- Muốn chết à?
A Tinh chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã bị Thất Nguyệt đè bẹp. Với tốc độ này thì A Tinh cũng chẳng kịp cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy chân và tay mình đột nhiên mất đi cảm giác.
Hắn hận Thất Nguyệt khủng khiếp nên thầm chửi thề, sau chuyện này dù có phải đánh nhau với ông trời thì hắn cũng nhất định phải giết chết tên tiểu tử này. Vừa mới chửi xong thì một viên đạn bay xẹt qua ngay khoảnh khắc hắn lạng qua cái cây trước mặt, viên đạn ghim vào cái cây nhỏ, làm nó gãy nứt một nửa.
Tiếng chửi của A Tinh lập tức bị nghẹn lại, với cái tốc độ của hắn và viên đạn vừa rồi thì chỉ cần chậm một xíu nữa thôi là hắn đã bị bắn trúng. Hắn nhìn Thất Nguyệt bằng ánh mắt hoang mang, tên này đã cứu hắn, hắn cảm thấy chấn động khi nhìn Long Tam từ từ ngồi dậy khỏi người mình.
Thất Nguyệt lấy đà, chạy tới chỗ đám đua xe đang dừng cách đó không xa, xe máy thì cô chưa từng lái nhưng xe đua thì cô chẳng còn xa lạ gì.
Chìa khóa còn cắm trên xe, cô khởi động máy một cách thành thục, lái xe mướt mườn mượt, chiếc xe dừng lại bên cạnh A Tinh, cô đưa tay ra túm lấy A Tinh đang nằm tê dại trên đất, nhấc hắn nhét vào trong xe, đóng cửa lại rồi phóng vèo đi.
A Tinh không nghĩ rằng Thất Nguyệt sẽ quay lại cứu hắn, nhưng khi thấy chiếc xe đỗ bên cạnh và cô đưa tay ra với lấy hắn thì tim A Tinh đột nhiệt đập mạnh, một cảm giác trước giờ chưa từng có tràn ngập thân thể hắn, hắn nhìn khuôn mặt cương nghị, biểu cảm trầm mặc của Thất Nguyệt mà lần đầu tiền hắn phát hiện ra rằng …..rằng….tên này bị GAY.
Tình yêu đến một cách đột ngột như vậy đấy! A Tinh ôm lấy ngực mình, dường như hắn bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng mất rồi.
Nếu Thất Nguyệt biết thì cô sẽ không do dự mà đạp hắn bay ra khỏi xe đâu! Cô quay lại trở theo A Tinh là bởi vì cô không quen đường, trở theo A Tinh là để phòng trước rủi ro. Cô thật không ngờ, A Tinh bị cô bẻ từ “thằng” thành “cong”, cô cũng không biết rằng A Tinh không còn coi cô là tình địch nữa mà giờ hắn coi Jasmine là tình địch, các vai diễn bị thay đổi một cách chóng mặt. Ôi cuộc đời vẫn luôn vô cmn lý như thế đấy.
- Thắt dây an toàn vào, tôi tăng tốc đấy.
Thất Nguyệt nói nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi con đường đang chạy.
Khuôn mặt A Tinh đỏ lên, trong lòng thầm tự nhủ: “Sao tự nhiên cậu ta lại quan tâm đến mình như vậy, chẳng lẽ…”
Trong lòng A Tinh dậy lên cảm giác ngọt ngào. Hắn ngoan ngoãn kéo dây an toàn bằng chiếc tay không chưa gãy kia.
- Cậu cẩn thận một chút, phía trước là khúc ngoặt hình chữ Z.
Ánh mắt A Tinh lấp lánh. Tình yêu có thể biến một con người thành một kẻ khác hoàn toàn xa lạ như thế đấy, giọng nói thì dịu dàng nhắc nhở Thất Nguyệt nhưng trong lòng thì nổi lên một ý nghĩ vô cùng điên khùng, đó là nếu hai đứa mà có chết ở đây thì chẳng phải là sẽ được bên nhau mãi mãi hay sao.
- Ồ!
Thất Nguyệt đáp lại, cô lướt qua khúc ngoặt tuyệt đẹp, nếu có ai có thể chụp lại cảnh tượng đó thì nhất định sẽ khen ngợi không ngớt, quá đúng là nghệ thuật.
Đến ngay cả A Tinh ngồi bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc. Bản thân hắn là một người trong nghề nhưng rõ ràng cú bẻ lái vừa rồi của Thất Nguyệt quá hoàn mỹ, ngay cả hắn đã lượn qua chỗ này vô số lần cũng không thể nào mà đánh một đường đẹp như vậy được.Tình yêu mà A Tinh dành cho Thất Nguyệt không chỉ sâu đậm thêm một phần mà trong lòng hắn còn thầm nghĩ: Thật không uổng khi yêu một người đàn ông có thể đánh bại chính mình trên đường đua.
Thất Nguyệt lượn qua mấy khúc cua, bỏ xa đám cảnh sát đang đuổi theo ở phía sau, lúc này cô mới để ý tới ánh mắt của A Tinh đang ở bên cạnh mình.
- Cậu có chuyện gì sao?
