[Dịch]Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 14 : Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (3)




-Long Tam, đi chung đi!

Phan Chương tiến lại gần, Thất Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu nhưng nghĩ lại thì danh tiếng của cô quá xấu, Phan Chương thì tốt hơn cô một chút nên có lẽ cô có thể thông qua người này để làm quen với những người khác.

Vì thế, Thất Nguyệt cũng nói:

-Được, vậy cậu tìm thêm mấy bạn học nữa đi chung đi!

Phan Chương sửng sốt, vui vẻ vỗ ngực đảm bảo:

-Anh cứ yên tâm, đảm bảo sẽ để anh hài lòng!

Mười phút sau, Thất Nguyệt cảm thấy rất không hài lòng, bởi vì mười mấy người Phan Chương dẫn đến đều không có một ai đàng hoàng cả. Ban nãy, Thất Nguyệt chỉ là muốn thử một chút khi tuyệt vọng thôi nhưng bây giờ cô hối hận rồi.

Sở dĩ Phan Chương cứ thích quấn lấy Thất Nguyệt như thế là vì cậu ta cảm thấy Thất Nguyệt rất trầm ổn, trong suy nghĩ của hắn, người như thế mới có thể làm chuyện lớn được. Bản thân Phan Chương không phải là người giỏi đánh nhau, hơn nữa cũng không có khả năng lãnh đạo nên hắn luôn muốn tìm một người có tiềm lực để đi theo, Thất Nguyệt hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn.

Kiếp trước, người ủy thác cũng không hề bị Phan Chương quấn lấy. Phan Chương là một người thông minh, hắn cảm thấy người như Long Tam rất thích đấu tranh kiểu đẫm máu nên sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, vì thế mà kiếp trước, Phan Chương vẫn luôn giữ khoảng cách với Long Tam.

Thất Nguyệt vô cùng buồn bực, dựa theo ký ức thì Phan Chương cũng không phải là người khiến người ta cảm thấy phiền phức như thế này. Hiện tại, Thất Nguyệt chỉ còn cách là bất đắc dĩ để mấy người này bao quanh rồi đi ra ngoài, gần bên còn có bạn học đang khẽ thì thầm với nhau:

-Họ chuẩn bị lập bang phái hả?

-Chắc vậy, mình đã nói Long Tam là đại ca khối Mười từ trước rồi mà!

Thất Nguyệt đúng là khóc không ra nước mắt, kiểu này thì cô vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Không được! Cô phải phân rõ giới hạn với mấy người này!

Thất Nguyệt quyết định ở trong lòng.

Tiếc là cô không thể chuyển trường, người ủy thác chỉ định phải là trường cao trung này, muốn cò kè mặc cả một chút cũng không được.

-À, thằng nhóc kia, nghe nói mày rất ngạo mạn nhỉ! Ngày đầu tiên đã muốn làm đại ca khối Mười rồi à? Để tao coi mày còn mạng để làm không nha!

Thất Nguyệt đang mải mê suy nghĩ thì bị người chặn lại ở trước mặt. Kẻ chặn đầu cô là một đám thiếu niên hư hỏng, tên cầm đầu có chút kiêu căng, để tóc húi cua, trên tay cầm một ống thép, nhìn Thất Nguyệt với vẻ miệt thị.

Thất Nguyệt nhíu mày: làm ơn đi! Bà đây cũng chả muốn làm đại ca gì đâu!

Cô vừa muốn lên tiếng cự tuyệt thì bị Phan Chương ở bên cạnh chen vào:

-Thượng Quan Cảnh, đại ca của tụi tao mà sợ mày à? Luật cũ một đấu một đi, ai thua thì sau này không được lăn lộn trong trường học nữa!

Thất Nguyệt nhìn Phan Chương, cô thành đại ca của cậu ta từ khi nào vậy?

Không chờ Thất Nguyệt kịp phản ứng, phía sau đã có người reo hò cổ vũ.

-Đánh thì đánh, từ nhỏ tới lớn, Thượng Quan Cảnh tao có sợ ai đâu chứ! Đại ca khối Một phải là tao!!

Thượng Quan Cảnh khiêu khích bằng việc lấy ống thép đập lên tường, dẫn đầu đi ra phía sau tòa nhà.

