Sau một năm nàng lại bước vào trang viên này. Thực ra ấn tượng của nàng với nó cũng giống như ấn tượng với Hồng Thế Phương, hoàn toàn không sâu sắc, chưa từng ghi nhớ. Nhưng nghe có người nhớ thương nàng đến ghi tâm khắc cốt, nhớ đến tím ruột bầm gan, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến liệt giường, sống không bằng chết, nói cho cùng trong lòng nàng cũng lấy làm vui vẻ lắm.
Giống như chuyện năm ấy nàng đồng ý đến làm khách Hồng gia, có một người muốn tốt với nàng, tình nguyện băng sông vượt núi đi tìm nàng, van vì nàng, trông ngóng được cùng nàng đồng hành, sẵn lòng nói hết thảy những lời mật ngọt trên trên thế gian, sợ nàng không vui dù chỉ là một chút… Thứ cảm giác ấy sao lại không tốt? Cho nên nàng đi cùng y, bước vào Hồng gia.
Thế nhưng, nàng thích cảm giác ấy, đồng thời cũng ghét nó. Nàng chưa từng kỳ vọng Hồng Thế Phương sẽ làm gì đó cho nàng. Ghé Hồng gia làm khách, nàng cũng đã sớm suy đoán xem đây liệu có phải là một cái bẫy. Nhưng suốt dọc đường bàng quan lạnh nhạt, ngoài nỗi si mê và vui sướng điên cuồng không thôi của Hồng Thế Phương, nàng hoàn toàn không nhìn ra gì khác.
Y không nghĩ rằng cha mẹ mình sẽ như lâm đại địch, cũng không đoán được thái độ thành khẩn đến mức hạ mình bé mọn đến vậy lại không đổi được chân tâm mà mình khao khát.
Hồng Thế Phương chẳng qua là một đứa trẻ dại khờ, suốt dọc đường đi Hồng gia, Lục Cô Quang đều lạnh lùng nghĩ thế, không giống Nhậm Hoài Tô.
Giống yêu ma mà không phải người kia cả hành trình đều coi nàng là con trẻ.
Nhưng… giống như trên thế giới không mấy ai ghét bỏ việc được người khác si mê theo đuổi, hẳn thế gian này mấy ai ghét bỏ việc được người khác kiên nhẫn chăm nom, dù có đánh có chửi vẫn không thay đổi, tuyệt không hối hận? Hôm nay mặt trời không ló dạng, nàng cưỡi trên lưng ngựa, Nhậm Hoài Tô đi sát bên, vẫn đang mở ô che cho nàng, bóng râm vững chãi, chưa từng dao động, hệt như trái tim y.
Nàng lén thở dài, đáng tiếc, dù vô oán vô hối thế nào, đều không phải xuất phát từ chính tâm khảm y.
“Lục cô nương, đã tới gia phủ, có thể xuống ngựa rồi.” Hồng Đường và vài người hầu trong Hồng gia cưỡi ngựa phía trước dẫn đường, ngựa nhanh chóng đi vào đại môn một toà thành trấn, Lục Cô Quang ngước đầu nhinwf, trên cổng thành viết ba chữ lớn “Hồng Gia Trấn”. Lần trước nàng tới căn bản không hề lưu ý đây là nơi nào, xem ra nhà họ Hồng có ảnh hưởng rất lớn với chốn này. Ngựa Nhậm Hoài Tô vẫn yên ổn bên cạnh nàng, nàng ngước nhìn cổng thành, còn y chỉ điề tĩnh ôn hoà nhìn về phía trước. Phía trước là một khu chợ phiên nho nhỏ, trong chợ người mua kẻ bán, cách không xa đó có hai cánh cửa khổng lồ sơn son nổi bật, chính là Hồng phủ.
