Nàng thầm than một tiếng, cũng không thoát khỏi tay hắn nên muốn chạy đi đâu cũng không được. Bất đắc dĩ, nàng ngồi bên giường nhìn hắn “Thật là phiền toái”
Mặt than thổ tào của nàng thành công chọc cười Thanh Minh Dạ, trong lòng nảy ra một chút cưng chiều, tiểu nha đầu này, còn có thể tinh nghịch hơn được không?
Thanh Minh Dạ nhìn nàng một hồi, cũng không ngồi chơi âm thầm điều động võ lực trong đan điền, chậm rãi điều trị vết thương.
Quân Mặc Sơ ngồi buồn chán, đợi đã lâu vẫn không thấy Tả Phi quay lại, ngực càng thêm khó chịu. Dứt khoát xem lại ký ức của thân thể này, dựa theo phương pháp tu luyện trước đây ngồi im lặng tu luyện.
Lúc trước kiểm tra ra Tử chi huyết mạch, Quân Mặc Sơ cũng không có chịu bỏ cuộc, vẫn kiên trì nỗ lực tu luyện như trước đây. Có điều, bất kể nàng tu luyện chuyên cần như thế nào, đều là một chút vũ lực cũng không được ngưng tụ. Nhìn sang Quân Thiến Thiến lại từng chút từng chút đột phá cấp bậc, trở lên cường đại hơn hẳn nàng khiến tâm tình Quân Mặc Sơ vốn yếu đuối lại nhảy cảm, dần dần bị bức điên lên.
Nàng thận trọng theo trí nhớ trước kia tu luyện, tâm vừa động, một chùm lực lượng màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Quân Mặc Sơ chăm chú nhìn lực lượng này, thầm nghĩ lực lượng màu đỏ này cùng với vũ lực không giống nhau.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, cái gì cũng nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắm mắt lại tu luyện.
Lần này nàng tập trung ngồi minh tưởng, liền cảm giác mình trôi lơ lửng giữa đại dương ấm áp, phía trước mơ mơ hồ hồ có một khe động đang phát sáng. Đáy động là một bông tai như ý, trên người nó toả ra một ánh hào quang màu vàng ấm áp lại không chói mắt, người nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.
Quân Mặc Sơ cảm thấy có gì đó đang kêu gọi linh hồn mình, chậm rãi tiến lại gần bông tai kia , này là vật gì?
Nàng mới có chút hiếu kỳ về vật nhỏ này, liền cảm thấy nó đang hút linh hồn của nàng vào. Sau một khắc, nàng lại xuất hiện ở trong không gian khác.
Ban ngày như lại âm u mờ mịt, trên mặt đất gồ ghề, đi ra ngoài liền thấy có vài đồng ruộng như mới được khai hoang, cách đó không xa có những ngọn núi trùng trùng điệp điệp như ẩn như hiện, đồi núi trụi lủi, chỉ lưa thưa vài ngọn cây.
Không gian này tựa hồ rất lớn, kiến người ta có một một loại cảm giác tĩnh mịch, như thể bất cứ thứ gì trong đây sinh ra cũng đều tĩnh mịch như này.
Đây là đâu?
Quân Mặc Sơ nghi nghi ngờ ngờ quan sát không gian này, cũng chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác mình có thể điều khiển thế giới này như ý muốn.
Trong lòng không hiểu sao sinh ra một linh cảm, linh cảm rằng thế giới này trước đây có sức sống tràn trề. Nàng muốn cải biến, muốn khôi phục lại sức sống của thế giới này.
Cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, Quân Mặc Sơ đã cảm thấy trong đầu sản sinh một trận đau đớn kịch liệt. Một cỗ lực lượng cường đại khiến toàn bộ máu trong cơ thể nàng như bị rút cạn, nguy hiểm!
“Tiểu Sơ Nhi!”
Một tiếng quát chói tai như thiên lôi vang lên.
Dường như ngay lập tức, Quân Mặc Sơ từ cảnh như mơ trong không gian đó đi ra, tinh mâu bỗng dưng mở, ngực khó chịu phun ra một búng máu.
Nhìn thấy Quân Mặc Sơ tỉnh táo lại, đôi mày vốn cau chặt của Thanh Minh Dạ mới dần dãn ra.
“Chuyện gì xảy ra?!” Quân Mặc Sơ nhìn thoáng qua, nàng còn đang ngồi bên giường, thân thể lại vô lực. Nàng cảm giác bản thân ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, ở trước mắt nàng, một điểm toả ánh sáng vàng trôi trong không khí đang thân mật bay tới bay lui quanh nàng.
“Đây là.. thứ gì vậy?” Quân Mặc Sơ nhìn điểm sáng đó, khó hiểu hỏi.