Một tuần sau, Jasmine được chuyển đến trường Thất Nguyệt họ, cô bày tỏ sự nhiệt tình 200% với sự xuất hiện của Jasmine.
Khi A Tinh nghe được tin Jasmine chuyển đến trường Thất Nguyệt học, hắn đứng ngồi không yên, cũng không đợi chân mình khỏi hẳn, hắn cũng quyết tâm chống gậy với cái chân bị bó bột để vào học bằng được lớp của Thất Nguyệt và bắt đầu cuộc đời học sinh cấp ba không động tới từ lâu của hắn.
Thất Nguyệt không biết A Tinh bị trúng tà gì nhưng rõ ràng cô thấy thái độ mà dànhhắn cho Jasmine và mình hoàn toàn khác nhau. Và thế là trong trường học xuất hiện một viễn cảnh mới: đôi trai tài gái sắc là Thất Nguyệt và Jasmine đi đằng trước, còn A Tinh cứ như oán phụ. đi lẽo đẽo phía sau.
A Tinh nhìn Jasmine giảng bài cho Thất Nguyệt đầy u oán. Lần đầu tiên trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ phải trở thành một học sinh xuất sắc, mà suy nghĩ này nếu xuất hiện vào mấy ngày trước chắc đã bị chính hắn xì mũi coi thường rồi.
Khi nghe thấy Phan Chương nói rằng chính mình đã đánh Quỷ Kiến Sầu thành người thực vật thì cô luôn một mực phủ nhận. Cô hoàn toàn không nhớ nổi mình đã ra tay với Quỷ Kiến Sầu vào khi nào, thậm chí cô còn không biết có người tên là Quỷ Kiến Sầu nữa cơ đấy.
Thất Nguyệt lườm Phan Chương, trong lòng cô quả quyết cho rằng Phan Chương đang chọc cô.
Nhưng cái nhìn đó đối với Phan Chương có nghĩa là kêu cậu ta làm người thì phải biết thân biết phận một chút.
Đại ca luôn ngầu lòi ra như vậy đấy! Bên ngoài đang đồn ầm lên kia kìa! Giờ những đứa muốn gia nhập Long Tam Hội xếp dài cả dãy nhà. Phan Chương bắt đầu ra bán ảnh kỷ niệm của Thất Nguyệt, tượng kỷ niệm và cả chữ ký tay của cô nữa. Công việc kinh doanh tốt đẹp đến mức không dám tin. Đại ca của hắn giờ đây đã trở thành thần tượng mà toàn bộ đám trẻ lưu manh ngưỡng mộ.
Nhưng đại ca vẫn khiếm tốn, thế là Phan Chương – cứ tưởng đã lĩnh hội được tinh thần cao cả của đại ca đã không hề kể cho cô một thông tin mà nghe xong có thể sẽ khiến cô hộc máu.
Sau khi báo cáo xong việc thứ nhất, Phan Chương lập tức hào hứng báo cáo việc thứ hai. Những thứ đánh cược ở sòng bài của Triệu Thiên Nghị như là súng ống, đạn dược, kỹ viện, hàng cấm đều được mang tới. Phan Chương nghe thấy thì suýt nữa lên cơn đau tim. Một tên côn đồ như cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thứ đồ cấm như vậy. Có những thứ này thì cuối cùng Long Tam Hội có thể kết giao một cách chính thức với xã hội đen rồi.
Thất Nguyệt đập đầu cái bốp, tự nhiên cô lại quên béng mất điều này, thế là cô quay qua Phan Chương đang mừng rỡ thấy rõ và nói:
- Cậu có thể mang đồ về được không, mấy thứ đồ này động vào là phỏng tay á!
Phan Chương khó xử:
- Mấy người mang đến đều nói đại ca của bọn họ đã dặn rõ ràng rằng nếu mà mang về thì họ sẽ không vui đâu! Nếu anh coi ông ấy là chú Thiên thì hãy nhận lấy đồ đi!