Lục Cô Quang tung mình xuống ngựa, Nhậm Hoài Tô dường như không nhìn nàng, nhưng nàng vừa di chuyển, đế giày vừa chạm đất, tán ô trên đỉnh đầu cũng lập tức ghé qua như hình với bóng, vừa vặn che đi ánh mặt trời. Nàng ngoảnh nhìn, Nhậm Hoài Tô đứng sát bên, y xuống ngựa thế nào, không một ai nhìn rõ.
Hồng Đường âm thầm quệt mồ hôi, cũng may hôm trước không động thủ với hai người họ, Lục Cô Quang quỷ khí đầy người, vốn là cường địch, kẻ áo trắng này cao thâm khôn lường, càng là nhân vật khó lòng đo đoán.
Hai người bước qua cửa son Hồng phủ, Hồng Đường lập tức nói, “Lục cô nương nếu không mệt, có thể ghé phòng thiếu gia thăm hỏi trước không?”
Lục Cô Quang hừ nhạt, “Thăm rồi ta có thể đi?”
Giọng Hồng Đường vẫn vang vọng, không kiêu không hèn, “Chỉ cần cô nương có thể xoá bỏ ý niệm tưởng của thiếu gia, cắt đứt nghiệt duyên, đương nhiên có thể đi.”
Nàng lạnh lùng liếc lão, thế nghĩa là muốn đổ hết tội cho nàng. Nàng muốn đi thì đi, lẽ nào Hồng gia còn có ai đủ khả năng ngăn cản? Nếu như không phải… nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hậm hực nghĩ, nếu không phải vì kẻ đánh không lại, đuổi không đi này, nàng há phải đứng đây.
Chợt nghe mấy ngón tay ấm áp, nàng giật mình nhìn xuống, thấy Nhậm Hoài Tô đang nắm tay mình, trong lòng đang thầm khó hiểu, lại nghe y nói, “Cứu một mạng người…”
“Còn hơn xây bảy tầng tháp.” Nàng tiếp, gương mặt dâng lên một ý cười trào phúng. Hoá ra y nắm tay nàng chỉ vì sợ nàng giũ áo bỏ đi, giống yêu vật này cũng thật là biết lo cho người khác.
Nghe nàng tiếp lời, Nhậm Hoài Tô mỉm cười, cứ như thể đang vui mừng vì nàng nhớ được câu nói ấy. Lục Cô Quang cười nhạt, trừ mấy câu nhảm nhí của Phật tổ nhà ngươi, ngươi còn biết nói gì khác nữa không? Ý cười trên mặt nàng càng trở nên lạnh giá, thi mị giết người như ma toàn thân vấy máu mà nói hệt như thanh cao thánh khiết lắm!
Thật là nực cười!
Hồng Đường tất nhiên không biết trong lòng Cô Quang nổi sóng, lão dẫn hai người đến trước một gian phòng yên tĩnh, “Thiếu gia ở bên trong.”
Gian nhà ngói xanh tường đỏ, rất mực tao nhã, trong viện có một hồ sen, gió nhẹ phơ phất thổi, ùi thảo mộc ngát thơm phất qua ngang mặt, càng thêm nổi bật xuất trần.
Lục Cô Quang vung quạt, biến ra vô số điểm lân tinh hộ thể, chậm rãi đưa bước vào viện. Trong viện không có hảo hán giang hồ đến phục kích yêu nữ, chỉ có mùi thuốc thang trang nhã phảng phất đó đây, như thể đã thấm đầy trong từng phân từng tấc, từng cây cột gỗ lan của khu đình viện này.
Hồng Thế Phương thực sự sắp chết ư? Nàng đẩy mở cửa phòng.
Nhậm Hoài Tô vẫn luôn theo sau, khi nàng mở cửa, y cũng xếp ô.
Trong phòng ấm áp, đang giữa tiết giao mùa xuân hạ mà vẫn bày chậu than, lúc mở cửa, trừ mùi thuốc, thơm phức xông vào mũi còn có mùi thịt.
Mùi thịt hầm.
