[Dịch]Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 19 : Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (8)




Thất Nguyệt giật lấy cái đồng hồ, cô không bình tĩnh được nữa rồi, cô trực tiếp ném nó vào mặt Phan Chương:

- Cậu cút cho tôi, tôi không phải là đại ca gì đó của các cậu! Nếu còn để tôi nhìn thấy thì tôi sẽ đánh chết mấy người đó!

Phan Chương bị đập trúng thì kêu lên một tiếng nhưng cũng không dám phản kháng. Cậu ta nhặt cái đồng hồ lên rồi chạy ra ngoài.

- Sao rồi, anh Phan, đại ca có thích không?

Một đám côn đồ đợi ngoài cửa, vừa nhìn thấy Phan Chương đi ra liền vội vàng hỏi.

- Thích cái đít ấy mà thích, anh đã nói món quà này quá “nhẹ”, đại ca nói muốn đánh chết anh đấy! Anh đã nói là tối quá đi cướp thẳng tiệm vàng đi, chúng mày sợ, cạy cả cái biệt thự để lấy được một thứ tí tẹo thế này thôi à!

Phan Chương than thở: *Lần này phải làm sao đây? Có khi nào đại ca không hài lòng với năng lực làm việc của mình không? Nếu không thì sao lại nói là không phải đại ca của mình, chẳng lẽ là có ý nói rằng nếu mà không làm ra trò chống gì thì tự cút ra khỏi bang phái đi, chắc vậy rồi.

Không được, giờ mình là cánh tay thứ hai của bang phái, những việc mà đại ca bình thường không thích quản thì đều do mình phụ trách, mình thật sự không muốn nhường vị trí này ra đâu, như thời cổ đại thì bản thân giống như đang lập công lao lớn vậy.*

- Làm thì làm, tối nay cướp tiệm vàng!

Phan Chương vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, lấy chân di di, nói với đám côn đồ đầy quyết tâm.

Thất Nguyệt lại học bài. Mặc dù thư viện bị đổi rồi nhưng nơi này khá yên lặng. Cùng với đó là danh tiếng của cô ngày lớn thì bạn học lại càng nơm nớp lo sợ cô hơn, khiến cô trở thành sự tra tấn của các bạn học khác khi học cùng nhau trong lớp, vậy nên cô chỉ còn cách là đến nơi đây, hang ổ của hội Long Tam để học bài.

Cửa đột ngột bị mở ra, Phan Chương dẫn theo một đám người vui sướng, hớn hở bước vào. Mí mắt cô bắt đầu giật giật, trong lòng có một dự cảm không tốt.

- Đại ca, anh xem, đây là đồ mà tối qua bọn em cướp được!

Khuôn mặt Phan Chương tràn đầy vẻ hồ hởi, móc từ trong túi ra từng cái gồm dây chuyền vàng, nhẫn vàng, thậm chí cả nhẫn kim cương, phỉ thúy rồi đưa cho cô.

- Đại ca, tối qua là lần đầu tiên bọn em cướp tiệm vàng! Quá đã! Lúc trước cướp đồ của bọn nhỏ trên đường đúng là hành động quá ấu trĩ rồi!

Một tên côn đồ đứng bên cạnh niềm nở kể lại, khuôn mặt những đứa khác cũng lộ rõ vẻ vui mừng.

- Đại ca, đây đều là quà tặng anh, thế nào? Lần này anh cảm thấy đã được chưa ạ? Lần trước lúc đi về em cũng rất cảm thấy xấu hổ, bọn em thế mà lại lấy đồng hồ ra đùa giỡn anh, anh dạy phải lắm ạ! Bọn hèn nhát không dám cướp ngân hàng thì đừng mong giaa nhập bang phái của chúng ta!

Phan Chương bắt đầu nói với giọng đầy hào hứng.

Thất Nguyệt cắn chặt răng, tức đến mắc nghẹn, khả năng lý giải của mấy người này vượt quá suy nghĩ của cô rồi, nếu lần này mà cô không lấy thì chắc là bọn sẽ đi cướp ngân hàng thật mất!

