[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 169 : Chương 169




"Giờ anh chị đi ngay."

Liên xấu hổ quá, nghe nói vậy thì chạy đi ngay.

"Liên có biết đường không đấy? Đi chậm lại đã. Chờ tôi."

Long đứng đơ ra không biết phải làm gì tiếp theo, thấy Liên vụt đi thì cũng muốn đuổi theo, nhưng Ngri bỗng đưa tay ra, ngăn lại.

Trên đầu Ngri vẫn còn đội chiếc mũ cối của Long hồi nãy.

"Khoan... Khoan đã."

"Ừ?"

Tuy Long đứng lại nhưng mắt vẫn thấp thỏm nhìn theo bóng dáng Liên. Ngri không phải là không để ý đến hành động này, nhưng cô mặc kệ, đưa tay ra, toan lấy chiếc mũ cối xuống, đoạn khẽ nhón chân lên, đội cho Long.

"Anh Long, chúng ta cũng đi thôi."

Ngri cười nhạt, dẫn đường ở phía trước cho Long theo sau.

Khi hai người trở về lán trại rồi, thì thấy Liên đã ở chỗ đám trẻ con nói cười vui vẻ với chúng.

Long muốn tiến lại gần Liên lắm, nhưng lại bị thanh niên trai tráng dẫn lên trên mâm phía các già làng, Ngri đi bên cạnh anh cũng biến mất từ bao giờ.

"Anh cán bộ ơi, nay hiếm khi mới có dịp ngồi lại với nhau, nào, lên đây làm vài chén với chúng tôi."

"Ơ, không không ạ. Cháu xin khất lượt này, để hôm khác ạ. Cháu phải về đơn vị thôi, phải về ạ."

"Ơ hay, cô quân y với anh cán bộ này, không thích già làng chúng tôi à? Hay là chê chúng tôi không thiết đãi chu đáo?"

"Ơ, không phải ạ."

Long đứng từ chối mãi, say khi bị ép uống chén rượu, già làng mới chịu buông anh, cho anh đi về.

"Chúng ta về thôi Liên."

"Ừm."

Liên chờ anh ở dưới gốc cây mát, thấy Long ra thì mình đi trước, dẫn đường về khu tập trung.

Dọc đường đi, hai người không nói với nhau một câu. Long muốn tìm đề tài để nói chuyện với Liên lắm, để cho Liên bớt giận hồi nãy, mà cũng bớt... ngại. Nhưng mà cứ đi vài bước, tính mở miệng ra, thì thấy khuôn mặt Liên đang nhíu lại, không biết vì suy nghĩ cái gì, khiến anh lại suy nghĩ linh tinh.

Liên... Hết giận mình chưa nhỉ?

Long xoa xoa trán. Anh chẳng thề nào ngờ được rằng, thói quen không tốt này báo hại anh sau này bị hói đi.

Đó là chuyện của sau này vậy.

Hai người hai luồng suy nghĩ, thiếu nữ khoác túi, nam nhân đeo sọt, cứ thế, họ đi đến bìa rừng lúc nào không biết.

"Đại đội trưởng."

"Ừm."

Một anh lính đang chuẩn bị đi tuần xung quanh khu vực thấy Long trước, lập tức kêu lên.

"Ơ, cô quân y."

"Dạ chào anh."

Liên cúi đầu nhỏ nhẹ.

"Lâm đâu?"

Long nhìn quanh anh em trong đội.

"Đồ độc ác, sống không có lương tâm, cậu còn biết về đây tìm tôi nữa à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.