Thất Nguyệt không biết làm thế nào, bởi giờ đúng là cô rất cần đến sự giúp đỡ của Triện Thiên Nghĩa, chuyện đua xe hôm trước chính là nhờ Triệu Thiên Nghĩa lấp liếm dùm, ở thành phố F, ông ấy chỉ cần dậm chân vài cái là ngay cả tòa nhà của thị trưởng thành phố cũng phải rung chuyển, cô thật sự không muốn gây khó dễ cho chính mình.
- Thôi được rồi! Cậu và Thượng Quan Cảnh liệu chuyện mà làm! Bán được thì bán, không bán được thì giữ lại.
Thất Nguyệt đang nghĩ có nên bán được sòng bạc hay không, chứ nếu mà kinh doanh sòng bạc thật thì chẳng khác nào trở thành xã hội đen.
Nhưng não của Phan Chương tiếp tục mở to ra, làm gì có chuyện đại ca chỉ hạ lệnh giải quyết đống đồ đó, theo như hắn hiểu thì đại ca muốn buôn lậu thuốc phiện và buôn súng ống đạn được. Phan Chương liếc mắt, đớp đớp cái miệng nhìn Thất Nguyệt, trong lòng hắn nghĩ: Thật không hổ danh là đại ca, mới lớp 10 mà đã muốn gia nhập vào cài ngành nghề nguy hiểm này rồi, tiền đồ đúng là vô hạn à!
Phan Chương cảm thấy mình đã lĩnh hội được tinh thần của đại ca, nhưng có chút khó xử:
- Đại ca, nhưng không biết bán ở đâu, chúng ta đều không rành về phương diện này á! Hơn nữa bán lung tung là phá vỡ quy tắc đó!
Thất Nguyệt nghĩ ngợi một lát. Đúng vậy! Cô thật sự cũng không biết bán sòng bạc cho ai, cô nghĩ ngợi, đột nhiên chọn được một người vô cùng phù hợp, A Tinh! Cậu ta quen rất nhiều người, chắc chắn sẽ bán đi được. Hơn nữa mấy ngày gần đây A Tinh cứ bám lấy cô, Thất Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, cô cảm nhận được biểu hiện kỳ lạ trên gương mặt A Tinh, và tự nhiên biết được ý đồ của gã này.
Ở vũ trụ nơi mà Thất Nguyệt sinh sống, kết hôn đồng tính là chuyện hết sức bình thường, nhưng dù cô có chấp nhận cũng không muốn dùng cơ thể của người đàn ông này đặt nền tảng với A Tinh, vậy nên tìm việc gì đó cho A Tinh bận rộn một chút, quả là một mũi tên trúng hai đích!
Trong lòng Phan Chương vô cùng sùng bái Thất Nguyệt, đại ca của bọn họ đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng, đến ngay cả khi yêu đương cũng vẫn biết tận dụng nguồn tài nguyên sẵn có, bạn gái là con gái độc nhất của đại ca xã hội đen, bạn trai lại có thể giúp Thất Nguyệt giả quyết công việc. Độc! Thất sự quá chuẩn!
Không chỉ có mỗi Phan Chương cho rằng A Tinh và Jasmine đều là người yêu của Thất Nguyệt mà toàn bộ cái trường học này đều cho là như thế, hơn nữa mọi người ai cũng vô cùng bái phục, không những Thất Nguyệt có thể “chơi” được cả nam lẫn nữ mà ba người bọn họ lại còn có thể sống với nhau vô cùng là hòa hợp, Thất Nguyệt bây giờ còn có thêm một biệt hiệu mới, đó là “tình thánh”
Thất Nguyệt không hay biết gì về dự định phạm tội của Phan Chương, cô vẫn còn đang đắc chí với chủ ý của mình, bán được sòng bạc không phải là dễ đâu nha, ít nhất thì cũng không phải bắt gặp ánh mắt nổi da ga của A Tinh dăm bữa nửa tháng.
