[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 243 : Chương 243




"Thôi, không nói tới vấn đề này nữa. Cậu trai này... Tôi vẫn chưa biết nhiều về cậu. Lần trước tôi tới vẫn chưa thấy cậu."

"A... Dạ?"

Hoàng đang bình yên gắp miếng rau vào bát, bỗng nhiên bị giật mình.

"Hỏi mày kìa."

Lão Long thúc tay mình vào người cậu.

"Vâng... Con là Hoàng, là sinh viên năm hai ngành khảo cổ học của trường đại học gần đây..."

"Gần đây?"

Người đàn ông tên Lâm đẩy gọng kính vào sát, nheo mắt lại nhìn cậu.

"Đây toàn các trường kinh tế, mà gần đây trường có nganh khảo cổ học chỉ có trường của tôi..."

"Khỏi phải đoán. Nó học trường đấy đấy."

Lão Long nhìn Hoàng nhưng lại trả lời ông Lâm.

"Thế à? Cậu là sinh viên trường X à? Hân hạnh quá hân hạnh quá. Tôi là Lâm, phó hiệu trường X."

Cái gì?

Hoàng tròn mắt nhìn ông Lâm rồi cũng đưa tay ra bắt lại. Thảo nào thấy tác phong quen quen. Hoá ra là phó hiệu trưởng trường cậu đấy à? Có phúc quá.

"Em chào thầy ạ."

"Thay đổi xưng hô nhanh quá. Cứ gọi là bác như hồi nãy cho thân mật."

"Vâng. Thế cũng được ạ."

Hoàng kính cẩn lấy tay ra, ngồi ngay ngắn lại bàn.

Ăn cơm mà cũng phải diễn nết na nữa.

"Hồi còn trẻ tôi có đi lính cùng với vợ chồng nhà này. Bây giờ hoà bình rồi mà vẫn thân thiết với nhau lắm. Cứ thi thoảng tôi sang ăn ké bữa cơm, tôi độc thân chẳng có vợ con gì cả. Lần trước tới cũng đã lâu lắm rồi. Lúc đấy chưa thấy cậu."

"Ai thèm thân với anh?"

Ông Long ngồi cạnh nói đế vào lời ông Lâm. Hoàng bó tay nhìn thầy mình.

"Vâng. Con cũng mới chuyển tới đây được vài tháng thôi bác ạ. Nên nhiều thứ còn không biết lắm."

"Hôm nào có dịp hai bác cháu ta ngồi lại nghiên cứu bình luận khảo cổ chứ? Bác thích mấy cái đó lắm. Bác có hẳn một khu triển lãm dành riêng cho mình, người ngoài hiếm khi được tới lắm. Cháu có hứng thú không?"

"Tất nhiên rồi ạ. Được thế thì vui quá. Hôm nào cháu ghé chơi ạ."

"Ừ ừ. Hôm nào bào năm học, cháu cứ tới tìm bác trên khu nhà hiệu bộ. Bác ở trên đấy suốt."

Ông Lâm gật gù gật gù còn Hoàng thì khá hí hửng. Thứ cậu thích nhất chính là đồ cổ. Bởi thế cho nên không phải ngẫu nhiên mà cậu lại học trường này.

"Thôi, ăn cơm đi. Nếu nguội hết thì tôi không nấu lại nữa đâu."

Bà Liên thu hết sự chú ý vào lời nói của mình. Cậu nhận ra trong năm người trong phòng, bà Liên là người có vị thế và có tiếng nói nhất, hơn cả lão Long đầu hói và ông Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.