Nàng ngẫm nghĩ, rồi bật cười nhạt, “Ngươi tới để xin lỗi? Nhậm công tử, Hoài Tô đại sư, ngươi thật là quý nhân hay quên…” Nàng lạnh lẽo nhìn y, y hơi cúi đầu, nàng không thấy rõ thần sắc,”Ngươi không đâm ta một kiếm, mà là hai kiếm.”Nàng trỏ ngực mình,”Kiếm thứ nhất ta hiểu ý ngươi rồi, ngươi sốt ruột muốn cứu thế, ngươi đại công vô tư, ngươi chỉ là hay quên mà thôi, không lừa ta… Nhưng kiếm thứ hai ngay sau đó ngươi đã huỷ nát tim ta, đó là ngươi tính toán không kỹ hay ngươi nóng lòng muốn làm cho xong chuyện?” Nàng ôm ngực, chừng như vết thường lại bắt đầu đau quặn như đêm hôm ấy,”Ngươi vốn mưu đồ đã lâu, chỉ hận ta không chết!”
Y bị mất máu, sắc mặt trắng bệch, nghe nàng lớn giọng trách móc, mặt càng tái đi, không chút huyết sắc, gượng gạo rất lâu, chỉ nói,”Ta xin lỗi.”
“Ngươii đi đi!”Nàng không muốn nhìn thấy y nữa, đợi vết thương khỏi hẳn, nàng sẽ lập tức rời đi, tìm một nơi an thân lập mệnh đợi thế gian này luân diệt, không bao giờ… không bao giờ gặp lại y nữa.
Kẻ này vẫn chưa biết mình là thi mị, chính y mới là uy hiếp lớn nhất đối với nhân gian. Sở Thù Trân muốn nắm nàng trong tay, chẳng phải vì muốn trói chân Nhậm Hoài Tô ư… Bất luận Nhậm Hoài Tô muốn giết nàng hay cứu nàng, bất luận y là thi mị hay là “người” chưa thức tỉnh, nắm chặt nàng rồi, Sở Thù Trân mới có thể thao túng Nhậm Hoài Tô.
Không ai biết nuốt Huyết Lưu Hà sẽ giết chết thi mị, nhưng có lẽ Sở Thù Trân biết. Nàng ta nom nhỏ tuổi yếu ớt, nhưng là một kẻ thông minh tột đỉnh, kiến văn rộng rãi, tâm tư tinh têm cho nên mới quấn lấy, không cho nàng đi. Hoặc Sở Thù Trân còn nắm được vài bí mật khác, khiến nàng ta rất có lòng tin với việc chia sớt thánh khí.
Việc chia sớt thánh khí này, giữa Nhậm Hoài Tô và Thẩm Chiêu Đàn năm xưa, nhất định đã xảy ra những chuyện không ai biết, trực giác cho nàng hay ấy tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
“Cô Quang…”Y vẫn dịu dàng gọi nàng,”Hãy tin ta, thế gian này có những điều đáng để quý trọng, đừng vì sai lầm của ta mà mất lòng tin với bản thân, với nhân thế.”Y nói chậm lại, vô cùng chân thành,“Cô là một cô nương thẳng thắn, chân thành dũng cảm, không giả dối với người khác bao giờ, đó là đức tính tốt đẹp…”
Bốp một tiếng, Lục Cô Quang vớ thứ gì đó ném thẳng vào người Nhậm Hoài Tô, vật ấy trúng ngay giữa trán y, một dòng máu uốn lượn chảy xuống, nàng quát lớn,”Mặt dày mày dạn! Người cút ra ngoài cho ta!”
Nhậm Hoài Tô đón lấy vật bị nàng ném tới, đó là một tấm lệnh bài.
Ly thương lệnh.
Y nhìn tấm lệnh bài, máu tươi rỏ xuống, nhuốm đỏ hai chữ cổ được khắc phía trên, khiến nó trở nên dữ tợn.
“Đây là…” Y thì thào hỏi,”… Ly thương?”
Nàng giật mình, chợt nghẹn lại không biết nói gì. Dù vừa rồi nàng muốn hằn học vạch rõ y thực ra không phải là người, mà là thi mị, muốn y thức tỉnh, để xme y tự tay huỷ diệt nhân gian, nhưng nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc và một long một dạ muốn cứu thế ấy, nàng lại không tài nào mở miệng… Cũng mơ hồ cảm thấy, dù có nói hoà thượng điên này cũng sẽ không tin.
Nhưng… y không tin, không có nghĩa là y không thể tự nghĩ ra.
Nói không chừng sẽ có lúc y sẽ tự nhớ ra mình là tướng quân che mặt, là loài thi mị từng gánh chịu mọi nỗi thống khổ, là kẻ muốn đồ sát thiên hạ.
Không hiểu vì sao điều đó làm nàng căng thẳng đến thế, nhìn Ly Thượng lệnh, môi mấp máy, nhưng không biết nói gì.
Chợt, Nhậm Hoài Tô đang cúi đầu nhìn Ly Thương lệnh bỗng vuột ra một tiếng cười nhạt,”Ha!”
Toàn thân nàng hốt nhiên lạnh toát… Chỉ thấy Nhậm Hoài Tô không ngước lên, chừng như cố ý muốn tránh ánh mắt nàng, khẽ bật cười, nói bằng thứ giọng âm nhu mà ác ý,”Tân hôn có vui không?”
Sắc mặt Lục Cô Quang trắng bệch, gã Nhậm Hoài Tô nọ vẫn duy trì tư thế cứng nhắc, âm trầm mà gian xảo,”Hoà thượng yêu cô không?”
Nàng nín lặng không đáp.
“Ha ha ha ha ha….” Y cười khùng khục, ném trả Ly thương lệnh cho nàng,”Nhưng ngươi yêu y, ta biết.” Từ đầu tới cuối y không hề nhìn Lục Cô Quang dù chỉ một thoáng, luồng khói đen dày đặc bốc lên từ đất, y tan biến khỏi căn phòng.
Hoà thượng yêu cô không?
Nhưng cô yêu y, ta biết.
Đó là những lời tàn nhẫn đến mức nào, “y” lại xuất hiện, “y” lại muốn mang Nhậm Hoài Tô đi? Nàng sợ khiếp vía, tiếng cười của y rét giá đến thế, lời nói của y sắc bén đến thế… bén nhọn đến mức nàng hoài nghi những bất hạnh nàng phải chịu chẳng qua chỉ là trò chơi y đã sắp xếp sẵn mà thôi.
Như dấu vết lời nguyền từng bước dần hằn rõ.