[Dịch]Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 140 : Chương 140




Ngay khi vừa xong, mây đen trên trời cũng dần loãng ra, gió cũng ngừng thổi, tất cả trở về nguyên trạng như lúc ban đầu.

"Cậu chủ, cậu chủ... Cậu không sao chứ?"

Chú Hải nãy giờ ngồi thụp xuống phía dưới, nghe phía trên không còn gió rít qua tai nữa, bèn ngẩng đầu lên thì thấy mọi thứ đã ổn định.

Hoàng thấy chú Hải tới, liền kéo tay áo xuống hết mức, cẩn thận giấu vết bỏng rát kia đi.

"Con... Con không sao đâu chú ạ. Tất cả đã xong rồi, giờ chú mau tìm mấy chú hay đi thu nợ cho nhà mình, đến giúp con một tay, lấp lại chỗ mộ cổ này, đừng cho ai biết hết. Con thấy hơi mệt, con muốn về trước."

"Ừ ừ. Con đi đi, đi đi. Chú đi ngay đây."

Chú Hải nói, đoạn nhìn ngang ngó dọc xung quanh, khắp nơi cũng chỉ là cây tre cao vút, không một động tĩnh nào.

"Chú nhìn gì thế?"

Quái lạ, hồi nãy vừa nghe thấy tiếng cậu chủ nói chuyện cơ mà?

"Không có. Chú đi đây."

"Dạ. Con thu xếp đồ rồi về đây. Chú đi cẩn thận."

"Ừm."

Hoàng nhìn chú Hải đi mất dạng phía sau rặng tre, thở vào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra như mưa khắp người, cậu nghiến răng lại, ngăn cản cơn đau biến thành tiếng ra ngoài.

Tay phải của cậu không thể cử động được.

Hoàng kéo tay áo lên phía trên, vết thương thực sự lan nhanh, nó nhìn trông giống như một vết thương bị hoại tử lâu ngày, thịt đen sì, bầy nhầy, mùi tanh thực gớm ghiếc. Hoàng nhăn mặt lại, nhẩm tính vài giờ đồng hồ nữa, nó lan ra khắp cánh tay và ngực, còn chỗ gốc bị hồi nãy có thể sẽ xuất hiện những sinh vật kì lạ thích máu tanh.

Hoàng cúi người xuống, dùng tay trái lành lặn còn lại thu hồi Long Quy vào bên trong, tay phải như một khúc gỗ, buông thõng ra phía đằng sau.

"Ngươi tính để cho cánh tay kia phế luôn à?"

"Không có."

Hoàng lắc đầu, theo bản năng trả lời rồi giật mình quay lại.

"Cao... Cao Tuệ Mẫn, sao cô cứ như ma thế? Xuất xuất ẩn ẩn chả bao giờ có tiếng động hay báo trước một câu..."

Cao Tuệ Mẫn đứng ngay đằng sau Hoàng, không thèm để ý đến cậu nói, tay chắp ra phía sau, hơi khom lưng cúi người xuống nhìn miệng vết thương trên cánh tay kia, tóc theo đà xoã xuống.

Và tất nhiên, khuôn mặt cũng như tượng sáp rồi.

Hoàng ngồi dưới đất, cũng ngẩng lên nhìn nàng, hai mắt tròn xoe.

Đây là lần đầu tiên nhìn gần mỹ nhân câu quỷ như vậy.

Mỹ nhân trước mắt cũng rời thiên nhãn khỏi cánh tay kia, di chuyển đến khuôn mặt nam nhân trước mặt, mắt chàng đối diện mặt nàng. Nàng nhếch môi cười, miệng mấp máy.

"Có muốn vừa bị phế tay mà lại còn mù mắt không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.