Còn là mùi của một món thịt hầm vừa tới, ngửi thấy liền cảm giác được hương vị của món thịt tan ra trên môi lưỡi.
Gần như ngay lập tức, nàng thấy đói, định thần nhìn lại: Mùi thịt lạ lùng trong căn phòng bệnh đến từ một lò lửa góc phòng. Loại lò đất màu đỏ cỡ nhỏ vốn dùng để hâm rượu mới, lúc này phía trên kê một niêu hầm to bằng cái cốc, từ đó mùi thơm bốc ra nức mũi.
Trong phòng bày một cái bàn bát tiên, bên trên xếp đầy chai lọ, không dưới mười tám mười chín loại, mùi thuốc phát ra chính từ đây. Lục Cô Quang nhìn kẻ đang nằm trên giường bằng ánh mắt kì dị: Sắc mặt xanh xao, gầy trơ xương, chỉ có hơi thở mong manh để phân biệt y và người chết, đã bệnh tới mức này còn có tâm trạng mà ăn thịt?
Người nằm trên giường dù đã nhợt nhạt như xác chết nhưng vẫn là một công tử mặt mày đoan chính, nghe có người vào, y vốn vẫn thức, bèn hé mắt nhìn. Trông thấy Lục Cô Quang, sắc mặt y bỗng ửng hồng. Hồng Thế Phương nhìn nàng chằm chằm, không mảy may nhúc nhích, cũng không nói gì. Rất lâu sau, y nhắm mắt, thì thào tự nhủ, “Quả nhiên… Người sắp chết… Những gì nhìn thấy đều không thực…”
“Ngươi mắc bệnh gì?” Lục Cô Quang cau mày hỏi. Nàng chẳng cần biết vị Hồng thiếu gia này ví sao mà ủ ê buồn bã, không thiết sống đến mức nói ra câu vừa nãy, tuyệt vọng tới độ nào mới khiến y ngỡ rằng tất thảy chỉ là ảo giác… Nàng không phải không biết tình y sâu nặng, nhưng hơi sức đâu mà quan tâm.
Hồng Thế Quang nghe nàng hhoir xong ngồi bật dậy, “Cô Quang?”
Nàng lạnh lùng nhìn y, “Ừ.”
Đôi mắt Hồng Thế Phương bỗng sáng rỡ, như thể sức sống mất tích lâu ngày chợt trở về, “Cô Quang, cô trở lại… thăm ta đấy ư? Cô không trách ta nữa ư? Cô… tha thứ cho ta rồi ư?” Hồng Thế Phương loạng choạng bước xuống, bước quẩn mấy vòng mới sung sướng lao về phía niêu thịt ở góc tường, “Cô Quang… Ta mỗi ngày, mỗi ngày đều ngóng cô quay lại, cô xem… cô thích ăn thịt, ta tìm trù nương học nghề, mỗi ngày… mỗi ngày đều tự tay chuẩn bị một niêu thịt, đợi cô trở về. Ta nấu hết niêu này đến niêu khác, bất kể là ngày hay đêm… chỉ cần cô về nhất định là có ngay…” Y không kể thịt hầm trong niêu là thịt gáy loài bò hoang dã mọc lông toàn thân dưới chân núi Thiên Sơn, mỗi con chỉ được một miếng nhỏ, suốt một năm nay y cứ hầm như thế, niêu thịt be bé đó Hồng gia tốn kém không biết bao nhiêu là kể.
Lục Cô Quang liếc niêu thịt, giọng khinh khỉnh, “Đây đâu phải nhà ta, sao ta phải về? Hồng Thế Phương, người nhà ngươi hận ta, muốn giết ta, đó là chuyện của người ta, không liên quan đến ngươi, ta phân biệt rõ. Huống chi Hồng gia phái người truy sát, không ít kẻ chết dưới tay ta, chuyện này ngươi không có gì phải xin lỗi, hoàn toàn không liên quan đến ngươi.”
