" Lĩnh chủ đại nhân, lúc trước Bạch Âm sứ giả có nói qua, Cố Nhược Vân muốn câu dẫn ngươi, hơn nữa vọng tưởng bước lên vị trí phu nhân Hồng Liên lãnh địa! Nhưng một nhân vật vĩ đại giống như Hồng Liên lĩnh chủ, nữ tử bình thường há có thể vọng tưởng đến? Vậy nên chúng ta cũng tức giận, mới tính toán vì Hồng Liên lĩnh chủ báo thù, huống chi Cố Nhược Vân còn có một thanh thần khí! Bất qua lĩnh chủ đại nhân cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi giết nàng, đoạt lại thần khí giao cho đại nhân ngài."
Theo mỗi lời nói của đại trưởng lão, khí thế trên người Hồng Liên lĩnh chủ lạnh xuống vài phần, mang theo sát khí lan tràn trong sân.
" Lam gia, Bạch Âm, ha hả!"
Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh, trên dung nhan lãnh khốc nâng lên tươi cười tràn ngập sát khí!
Thẳng đến giờ khắc này, rốt cuộc đại trưởng lão mới nhận ra có chút không thích hợp, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên dung nhan tràn đầy sát khí của Hồng Liên lĩnh chủ.
" Lĩnh chủ đại nhân," Lam Chước từ sau lưng mọi người đi ra, cung kính nói, " Ta là gia chủ Lam gia, từ lâu đã nghe qua uy danh Hồng Liên lĩnh chủ ngài, hiện tại chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta sẽ vì ngươi lập tức giết nữ nhân này! Nữ nhân như nàng, căn bản....."
Lam Chước còn chưa có nói xong, liền im bặt trong cổ họng.
Bởi vì, nam tử lãnh khốc một thân hồng y kia đã đem ánh mắt chuyển hướng về phía hắn.
Như thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, lãnh khốc như băng! Tựa như một cây đao đặt trên cổ hắn, làm trái tim hắn nhịn không được run rẩy lên, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện.
Này......đây là có chuyện gì?
Tuy rằng đầu óc Lam Chước không đủ linh hoạt, nhưng tại thời điểm này vẫn cảm giác được có chỗ không thích hợp.
Giống như Hồng Liên lĩnh chủ không muốn giết Cố Nhược Vân, mà là đối Lam gia có điều bất mãn.
Nhưng Lam gia bọn họ không có đắc tội qua hắn a~~.
" Lĩnh.....lĩnh chủ đại nhân...."
Lam Chước hung hăng nuốt nước miếng, đáy hiện lên thần sắc kinh hoảng.
" Bạch Âm ở đâu?"
Âm thanh của Hồng Liên lĩnh chủ lãnh khốc như đao kiếm phong sương*, hiện tại chậm rãi vang lên trong sân.
( *phong sương: gió và sương, chỉ những gian nan cực khổ ở đời, ví von như đao kiếm đã trải qua nhiều chém giết, gian nan..)
" Ta....ta cũng không rõ lắm," giọng nói Lam Chước mang theo run rẩy, " Trước khi ta tới Dược Phủ, đã thông báo với Bạch Âm cô nương, nói là lĩnh chủ đại nhân tới, gọi nàng cùng nhau tiến đến Dược Phủ, nàng nói phải chuẩn bị một chút,, để cho ta đi trước.
Ánh mắt Cố Nhược Vân lập lòe vài cái, đối với Chu Tước bên cạnh nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó mới đem tầm mắt thu trở về.
Bỗng nhiên, thân thể Chu Tước hóa thành một tia ánh sáng, biến mất trong sân.
" Ta đã nói Chu Tước tự mình đi thỉnh Bạch Âm."
Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Hồng Liên lĩnh chủ, nhẹ giọng nói.
Hồng Liên lĩnh chủ gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, một khắc này làm cho tất cả mọi người có thể cảm giác được khí thế lãnh khốc kia trên người hắn biến mất.
Tựa hồ chỉ có thanh y nữ tử trước mặt, mới làm hắn thu hồi lệ khí trên người.
Lam Chước trợn tròn mắt, nhất thời không thể khôi phục tinh thần, căn bản không rõ ràng lắm đã phát sinh ra sự tình gì.
Như thế nào hắn lại cảm giác được, Hồng Liên lĩnh chủ cùng Cố Nhược Vân có quan hệ, không giống như trong tưởng tượng của hắn....
Không đến một lúc sau, một đạo ánh sáng đỏ từ trong hư không hạ xuống, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ của Chu Tước mang theo tươi cười trào phúng, đem bạch y nữ tử hung hăng ném trên mặt đất, khinh miệt nói: " Chủ nhân, gia hỏa này muốn chạy trốn, hơn nữa đã ra khỏi thành, ta đã đem bắt nàng trở về."