[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 256 : Chương 256




Mai rất muốn nhảy xuống xe mà bóp cổ Hoàng hỏi cho ra lẽ nhưng tất nhiên là không được. Về tới nhà cô gọi cho cậu mấy lượt mà không nghe máy. Điều này càng khẳng định hơn suy nghĩ Hoàng làm điều gì đó mờ ám mà không nói với cô.

Về phần Hoàng, cậu vác túi đồ lớn kia, bắt ngược chuyến xe về phòng trọ của Nhung trước cái nhìn ngỡ ngàng và chẳng hiểu gì của ba cô gái, sau đó để túi lại và dặn cậu sẽ quay lại rồi cậu cũng đi về nhà thầy Long.

"Mày đi đâu bây giờ mới về?"

Lão Long đang ngồi ôm điếu cày thơ thẩn trong vườn, thấy Hoàng về nhà giờ này thì lấy làm lạ.

"Mợ với em đâu hả thầy?"

"Giờ này đi ngủ trưa chứ ở đấy ngồi chờ mày về à?"

"Thầy quá đáng."

Hoàng bĩu môi, đi thẳng từ hành làng dọc vườn về tới phòng. Nhà lão Long như cái viện cổ thời xưa, nhìn vào chẳng có gì là hiện đại cả, nhưng thực ra lại rất mắc tiền, rất công phu, xung quanh vườn toàn cây cối, tuy vậy người trong giới phải rất tinh mắt mới phát hiện vị trí của chúng là những trận đồ. Trong vườn nhà lão Long đầu hói, một vị trí của viên đá cũng được đặt theo sự sắp xếp của lão.

Cậu bước vào phòng, trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đấy vào phòng học vẽ lấy các loại chú, một ít hương và các đồ lặt vặt, nhét vào ba lo, chuẩn bị xong tất cả thì mới phát hiện ra trời đang còn sớm, thò tay vào túi lấy điện thoại ra cũng đã hết pin từ bao giờ.

"Thầy có thấy cái sạc của con đâu không thầy?"

"Có phải cái này không?"

Lão Long chìa ra chi cậu một cáp sạc còn khá mới, cậu nghi hoặc, híp mắt lại nhìn thầy mình.

"Thầy nói đi, thầy lại lấy nhầm cục sạc của con rồi làm mất như lần trước phải không?"

"Thầy mày làm sao mà biết được mấy cái đồ công nghệ của chúng mày. Tao chịu. Cầm lấy, không lấy tao ném ra ngoài vườn tự đi mà mua cái mới đấy."

Hoàng nguýt thầy mình một cái đưa tay ra lấy, rõ ràng là làm mất mà cứ không chịu nhận.

Từ ngày lão mua điện thoại mới, lão toàn vớ nhầm cục sạc của cậu, cho dù cậu có giúp lão phân biệt mấy đi chăng nữa.

"Sao tắm sớm thế? Mới vào phòng làm gì đấy? Tính đi đâu à?"

Hoàng cười cười rồi gãi đầu.

"Bạn con bị vong nhập, con tính chiều nay tới bắt vong một mình thử xem thế nào. Mấy hôm nay con hay ra chỗ đấy nghiên cứu mà."

"Thế à? Ừ, thế cũng tốt."

Lão Long có chút ngạc nhiên khi thấy học trò của mình bỗng nhiên có chí tiến thủ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.