[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 79 : Chương 79




Hoàng toan bước sát lại với bàn thờ, tính thò tay với lấy chiếc mành, nhưng nghĩ kĩ lại thì không dám, bèn vòng ra phía đằng sau xem xét bức tượng.

Cậu đứng ngó một hồi lâu, có lẽ bức tượng bằng đồng, được đúc từ hàng mấy trăm năm trước. Họa tiết hoa văn có lẽ là từ thời nhà Hậu Lê. Tấm mành không đủ mỏng mà cũng chẳng dày, khiến cậu chỉ mập mờ phỏng đoán.

"Cậu chủ, đứng tránh sang một bên để tôi đặt tượng lên nào."

Mải ngắm Thành Hoàng làng, Hoàng giật mình không nhận ra chú Hải đã ở phía sau từ bao giờ.

"Dạ được."

Cậu vòng ra phía bàn thờ trước, chú Hải cẩn thận đặt tượng bà mụ ngay cạnh tượng Thành Hoàng làng, rồi đặt bình hoa, cốc chén lên phía bên trên.

"Chú, sao chú không lau chùi Thành Hoàng?"

Chú Hải nhún vai.

"Cái đấy là việc của ông Huân, sáng sớm ngày mai ông ấy sẽ đến thắp hương làm lễ trước, rồi xin ông Thành Hoàng cho phép được ra ngoài. Chứ bộ cậu tưởng dễ dàng lắm chắc, cỡ như tôi có cho tiền cũng không dám đụng vào."

"À dạ..."

Ông Huân là ông thầy cúng nổi tiếng nhất trong làng. Ông cùng vợ chồng ông Nhì bà Nhì là ba thầy cúng đảm đương vai trò cúng tế tất cả mọi thứ liên quan đến cưới xin ma chay của người dân quanh đây.

Cậu tiếp tục quan sát bức tượng bà mụ vừa mới được đặt lại ngay ngắn trên bàn. Áo giao lĩnh vắt trái, ở viền mép hai bên ống tay áo là những hình thù kì lạ được điêu khắc chạm trổ rất tỉ mỉ. Nhón chân lên một chút để nhìn kĩ hơn, nhưng Hoàng vẫn là không hiểu những hình thù kì lạ đó tượng trưng cho thứ gì, mặc dù chính cậu là sinh viên chuyên ngành khảo cổ - lịch sử học. Chỉ có điều, dựa vào trang phục bà ta đang mặc, có lẽ là từ thời nhà Nguyễn. Hoàng khẽ nhíu mày.

"Chú Hải, tượng bà mụ này thờ ai thế ạ? Phu nhân Thành Hoàng à?"

"Tôi không biết, mà cũng chẳng ai biết cả. Chỉ biết là từ khi sinh ra tới giờ,nhỏ tới lớn, tôi đã nhìn thấy nó ở đây rồi. Nhưng mà này, giờ cũng sắp xong hết việc rồi, ngoài kia moi người đang chuẩn bị về hết. Cậu chủ, tay cậu thế kia thì mau mau về đi thôi. Mọi việc còn lại cứ để tôi với họ lo cho."

"Ý chú... Ý chú là con vô dụng?!?"

Hoàng mếu máo.

"Không không, ý tôi không phải thế. Trời chiều rồi, tôi cũng sắp làm xong rồi."

"Con đùa chú thôi."

Nhìn bộ dạng lúng túng của chú Hải, Hoàng phì cười. Bước ra phía ngoài, cậu xin phép mọi người, trở lại con đường mòn, đi bộ về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.