Khi Phan Chương tìm thấy A Tinh thì hắn đang cầm một bình rượu nhỏ lắc qua lắc lại như đang ngâm thơ trên tầng thượng.
A Tinh ngày nào cũng bám lấy Thất Nguyệt, nhưng Thất Nguyệt cứ trốn hoài khiến hắn rất đau lòng, nhưng mỗi lần đau lòng thì hắn lại càng muốn quấn lấy Thất Nguyệt.
- Haiz! Hỏi thế gian tình là gì mà khiến ta sống chết vì nó!
A Tinh vò đầu bứt tóc, thở dài não nề.
Phan Chương rùng mình, da ga da vịt trên người cứ như rơi đầy xuống đất. Lúc trước cậu ta cũng từng gặp qua A Tinh, nhưng lúc đó cậu ta đâu đủ tư cách mà đến gần đại ca xã hội đen đời thứ hai, thật không ngờ A Tinh lại có tài năng văn thơ lai láng như vậy!
Trong lúc Phan Chương đang cảm thán thì A Tinh lấy ra một quyển sách từ phía sau, trên đó viết mấy chữ to: Ba trăm bài thơ Đường!:)))))))
A Tinh mở sách ra, sau đó đọc thuộc một câu, sau khi Phan Chương nhìn thấy thì sặc cả nước bọt.
A Tinh ngẩng đầu, không khỏi vừa thẹn vừa giận khi thấy Phan Chương đứng ngay ở bậc thang, trong mắt A Tinh hiện lên vẻ nghiêm nghị:
- Mày đã nhìn thấy những gì rồi?
Phan Chương ra sức lắc đầu, trong lòng sợ hãi.
Lòng dạ ác độc của A Tinh hơi nổi tiếng trong giới này, mặc dù đối mặt với đại ca của bọn họ thì A Tinh chỉ trêu đùa, nhưng đối với đám tiểu lâu la như Phan Chương thì cũng đừng mong tên này thủ hạ lưu tình.
A Tinh gật đầu hài lòng với sự biết điều của Phan Chương, rồi nó với hắn như thể nói với một con ruồi:
- Vậy còn không mau cút đi.
Phan Chương quay người định bỏ đi thì lại nghĩ tới mục đích tới đây của mình, thế là hắn lại quay đầu lại, tỏ ra nịnh nọt:
- Anh Tinh ơi! Em đến tìm anh có việc ạ!
- Việc gì? Ông mày còn đang bận!
A Tinh cũng chẳng thèm kiêng nể gì, cầm quyển thơ trong tay lật tới lật lui.
- Là việc của đại ca tụi em!
Phan Chương tiến tới, nói mọi chuyện cho A Tinh nghe.
Lúc đầu A Tinh cũng không kiên nhẫn lắm, nhưng nghe nói là việc của Thất Nguyệt nên lập tức tỉnh táo hơn hẳn, sau khi nghe Phan Chương nói xong thì ý chí chiến đấu trong A Tinh sục sôi hơn bao giờ hết.
Việc này mà tìm hắn thì công nhận là tìm đúng người rồi. A Tinh là ai? Là ai? Là Hắc Nhị đại (con xã hội đen, cũng làm xã hội đen= phú nhị đại) cơ mà! Từ lúc hắn biết nhớ là ngày nào cũng phải nghe những chuyện không mấy hòa bình rồi. Có quan hệ gì, có người nào hay chỗ nào mà hắn không biết đâu. Còn việc hắn không đi theo nghiệp này đơn giản vì hắn không thích, sở thích của hắn là đua xe, nhưng sở thích hiện tại của hắn đã đổi thành Thất Nguyệt rồi, thế nên Thất Nguyệt chỉ đâu hắn sẽ đánh đó, chuyện Thất Nguyệt dặn dò hắn chắc chắn sẽ hoàn thành. Nghĩ tới cảnh tượng Thất Nguyệt dùng ánh mắt khen ngợi nhìn mình là A Tinh cảm giác mình hăng máu hẳn.