Thất Nguyệt cảm thấy có tức giận cũng chẳng làm gì được, nên cô cố làm ra vẻ ôn hòa rồi nói:

- Mấy người mang đống đồ này về đi, tôi thật sự không cần!

- Đại ca, anh lại chê chúng không đáng gia à?

Phan Chương trợn tròn mắt: Làm sao bây giờ? Vàng bạc cũng không được, lẽ nào đại ca chỉ cần tiền hoặc xe?

- Không phải, tôi cảm thấy mình không dùng được những thứ này, mấy người có thể cầm về rồi muốn làm gì thì làm đi! Không cần đưa cho tôi!

Thất Nguyệt nghiêm túc giải thích cho mấy người đầu óc không tốt này hiểu.

Cả đám uể oải cầm đống đồ đi ra ngoài.

- Đại ca lại nói không cần thì chúng có ý gì đâu!

Một tên côn đồ miệng còn hôi sữa nói.

- Anh nghĩ lời nói lúc nãy của đại ca có chứa đựng hàm ý!

Phan Chương im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.

-Anh Phan hiểu rõ đại ca nhất, anh nói xem đại ca đang nghĩ gì?

Mấy đứa bên cạnh vây lấy cậu ta.

- Đại ca quá cứng! Anh ấy không cần tiền, chúng ta hiểu nhầm rồi!

Phan Chương thở dài, tỏ vẻ áy náy:

- Ý của đại ca là muốn chúng ta cầm số tiền này phát triển công hội, dã tâm của đại ca quá lớn mà!

Nếu không thì làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy lại có thể thống trị cả trường học được, anh ấy muốn khuếch trương tổ chức đấy!

Mấy người còn lại cứ như hiểu ra chân lý, không chỉ càng thêm sùng bái Thất Nguyệt lợi hại mà còn coi tiền tài như cặn bã, có mấy ai làm được như vậy đây? Hơn nữa, làm đàn ông là phải có dã tâm, đại ca đúng là chuẩn men!

Vài ngày sau, lúc này Thượng Quan Cảnh đã xuất viện, tên này đi tìm Phan Chương. Cậu ta nói với Phan Chương bằng giọng đầy áy náy:

- Phan Chương, tôi cũng muốn gia nhập hội Long Tam, có thể giúp tôi nói với đại ca không?

Phan Chương nhìn Thượng Quan Cảnh đầy nghi hoặc. Thượng Quan Cảnh cũng khá có tiếng, không chỉ có thế lực riêng ở trường học mà ngoài trường cũng là một đứa có triển vọng trong đám côn đồ, hơn nữa lại còn vừa bị đại ca đập cho một trận, sao bây giờ muốn gia nhập nhỉ?

Nhìn Phan Chương xem xét mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Thượng Quan Cảnh thở dài giải thích:

- Tôi bị đại ca thu phục rồi, lúc trước tôi không biết lượng sức mình mà đi thách thức anh ấy, không ngờ anh ấy luôn nhường tôi, sau đó có lẽ là vì thấy tôi ngang ngược quá nên mới dạy cho tôi một bài học. suốt quãng thời gian dưỡng thương, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cứ ỷ vào bản thân biết đánh nhau nên liều lĩnh như vậy mà lại không biết rằng “người giỏi ắt có người giỏi hơn mình”. Nếu có năng lực thật sự thì phải như đại ca, không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài, đó mới là tài năng phi thường! Tôi thật sự sùng bái đại ca, lần này tôi gia nhập thì thế lực ngoài trường cũng sẽ gia nhập chung với tôi!

Phan Chương còn đang lo không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của đại ca giao cho, bây giờ có Thượng Quan Cảnh gia nhập rồi hai bên hợp tác, Phan Chương bên này có tiền vừa cướp được, Thượng Cảnh Quan bên kia thì có người, hai bên hợp làm một nhà có thể khuếch trương thế lực rầm rộ rồi!