Nàng nói rất hiển nhiên, bình thản thẳng thắn, đối với nàng đây chẳng qua là một chuyện cỏn con, không dính dáng đến dù chỉ một sợi tóc của Hồng Thế Phương. Nhưng Hồng Thế Phương nghe vậy sắc mặt trắng bệch, y vì chuyện Hồng gia truy sát nàng mà đau khổ trọn một năm trời, tưởng mình tổn thương nàng ghê gớm, chỉ hận không thể chết đi, kết quả… Kết quả kỳ thực trong lòng nàng, y thậm chí không có cả tư cách để bị nàng oán hận? Nếu thật sự là như vậy, chẳng thà ngày ấy y thực sự rắp tâm hại nàng…Y kích động, mặt mày đỏ lựng, bỗng nghe nàng hỏi, “Ngươi bị bệnh gì?” Nàng rốt cuộc vẫn quan tâm đến y! Lập tức bệnh một cũng biến thành mười, huống gì y thực sự bệnh thập tử nhất sinh, Hồng Thế Phương hé miệng vừa định đáp, bỗng thấy trước mắt tối xầm, ngất xỉu.
Nàng cau mày nhìn người đột nhiên ngã xuống, hỏi một câu mà cũng ngất được? Không phải vừa nói chuyện yên ổn hay sao? Quạt quỷ trong tay nàng rậm rịch, kẻ nằm dưới đất tử khí nặng nề, khiến quỷ phệ hồn bồn chồn khó nén, quả nhiên là bệnh tình nguy kịch. Nàng sơ qua nhìn Hồng Thế Phương, rồi ngoảnh lại hỏi Nhậm Hoài Tô, “Ngươi thấy y thế nào rồi?”
Nhậm Hoài Tô nhìn niêu thịt chăm chăm, vừa nhìn vừa đáp, “Tương tư thành tật.” Y đang học lại cách dùng từ hôm ấy của Hồng Đường.
Nàng cau mày chặt thêm, không mảy may nảy ý đỡ Hồng Thế Phương dậy, chỉ hỏi, “Tương tư là cái gì?” Khoé môi nàng hiện lên một ý cười lạnh lẽo, “Rốt cuộc là nghĩ cái gì mà bệnh đến như vậy?”
Nhậm Hoài Tô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, “Ta không biết trong lòng Hồng thí chủ… Hồng gia thiếu gia nghĩ gì.”
“Tương tư là như thế nào?” Nàng hỏi.
Nhậm Hoài Tô vô cùng nghiêm túc lắc đầu, “Ta không biết.” Y không quan tâm gì đến chủ đề “tương tư” hay “tương tư thành tật”, đưa tay chỉ niêu thịt ở góc tường, “Món này rất thơm.“
Giờ đến lượt nàng lấy làm lạ, nhìn y cổ quái, trên dưới trái phải soi xét mấy lượt… Thi mị cũng biết phân biệt thịt hầm có thơm hay không ư? Lẽ nào không phải chỉ có cảm giác với việc giết người có nhanh hay không, có nhiều hay không? Còn có hứng thú với cả mùi thịt thơm ư? Thật là ghê gớm... Nếu chuyện này dẫn dắt Nhậm Hoài Tô, về sau y giết người xong đột nhiên nảy ý gom hết lại đi hầm canh, nhân gian này hẳn sẽ triệt để biến thành địa ngục?
Nàng vừa ngẫm nghĩ đầy ác ý, vừa lơ đãng gật đầu, “Ừ, rất thơm.”
Nhậm Hoài Tô bước lại nhìn ngó thêm một lúc, bê sang đặt lên bàn, “Ăn đi.”
Y bê rất tự nhiên, nói năng cũng tự nhiên, nàng ngạc nhiên nhìn gương mặt y… biểu cảm y cũng rất tự nhiên, nàng trỏ niêu thịt, “Ăn đi.”
