạn phần,cố gượng dậy đến bên con,Điêu Yêu con thấy vậy,vội chạy đến đỡ mẹ rồi chi chi vài tiếng,nước mắt bắt đầu tuôn ra. Điêu Yêu mẹ nhìn con,mắt cũng đẫm lệ,chi chi vài tiếng rồi nằm xuống. Nàng vẫn đứng nhìn,Điêu Yêu con cũng không biết,có lẽ nó bây giờ chỉ chú tâm đến mẹ.
"Nương ngươi bị trúng độc,hơn nữa còn là một trong mười loại độc cổ của nhân loại-Xạ Hương Độc"
Điêu Yêu giật mình,quay lại nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên rồi chi chi vài tiếng như cầu xin nàng giúp đỡ. Nàng hơi thở dài,khẽ lắc đầu
"Cách giải Xạ Hương Độc đã thất truyền từ lâu rồi,ta chỉ có cách giúp kéo dài mạng thêm vài ngày nữa thôi"
Điêu Yêu nhìn nàng vẫn lãnh khốc,trong đầu bỗng muốn nổ tung nhưng vẫn chi một tiếng như đồng ý. Nó là Điêu Yêu song hệ Mộc Ám,đương nhiên nó biết về Xạ Hương Độc nhưng lại không nghĩ nương mình có thể trúng loại độc này. Xạ Hương Độc,cách giải đã thất lạc rất lâu,dù chỉ là vài ngày nhưng có thể kéo dài mạng sống của nương làm nó vừa mừng vừa suy tính về nhân loại nữ tử này.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mấy ngày này,nàng luôn ở trong hốc cây chữa bệnh và chăm sốc cho Điêu Yêu mẹ. Tuy nhìn có chút tiến triển tốt như cả nàng và Điêu Yêu con đều biết,độc dù đã được bức ra nhưng vẫn ngấm sâu vào máu,chắc chắn sẽ không qua nổi đêm này. Đêm xuống,Mê Vụ Sâm Lâm trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có của nó,bên ngoài bỗng xuất hiện những cái bóng đen,nhanh như chớp vụt lên vây quanh hốc cây nơi trú ngụ của Điêu Yêu. Như cảm thấy điều chẳng lành,Điêu Yêu con kéo kéo tay áo nàng,Tiểu Liệt từ thế giới tinh linh truyền đạt lại cho nàng ý của Điêu Yêu
Những thứ đang chuyển động không ngừng bên ngoài cũng là Điêu Yêu đang sinh sống trong Mê Vụ Sâm Lâm này,Điêu Yêu mẹ ngày trước cũng là một trong số này nhưng sau khi sinh nó thì bị chúng đuổi đi vì nó là Điêu Yêu song hệ Mộc Ám hay nói cách khác là quái vật trong loài Điêu Yêu. Từ khi sinh ra đến giờ Điêu Yêu luôn căm hận chúng nhưng chưa bao giờ phạm vào,chỉ là hôm trước giành đồ ăn với chúng nên giờ mới thế này. Nó cũng sớm biết sẽ có kết cuộc này nên chỉ mong Lạc Thiên Y có thể chăm sóc cho nương nó đến hơi thở cuối cùng. Nó nói xong rồi lặng lẽ nhìn nàng như cầu khiến,nàng chỉ thủy chung im lặng rồi đứng lên đi ra ngoài,ý bảo nó ở lại. Điêu Yêu nhìn theo cái bóng của nàng,lòng dâng lên một tia cảm kích cùng thán phục,từ giờ phút này,nó muốn trở thành tinh linh của nàng.
Nàng bước ra,tràn đầy khí phách,bọn Điêu Yêu ở ngoài nhìn thấy nàng,lại cảm nhận được nguồn ma pháp cường đại thì bất an trong lòng. Đôi mắt nàng tràn đầy lãnh khốc,hỏa liễu xuất hiện,lần lượt đẩy lùi bọn Điêu Yêu. Chúng tuy có sợ hãi nhưng vẫn liều mạng tiến lên,nàng vẫn tiếp tục quật. Từng nhát roi rực lửa liên tiếp tung ra,một khoảng rừng rực sáng,một số cây ở xung quanh cũng bị cháy rụi,thi thoảng lại phát ra vài tiếng nổ nhỏ. Điêu Yêu mẹ tuy nằm trên giường nhưng vẫn biết bên ngoài có chuyện,thầm cảm ơn Lạc Thiên Y rồi nhắm mắt,chìm vào bóng tối. Điêu Yêu con ôm xác mẹ,khóc nức nở,âm thanh tràn trề thê lương. Những con Điêu Yêu bên ngoài nghe tiếng của nó thì cười điên cuồng,cuối cùng tiện tinh cũng chết,sao lại không vui?
Lạc Thiên Y ghê tởm những tiếng cười này,nàng hừ lạnh,đổi hỏa liễu bằng hỏa tiễn.một chiêu tiêu diệt hết những con Điêu Yêu còn lại. Điêu Yêu con cũng từ hốc cây bò ra,nhìn cảnh tượng này thì hả hê vô cùng nhưng cũng buồn không kém. Nó lại kéo kéo tà áo nàng,chi chi khó hiểu đến ngay cả Tiểu Liệt cũng không biết nó nói gì. Chỉ có nàng hiểu,Điêu Yêu này là muốn kế ước với nàng đây mà.Nàng cắn tay,nhỏ một giọt máu lên Điêu Yêu,Địa Chi Kế hiện ra cùng hai nguyên tố mộc và ám. Nàng hô to
"Kế ước bình đẳng,kế"
Hai nguyên tố Mộc và Ám hòa lẫn vào nhau rồi biến mất,mọi thứ dần trở lại như bình thường
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên lưng của một con Lam Ưng,hắn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng,môi gợi lên một nụ cười đầy thích thú. Tuyệt,quả nhiên là nữ nhân của hắn! Rồi biến mất