[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 284 : Chương 284




Hoàng cười khục một tiếng trong cổ họng, rốt cuộc Mai đã làm gì mà nó lại bảo Mai ngốc suốt thế nhỉ?

Cuối cùng giờ là thằng bé bám chân Hoàng.

Không phải là vì nó muốn uốn Hoàng đâu, Hoàng là đàn ông con trai, biết gì mà để cho nó làm nũng, lệch với Hoàng cậu còn cho ăn ngay một vé đi âm ty không đợi thầy siêu độ luôn, cả người lúc nào cũng gạo nếp chu sa bùa chú, đối với nó nguy hiểm thực sự, mà thực tế do khi Mai dọa nó rồi đi ra khỏi chỗ, nó muốn lại bám chân Nhung thì phát hiện ra Mai ngồi ngay cạnh Nhung, quả nhiên là rất ớn lạnh, nó bèn lại chuồn vào bám chân Hoàng.

Coi như là một sự lấy lòng.

Quả nhiên là một vong hồn giảo hoạt.

Hoàng thừa biết nó có ý nghĩ gì trong đầu, cậu không buồn nói đểu nó nữa mà trực tiếp thở dài.

"Hoàng, mau lại đây."

"Sao thế?"

Mai nháy mắt một cái đầy ẩn ý rồi kéo tay Hoàng ra ngoài phòng trọ.

"Sao?"

"Mày không thấy không khí trong phòng có gì bất thường à?"

"Không có."

Hoàng lắc đầu. Có chăng người bất thường nãy giờ trong phòng lại chính là Mai đấy.

"Dốt nát."

Mai bó tay vả vào lưng Hoàng một cái. Hình như cô thấy mình quê quá, vội vàng đổi đề tài ngay.

"Mày quên mất hôm nay mày tới đây làm gì à?"

"Có chứ."

Hoàng gãi đầu. Cậu tính nay làm một trận đồ để dụ cái bóng đen kia, thế nhưng tới đây gặp ngay tên Vương đầu đất, mọi dự định đều bị ném lại phía sau sạch.

Cậu biết Nhung khó xử và không muốn cho Vương biết xung quanh đây có vấn đề, biết Nhung sợ bị đuổi đi, thế nhưng lại không có cách nào để giúp cô cả, nên đành để đến lúc không có mặt Vương rồi mới làm việc.

Thế nhưng Hoàng nhìn cái mặt đần đần đối diện mình mà thở dài, thở dài thườn thượt.

Ngốc quá, ai lại cho Vương đi theo chứ, đúng là chẳng tinh ý gì cả, lại cũng chẳng hiểu em mình nó làm sao.

"Nhìn cái gì đấy? Ăn đấm không?"

Thấy Hoàng chằm chằm vậy Mai tự nhiên thấy nóng hết cả người.

Nhột quá, cô đã làm gì sai chăng?

"Hồi nãy mày bảo trong phòng bị làm sao mà không khí bất ổn không bình thường?"

Hoàng không nói chuyện Nhung kiêng dè Vương ra cho Mai nghe, sợ cô làm rùm beng lên nên lảng sang chuyện khác.

Nhưng Mai bỗng nhiên nhìn ngẩng lên mặt Hoàng, do Hoàng khá cao mà Mai lại khá thấp, gọi là ngửa cổ lên nhìn chắc cũng chẳng ngoa.

Đầu tiên cô mở to mắt nhìn, mắt Mai có màu rất đẹp, mà từ hồi bé Hoàng đã để ý rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.