Thất Nguyệt nhìn ánh mắt bên cạnh, không nhìn được nữa liền thốt lên.
Khuôn mặt A Tinh lại đỏ ửng lên, hắn vốn khá đẹp trai, chỉ có điều bình thường cố tỏ ra bướng bỉnh. Lột bỏ đi sự bưởng bỉnh thì hắn cũng giống như một thằng bé của nhà hàng xóm mà tôi. Hắn nhúc nhích cái môi, cố nặn ra vài tiếng:
- Cậu lái xe giỏi thật đấy!
Vừa nói xong, hắn thật muốn đập cho chính mình một cái, hắn đâu phải là trai ngây thơ còn trinh nữa đâu, đúng ra hắn phải nói với Thất Nguyệt theo phong cách trước giờ của hắn mới phải.
Hắn nhắm trúng đối phương rồi. Nhưng bây giờ hắn không biết mở miệng nói ra như thế nào, hắn sợ đối phương sẽ từ chối, sợ đối phương không chấp nhận hắn là GAY, sợ đối phương ghét hắn.
- Thấy có OK không? Chắc là thiên phú đấy!
Thất Nguyệt nói qua loa.Thất Nguyệt không hề ghét hay có cảm giác gì khác đối với A Tinh. Mặc dù đối phương khiêu khích mình nhưng Thất Nguyệt không để ý, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sự khiêu khích không còn có tác dụng gì đối cô nữa rồi.
- Cậu có ghét tôi lắm không?
A Tinh cảm nhận được sự qua loa của Thất Nguyệt, sau đó hắn vô thức hỏi cô.
- Không hề! Cậu cũng khá tốt mà!
Thất Nguyệt trả lời.
Lúc nãy A Tinh còn nhắc nhở cô khi đi qua khúc cua, mặc dù cả hai đang trên cùng một con thuyền nhưng Thất Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được thiện ý của A Tinh.
Một câu nói vô tình của Thất Nguyệt mà khiến tâm trạng A Tinh như hoa mùa xuân nở trong lòng.
A Tinh lại ôm lấy ngực, cúi đầu cười e thẹn. Yêu một người hóa ra là như vậy đấy, hóa ra lạ hạnh phúc như thế đấy! A Tinh cảm thấy việc hi vọng hai đứa ở cạnh nhau không phải là một điều gì đó quá xa vời, chỉ cần mỗi ngày được gặp cô là được, cảm giác này thật tuyệt quá.
Thất Nguyệt đi đường tắt đưa A Tinh tới bệnh viện, rồi tự cô lái xe về nhà.
A Tinh ôm gối, lăn đùng đùng trên giường bệnh, bởi vì tay và chân hắn phải bó bột nên khi Triệu Thiên Nghĩa tới nơi thấy vậy thì ôm bụng cười nắc nẻ.
Thằng này lại bị nước vô à? Triệu Thiên Nghĩa ho mấy tiếng mới thu hút được sự chú ý của A Tinh
- Chú Thiên!
A Tinh cảm thấy hơi xấu hổ.
- Thế nào rồi?
Triệu Thiên Nghĩa nhìn thấy mặt A Tinh hơi ửng đỏ lại tưởng hắn bị sốt.
- Không sao ạ, đâu phải gẫy tay chân lần đầu đâu.
A Tinh lại lăn lộn và nói
- Là do Long Tam hại cháu bị thương?
Triệu Thiên Nghĩa chau mày hỏi
Mặc dù ông khá thích Long Tam nhưng ông cũng đã nhìn A Tinh từ bé đến khi trưởng thành, ông coi nó chẳng khác gì con mình, và cũng yêu quý hơn Long Tam một chút. Trước khi tới đây, ông cũng đã hỏi những kẻ tham gia hôm đó, chúng đều nói là Long Tam đẩy A Tỉnh ngã khỏi xe, nên mới bị thương, ông ghét nhất cái thủ đoạn đâm lén sau lưng như vậy, sự yêu quý dành cho Long Tam cũng vì thế mà vơi đi dần.
A Tinh nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Triệu Thiên Nghĩa liền vội vàng giải thích:
- Không phải đâu, hắn cứu cháu đấy, nếu không thì cháu đã bị trúng đạn rồi. Hơn nữa sau đó cậu ấy còn trở cháu đi cùng, lại còn đưa tới bệnh viện nữa!
Vừa nói A Tinh vừa cảm thấy trong lòng ngọt ngào biết mấy, giống nói trở nên nhu mì dễ sợ.
Triệu Thiên Nghĩa không nghĩ gì nhiều, ông cũng không ngờ A Tinh lại đi yêu con rể mà ông chọn, từ tình địch trở thành người yêu thầm, đúng là sự nghịch chuyển khủng khiếp!
Thấy A Tinh nói vậy ông liền thở phào nhẹ nhõm, sau khi ông hỏi han thêm vài câu và để lại vài người chăm sóc cậu thì ông đi về.
Từ khi yêu Thất Nguyệt, đừng nói đến đám con gái ngay cả đám con trai mà động chạm đến Thất Nguyệt cũng khiến A Tinh cảm thấy khó chịu, giờ thì hắn đã cảm nhận được câu “yêu thì quý như ngọc” có nghĩa là gì rồi.