[Dịch]Phế Thê Trùng Sinh

Chương 35 : Ngươi còn có mặt mũi mà nói chuyện này sao?




Bước vào đại sảnh, Ô Nhược và Ô Tiền Thanh nghe được mọi người đang nói chuyện rôm rả. Thế nhưng, khi cha con hai người vừa bước vào, tiếng cười trong đại sảnh đột nhiên tắt ngấm, bầu không khí lộ ra vẻ quỷ dị khác thường nhưng cũng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng cứ như những tiếng cười kia chưa hề bị đứt đoạn. [Read more…]

"Tam đệ, mau đến đây" Ô Tiền Cạnh cười hề hà nói: "A, Tiểu Nhược, ngươi cũng đến đây à?"

Sau khi vấn an ông nội và thúc thúc bá bá đang ngồi ở đại sảnh, Ô Nhược lộ ra nụ cười vô cùng hàm hậu: "Con đến thình an ông cố"

Y nhìn về phía Ô Huyền Nhiên: "Lẽ ra con định sau khi thỉnh an ông cố xong sẽ đến thỉnh an ông nội, không ngờ người cũng có ở đây"

Ô Huyền Nhiên lạnh nhạt nói: "Có lòng là được rồi"

Thấy phụ thân lạnh nhạt với con trai mình, Ô Tiền Thanh khẽ nhíu mi tâm một cái: "Con cứ tưởng ông nội chỉ triệu một mình con lại đây"

Ô Tiền Bân cười nói: "Trước khi đến đây, ta cũng tưởng rằng ông nội chỉ triệu một mình ta thôi. Không ngờ, khi đi đến mới biết được ông nội truyền cả cha và mọi người cùng tới. Giờ cũng sắp qua năm mới, ta nghĩ ông nội triệu chúng ta đến đây là vì muốn biết tình hình của Nam Đại Viện chúng ta trong năm. Ta còn nghe người hầu của ông nội nói, người của ba Đại viện kia cũng đã đã đến đây báo cáo với người"

Ô Tiền Thanh gật đầu.

Ô Tiền Bân quay qua nhìn những người khác và không lên tiếng nữa.

Không lâu sau đó, Ô Bặc Phương đi vào đại sảnh. Chưa kịp ngồi xuống, ông đã hỏi: "Tình hình trị an của Cao Lăng Thành năm nay là do Nam Đại Viện các ngươi phụ trách phải không?"

Ô Huyền Nhiên đáp: "Dạ, đúng vậy thưa cha"

Ô Bặc Phương trầm mặt xuống: "Như vậy, việc Tây Sách Hí Viên bị người ta phá hủy thành phế tích mấy hôm trước là sao? Các ngươi có điều tra được là kẻ nào làm không?"

Nghe Ô Bặc Phương nói vậy, Ô Nhược híp mắt lại, y đã đoán ra được người gây ra chuyện đó chính là phu quân Hắc Tuyên Dực của mình.

Trong phút chốc, vẻ mặt của Ô Huyền Nhiên và năm huynh đệ Ô Tiền Cạnh đều vô cùng khó coi.

Ô Huyền Nhiên nói: "Con nghe chưởng quỹ của Tây Sách Hí Viên và khán giả đều nói là hí viên bị ma quỷ phá nát. Mặc dù đã cho người đến đó điều tra nhưng con vẫn chưa có tìm được dấu vết của ma quỷ mà mọi người nói"

"Ngươi còn có mặt mũi mà nói chuyện này sao?" Ô Bặc Phương tức giận vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn: "Nếu đã có quỷ trà trộn vào thành thì vì sao không một ai trong số các ngươi phát hiện ra? Như vậy, sau này còn ai trong Cao Lăng Thành sẽ tin tưởng Ô Gia chúng ta có thể bảo hộ được bọn họ? Nếu đã không còn tin tưởng nữa thì làm sao bọn họ có thể nộp tiền bảo hộ cho Ô gia? Các ngươi có biết số bạc này chính là thu nhập lớn nhất của chúng ta không?"

Ô Huyền Nhiên và đám người Ô Tiền Cạnh cúi đầu không dám lên tiếng.

Ô Bặc Phương hít sâu một hơi: "Ba tháng! Ta cho các ngươi thời gian là ba tháng để tìm ra ma quỷ đã gây rối hí viên. Còn nữa, phí xây dựng lại Tây Sách Hí Viên đều phải do nam đại viện các ngươi bỏ ra"

Không một ai dám lên tiếng phản đối.

Ngữ khí của hắn dịu xuống vài phần: "Còn bây giờ, mau báo cáo tình hình của Nam Đại Viện các người trong năm qua cho ta"

Ô Tiền Cạnh sai người hầu trình ghi chép công việc trong năm đẫ chuẩn bị sẵn cho Ô Bặc Phương xem. Sau khi báo sơ nét tình hình trong năm, hắn lại nói tiếp: "Ông nội, qua năm sau, Nam Đại Viện sẽ có một vài đứa nhỏ ra ngoài rèn luyện. Thế nhưng, hiện giờ bọn chúng vẫn thiếu tài liệu để làm pháp khí mà trong một thời gian ngắn lại không thể tìm được. Vì vậy, ta muốn xin phép ông cho bọn nhỏ mượn tạm tài liệu trong khố phòng chung của Ô Gia để dùng. Chờ khi bọn chúng rèn luyện thành công trở về đây, chúng con sẽ tìm tài liệu tương đồng để trả lại. Người có đồng ý không ạ?"

Quả nhiên, đám người này để ý đến lễ vật của phu quân mình đưa qua đây. Ô Nhược rũ mi ngăn lại nụ cười lạnh nơi đáy mắt. Không ngờ bọn họ có thể nói ra những lời như vậy, miệng nói mượn tài liệu xong sẽ trả lại, thế nhưng đám người đó thật sự sẽ trả sao? Như vậy, nếu không tìm được tài liệu tương đồng thì bọn họ sẽ không trả đúng không?

Rốt cuộc thì độ vô sỉ của đám người này đến mức nào mới có thể nói ra được những lời đó? Những kẻ đó cho rằng Ô Tiền Thanh không dám tiết lộ chuyện bọn họ chần chừ không trả pháp khí nên mới nói như vậy đúng không?

Khẽ động tròng mắt, Ô Bặc Phương cười nói: "Mấy hôm trước, người của đại viện khác cũng đề cập với ta vấn đề này. Nếu các ngươi đã đồng ý làm thì hiển nhiên ta không có ý kiến. Tuy nhiên, ta cũng nói rõ, người mượn tài liệu phải có trách nhiệm trả lại đầy đủ, các ngươi không thể ỷ lại mà không trả, càng không được làm lớn chuyện lên để cuối cùng không ai nhìn mặt ai, có hiểu không?"

"Dạ, chúng con hiểu"

Ô Tiền Cạnh cam đoan nói: "Ông nội, con cam đoan với người con chắcchắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy"

Ô Bặc Phương hỏi những người khác: "Các ngươi có đồng ý với Tiền Cạnh không?"

Ô Huyền Nhiên, Ô Tiền Đồng, Ô Tiền Bân và Ô Tiền Ly đều gật đầu đồng ý.

Ô Bặc Phương nhìn Ô Tiền Thanh từ nãy đến giờ vẫn bảo trì trầm mặc: "Tiền Thanh, ngươi không đồng ý đề nghị này à?"

Ô Tiền Thanh nhíu mi suy nghĩ xem phải trả lời ông nội mình như thế nào. Ô Bặc Phương lại quay qua hỏi Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ngươi cảm thấy ý kiến của Đại bá ngươi ra sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.