“Y chuẩn bị lâu như thế, là đợi cho cô ăn.” Y bằng lặng như một làn nước mùa thu, dù có ném vào một vạn viên cuội vào cũng không hề gợn sóng, lúc nói chuyện ôn tồn thậm chí còn rất ấm áp, “Cô đói rồi.”
Ngươi mà cũng biết thế nào là đói ư? Cô Quang hậm hực nghĩ, niêu thịt hầm ấy thực sự đầy sức quyến rũ, nàng bưng lên bắt đầu ăn, mắt nhìn Hồng Thế Phương, Nhậm Hoài Tô an tĩnh đứng cạnh nàng, cũng không mảy may có ý đỡ cái người đang sóng soài dưới đất lên giường nằm.
Ăn gần hết niêu thịt, nàng vẫn chằm chằm nhìn Hồng Thế Phương, đột nhiên suy nghĩ, “Nhậm Hoài Tô, ngươi có cách nào biết được y đang nghĩ gì hay không?”
Nhậm Hoài Tô ậm ờ, liếc nhìn nàng, chừng như có phần ngạc nhiên.
Nàng bê niêu thịt, nhìn Hồng Thế Phương đăm chiêu, “Ta muốn biết… tương tư là gì, y nói nhớ ta, thích ta… Đấy là cảm giác thế nào…” Nàng ngước nhìn Nhậm Hoài Tô, “Rốt cuộc cụ thể là nghĩ gì? Ngươi cũng không biết có phải không?”
Nhậm Hoài Tô gật đầu, y thực sự không biết.
“Lẽ nào…” nàng trỏ vào đầu Hồng Thế Phương, “Ngươi không tò mò?”
“Không.” Y bình thản đáp.
Lục Cô Quang chán nản, đi nói chuyện với một thi mị về việc có tò mò hay không, bị trả lời như thế là đáng đời. Một cái xác không hồn, đến giết người cũng vô cảm, còn mong y biết tò mò ư? Quả nhiên quá giống người, khiến nàng lại thỉnh thoảng quên mất y chỉ là một con quái vật. Cô Quang trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô.
Một ác quỷ đội lốt con người!
“Ngươi nói ngươi có thể biết y nghĩ gì, “nàng chỉ vào đầu Hồng Thế Phương, “Lôi ra ta xem thử xem, y yêu ta như thế nào.”
Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, bộ óc dường như vạn năm chưa từng đụng đến của y cuối cùng cũng hơi động. Nghĩ Hồng Thế Phương cứ nằm mãi dưới đất như thế là không tốt, y bèn đưa tay bế người đặt lên giường.
“Cô Quang, hợp chưởng với ta.” Y áp một tay lên đỉnh đầu Hồng Thế Phương, một tay đưa về phía Lục Cô Quang, “Ta cho cô thấy y nghĩ gì.”
Nàng hiếu kỳ áp năm ngón tay vào tay y.
Ngón tay Nhậm Hoài Tô dài và mềm mại như nữ tử, nàng đâm ra thấy ngón tay mình còn thô ráp hơn, trong lòng càng tò mò, nhìn kỹ lại. Ngón tay y dài, xương cốt hình dạng rất rõ rệt, dường như vì lâu ngày không ra nắng, không làm việc nặng, nên xương ngón tay đã hơi biến dạng.
Tay rộng ngón dài, xương ngón cái bàn tay phải hơi lệch.
Đó là dấu vết khó xoá bỏ của việc cầm nắm vật gì đó lâu ngày.
Là gì được nhỉ?
Nghi vấn lướt vụt qua đầu nàng, nàng nghe nói nhà Phật có thuật chuyển dời ý thức, nhưng chưa từng thấy thi mị cũng có môn công phu kỳ diệu này, đương lúc nghĩ lung tung, cảm thụ của Hồng Thế Phương đã theo bàn tay của Nhậm Hoài Tô truyền sang đây.