Thất Nguyệt vẫn vùi đầu vào sách vở nên đương nhiên cô chưa biết rằng hội Long Tam đang náo nhiệt cỡ nào. Cho đến một ngày, một đám cảnh sát tới tìm Thất Nguyệt, cô mới vỡ lẽ bản thân đã trở thành thủ lĩnh bang phái nguy hiểm nhất của cái khu vực này.

Thất Nguyệt bất đắc dĩ bị cảnh sát bắt đi để điều tra. Hội Long Tam gần đây hoành hành vô cùng phách lối: cướp bóc, làm loạn, khiến cho cái khu vực vốn chẳng yên tĩnh này càng ngày càng thêm hỗn loạn.

Thủ lĩnh bị giải tới rồi nhưng cảnh sát vẫn thấy rất đau đầu bởi vì dù làm thế nào thì bọn họ cũng không thể tìm ra chứng cứ phạm tội của Long Tam. Bọn họ không tìm thấy chứng cớ Long Tam tham gia cướp bóc một lần nào cả, cũng không tham gia đánh nhau, thậm chí lần duy nhất cô đánh nhau với Thượng Quan Cảnh thì cảnh sát cũng không thể khởi tố tội hắn làm tổn thương người khác, bởi vì Thượng Quan Cảnh chỉ nói với bọn họ là lần đó chính là đùa giỡn thôi! Đùa cái đầu em cậu ta ấy! Bị đưa vào viện mà còn nói vậy được à? Nhưng Thượng Cảnh Quan một mực chối đẩy, nói rằng không có dây dưa gì với Long Tam, vết thương là do tự mình bị ngã, cảnh sát cũng bó tay.

Cảnh sát lần đầu tiên gặp phải loại tội phạm có chỉ số thông minh cao như vậy, đối phương thậm chí không hề để lại bất kỳ dấu vết nào, thậm chí cả người làm chứng cũng nói rằng Long Tam không trực tiếp ra chỉ thị cho bọn họ đi cướp, mở rộng địa bàn, tất cả đều là ám hiệu ngầm. Người này thậm chí còn không cầm bất kỳ tang vật nào, mọi việc của Long Tam đều hoàn hảo không chê vào đâu được.

Cuối cùng cảnh sát phải dùng tới máy kiểm tra nói dối, nhưng đối phương vẫn khăng khăng là mình không phải là đại ca của hội Long Tam, dù họ biết đó là lời nói dối nhưng kết quả kiểm ta trên máy thì lại là nói thật. Điều này khiến cho cảnh sát càng thêm căng thẳng. Một kẻ vừa điên vừa có dã tâm lại cực kỳ tinh ranh như thế mà mà bọn họ chỉ biết trơ mặt nhìn bản thân bị hạ gục.

Cuối cùng bọn họ chẳng tìm ra được chứng cứ gì nên đành phải thả Thất Nguyệt ra. Nhưng họ không tin rằng đối phương hành động sạch sẽ như thế nhưng thử đột kích kiểm tra mấy lần lại càng khiến cảnh sát cảm thấy bất lực. Bọn họ đột kích kiểm tra nhà của đối phương, tưởng tượng trong đầu nào là thuốc phiện, dao búa nhưng tất cả đều không có, thậm chí một cuốn tiểu thuyết khiêu dâm cũng không tồn tại. Bọn họ lại đột kích kiểm tra ở trường học, nhưng chỉ thấy toàn sách vở được đặt gọn gàng trong cặp sách, trong ngăn bàn. Thầy giáo nói, mặc dù thành tích không giỏi nhưng học tập rất chăm chỉ, hơn nữa lần kiểm tra lần này, môn nào cũng pass. Bọn họ thẩm vấn, điều tra thì hầu như ai cũng nói mặc dù bọn họ đều sợ Long Tam nhưng không thể phủ nhận rằng đôí phương là một người rất lịch sự, thậm chí có người nhìn thấy y dìu cụ già qua đường, y không bao giờ có hành vi quá đáng với con gái, cuộc sống cá nhân rất bình thường.

Một tên tội phạm không hề có bất kỳ sơ hở nào khiến cảnh sát không dám đắc tội. Sau sự việc này, cái tên Long Tam đã trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.