Chuyện đột nhiên phát sinh mà Thất Nguyệt chưa có bất kỳ cơ hội nào để từ chối, một đám người lập tức vây quanh Thất Nguyệt để đi đến phía sau khu dạy học.

-Tôi không muốn đánh với cậu ta, tôi tới đây để đi học!

Thất Nguyệt vội vàng hô lên, tuy như thế thì cô sẽ bị nói là hèn nhát nhưng còn tốt hơn là nhiệm vụ bị thất bại.

-Đại ca, cậu vẫn hài hước như thế!

Phan Chương nghe thấy cô la lên thì nói như thế, những người bên cạnh đều cười ha hả, căn bản là không có ai cho rằng câu này là thật.

Chỉ trong chốc lát, tất cả côn đồ trong trường học đều tập trung hết lại đây, thậm chí Long Đại và Long Nhị cũng tới.

Long Đại vỗ vai Thất Nguyệt rồi nói mấy câu thấm thía:

-Làm tốt lắm, tiểu Tam! Không ngờ ngày đầu tiên mà chú đã có tiền đồ như thế rồi. Hôm nay, vị trí đại ca lớp mười nhất định sẽ thuộc về chú! Chú là con cháu nhà họ Long, mấy anh sẽ cổ vũ cho chú!

Long Nhị cũng cổ động cho cô:

Không hổ là em trai anh, giết chết tên nhóc kia đi! Trường học này sẽ là thiên hạ của Long gia!

Trong lòng Thất Nguyệt đang có vạn con ngựa gào thét chạy qua: tôi không đánh, không muốn đánh, tôi không muốn làm côn đồ… Thất Nguyệt điên cuồng gào thét trong nội tâm xong thì nhìn thấy gương mặt hưng phấn của Long Đại và Long Nhị, nếu bây giờ cô chịu thua thì không chừng sẽ bị họ thanh lý môn hộ mất!

Một đám người tạo thành một cái vòng tròn lớn, chừa phần ở giữa ra làm sân đấu. Thất Nguyệt và Thượng Quan Cảnh đứng đối diện với nhau bên trong chỗ đất trống, cô cực kỳ bất đắc dĩ nói:

-Tôi không muốn làm đại ca, đánh nhau cũng không có gì vui! Tôi trực tiếp nhường vị trí này cho cậu được không?

Thất Nguyệt không ngờ mình vừa nói xong thì lông mày của đối phương đã dựng ngược lên:

-Mày có ý gì hả? Mày khinh thường tao à? Dám nói nhường tao à, tao nói cho Long Tam mày biết: hôm nay có tao thì không có mày, có mày thì không có tao! Hôm nay, một trong hai người chúng ta phải phân định thắng bại!

Thất Nguyệt cảm thấy rất đau đầu, cô muốn giải thích một chút nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội.

Nắm đấm của Thượng Quan Cảnh vung tới trước mặt Thất Nguyệt, cô muốn đánh trả theo bản năng nhưng giây tiếp theo cô lại ngừng, vì cô nghĩ nếu cô đánh với cậu ta thật thì không phải cô sẽ thành côn đồ thật sao. Thôi, cứ để cậu ta đánh một lần đi, đến lúc đó đám người kia cũng sẽ không kêu cô làm đại ca nữa, sau đó cô có thể đi học bình thường rồi.

Thất Nguyệt buông nắm tay, nhắm mắt lại chờ bị đánh.

Thượng Quan Cảnh đánh một quyền vào trên mặt Thất Nguyệt, khoé miệng cô lập tức chảy máu.

Quyền tiếp theo lao tới thì Thất Nguyệt ngã thẳng xuống đất. Mắt cô đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa, trong miệng đều là vị rỉ sắt nhưng cô vẫn dùng tay bảo vệ đầu, cong người lại, làm tốt thế phòng ngự.

Những người vây quanh đều kinh ngạc, đây là sao đây? Hoàn toàn không đánh trả luôn kìa! Cứ ôm đầu để bị đánh như thế à? Mọi người nhìn sắc mặt tái xanh của Long Đại và Long Nhị, cảm thấy bản thân họ chả hiểu gì cả.

Thất Nguyệt ôm đầu, đơn phương chịu đánh, nhưng cô càng không đánh trả thì Thượng Quan Cảnh càng tức giận. Cuối cùng, cậu ta đánh đến đỏ mắt, cầm lấy ống thép đánh lên người Thất Nguyệt.

-Anh cả, đánh nữa thì tiểu Tam sẽ bị đánh chết mất!

Long Nhị thấy thế thì muốn tiến lên hỗ trợ nhưng hắn ta bị Long Đại kéo lại.

-Đánh chết thì thôi, nhà họ Long không có đứa yếu đuối như vậy!

Long Đại nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Long Nhị há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói nữa.

Thất Nguyệt vốn tưởng là đánh vài cái rồi thôi, không ngờ đối phương lại phát điên đến mức muốn giết mình thế này. Nếu cô chết thì nhiệm vụ này sẽ trực tiếp thất bại, còn nếu sống sót thì có lẽ vẫn còn cơ hội.

Thất Nguyệt không thể nhịn được nữa, cú đá vừa rồi đá vô bụng cô, nếu không phải cô có kinh nghiệm thì đã bị vỡ nội tạng rồi. Thời điểm ống thép kia đánh xuống lần nữa, Thất Nguyệt không tiếp tục nhịn mà duỗi tay cầm lấy ống thép, dùng sức thúc đầu gối vào bụng nhỏ của đối phương. Cô phi thân nhảy lên, dùng một chân đá vào mũi Thượng Quan Cảnh, mắt Thượng Quan Cảnh xuất hiện đầy sao.

Thất Nguyệt tức điên người, nghĩ đến khả năng nhiệm vụ sẽ thất bại vì người này, nước mắt Thất Nguyệt liền chảy xuống. Cô lại đá một cước vào sườn của Thượng Quan Cảnh, cậu ta lập tức ngã xuống đất.

Người đứng xem lại bị chấn kinh rồi, mấy động tác này đẹp quá! Không ngờ có thể đánh ra được hiệu quả điện ảnh nữa!

Tố chất thân thể của Long Tam không tệ, tuy kém xa thân thể vốn có của Thất Nguyệt nhưng cơ sở rất tốt nên Thất Nguyệt có thể sử dụng rất nhiều thế võ, đánh Thượng Quan Cảnh như đang chơi đùa vậy.

Người bên ngoài nhìn vào sân đấu mà cảm thấy trên người lạnh lẽo. Một chân lý đá Thượng Quan Cảnh nằm sấp xuống, rồi nắm tóc cậu ta, đập bốp bốp vào tường khu dạy học, đập xong rồi đá, đá xong rồi đập, còn vừa đánh vừa khóc nữa!

Long Tam quả thật là khác hai anh trai của hắn mà! Quá khủng bố rồi! Hắn chính là kẻ điên!

-Tao biết sao lúc nãy đại ca không đánh trả rồi!

Phan Chương đột ngột la lớn lên.

-Vì sao?

Những người bên cạnh lập tức bị hắn ta thu hút sự chú ý.

-Là vì đại ca nhân nghĩa chứ sao, đầu tiên anh ấy sẽ nhường Thượng Quan Cảnh mấy chiêu nhưng nếu Thượng Quan Cảnh còn không chịu thua thì anh ấy sẽ không thủ hạ lưu tình!

Gương mặt Phan Chương tràn đầy vẻ kích động mà nói ra.

Mấy người bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy hiểu rõ, vô cùng cảm động. Hiện tại, một đại ca có đạo nghĩa như thế này còn không có bao nhiêu, đánh người cũng trào nước mắt, không hổ là đại ca! từ nay, bọn họ sẽ theo đại ca lăn lộn!

Thất Nguyệt còn chưa biết là thời điểm cô ngược Thượng Quan Cảnh thì Phan Chương đã trở thành phó hội trưởng này đang giúp hội trưởng là cô tuyển nhận đàn em! Long Tam hội cứ như vậy mà được thành lập!

Ngày đầu tiên Thất Nguyệt đến trường, cô đã thống nhất toàn bộ khối Mười đang hỗn loạn để lên làm lão đại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.