Trần Dương và Chu Nhân lại uống qua mấy lượt rượu nữa.
Bởi vì đây là rượu được ủ đặc chế từ các loại dược thảo nên sau khi uống hết mấy bình thì Chu Nhân trên mặt đã có dấu hiệu ngà ngà say, hưng phấn lảo đảo trở về phòng của hắn.
Trần Dương sau khi chờ Chu Nhân đi ra khỏi phòng thì mới cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó lấy ngọc giản có chứa tin tức về Yêu Liên Tâm Hoả lên trán xem xét.
Nửa ngày sau, Trần Dương bỏ ngọc giản xuống thở dài.
- Nơi này quá mức xa xôi. Hơn nữa qua bao nhiêu năm không biết có bị người nào phát hiện hay chưa? Nhưng với thực lực của nó, dù không chủ động công kích thì chắc chắn cũng không phải dễ dàng tiếp cận.
Trần Dương nói xong thì đột nhiên nở một nụ cười thần bí.
- Nhưng mà cũng may…hắc hắc
Chỉ nói đến đây, khoé mắt Trần Dương liền có chút âm trầm cảm nhận chung quanh.
- Xem ra câu nói ‘người chết vì tiền – chim chết vì mồi’ là có thật. Thôi được, dù sao cũng kiếm thêm một ít điểm công đức chuẩn bị cho thứ kia…
Trần Dương nghĩ xong thì liền đi lên giường tiếp tục đả toạ nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Trần Dương tiếp tục xuống đường đi dạo nơi này.
Mặc dù mang danh là tiểu hội nhưng có đến gần trăm gian hàng thi nhau buôn bán, mà theo Trần Dương phỏng đoán cũng sẽ có nhiều cái tụ hội như cái hắn vừa tham gia hôm qua diễn ra.
Tất nhiên, sau khi kiến thức được cấp bậc vật phẩm trong các buổi tụ hội như vậy, đặc biệt là tin tức của Yêu Liên Tâm Hoả làm cho Trần Dương cũng ôm rất nhiều hi vọng đối với các loại hình trao đổi nơi đây, dẹp bỏ sự khinh thị trước đó.
‘Xem ra không thể xem thường anh hùng trong thiên hạ. Dù là một gã tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ thì chưa biết chừng cũng có cơ duyên kinh người tại thân.’
Ôm tâm tư đó, mấy ngày liên tục Trần Dương đều đi qua các gian hàng, cũng ghé thăm các loại trao đổi công khai.
Đáng tiếc, dường như vận may của Trần Dương đã chấm dứt rồi.
Tuy vậy, Trần Dương cũng không có cảm thấy nuối tiếc gì.
Một cái tin tức về Yêu Liên Tâm Hoả cũng đủ làm cho Trần Dương cảm thấy thoả mãn rồi. Nếu như từ một cái Thiên Sơn tiểu hội này mà Trần Dương lại đạt được tin tức thêm một loại dị hoả khác trên Dị Hoả Bảng thì Trần Dương ngược lại sẽ nghi ngờ cái Dị Hoả Bảng này có thật sự quý hiếm thần kỳ như vậy hay không nữa kia.
Cho đến khi Thiên Sơn tiểu hội còn ba ngày nữa kết thúc, thì bỗng nhiên Chu Nhân đến gõ cửa phòng Trần Dương rồi nói cho hắn một cái tin tức.
Đó chính là, theo thông lệ, mỗi khi tiểu hội gần kết thúc thì sẽ mười tu sĩ có tu vi sao nhất, là những người chịu trách nhiệm duy trì Thiên Sơn tiểu hội sẽ đại diện mọi người tổ chức một buổi đấu giá hội.
Đấu giá hội này sẽ có các vật phẩm từ Luyện Khí Kỳ cho đến Trúc Cơ Kỳ, thậm chí từng xuất hiện qua một cái Pháp bảo Kết Đan Kỳ làm cho danh khí của nó không hề nhỏ.
Bởi vậy, trong ba ngày cuối cùng này, tất cả tu sĩ đều dồn dập chạy tới toà lầu các to lớn nhất nơi này chứ không bận tâm bày hàng buôn bán gì nữa.
‘Dịp may như thế này, dù không có đủ tài lực để mua gì nhưng đến đó nhìn một chút cũng đủ để khoe khoang với các vị đồng đạo khác.’
Đó chính là nguyên văn của Chu Nhân khi thuyết phục Trần Dương.
Hiển nhiên, cho dù Chu Nhân không cần thuyết phục thì đối với loại thịnh hội này, Trần Dương cũng nhất quyết không bỏ qua.
Hắn cũng tự nhận thân gia mỏng loét, chỉ có trên dưới mười viên Hạ phẩm linh thạch, tất nhiên sẽ không có tư cách tranh đoạt cái gì.
Nhưng nếu như có thứ gì đó ngoài ý muốn, Trần Dương cũng có linh dược quý giá để đổi ra.
Tất nhiên, đó chỉ là dự phòng, Trần Dương đã biết quá rõ sự hấp dẫn của linh dược đối với đám tu sĩ là cao như thế nào.
Trần Dương sau khi thu thập đồ đạc lại một chút liền cùng với Chu Nhân đã đợi sẵn dưới lầu cùng nhau đi đến nơi tổ chức đấu giá hội.
Nơi tổ chức là một toà lầu các khá lớn.
Trần Dương thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu nói Thiên Sơn tiểu hội này cách vài năm mới tổ chức một lần, địa điểm lại thay đổi liên tục thì toà lầu các này chắc cũng không phải cố định tại nơi đây. Nhìn chung quanh còn dấu vết thi pháp chắc là toà lâu các này do thần thông hoặc pháp bảo tạo nên. Cũng không biết vị nào có đại thần thông tới bực này, đúng là đáng giá học hỏi!
Trần Dương sắc mặt như thường nhưng trong lòng lại rất rung động. Sự chờ mong đối với sự kiện đấu giá này lại càng cao thêm mấy phần.
Lúc này, trước cửa lâu các cũng có rất nhiều người đang tụ tập tới, Trần Dương không khỏi thầm than tu sĩ cũng như con người bình thường, đối với thứ tốt đều là thèm nhỏ dãi ba thước, tựa như con ruồi nhìn thấy thức ăn mà không chút do dự đâm đầu vào.
Đặc biệt, khi thấy vô số người vừa nói chuyện, tranh luận và cả cãi nhau ầm ĩ cả lên thì gương mặt Trần Dương có chút mất tự nhiên. Xem ra hắn vẫn còn đánh giá hơi thấp đối với sức hút của đấu giá hội này.
Lúc này, ở lối ra vào toà lâu các có một màn ánh sáng che phủ xuống như một tấm màn.
Trần Dương thấy vậy thì trong lòng thắc mắc nhưng sắc mặt như thường, cũng giống như những người khác bước vào bên trong.
Vừa bước vào bên trong, Trần Dương liền ngạc nhiên.
Quanh người hắn lúc này có một quầng sáng bao quanh mờ mờ ảo ảo khiến người ngoài khó lòng nhìn rõ hình dáng thật sự.
Trần Dương sau khi kiểm tra thì quầng sáng này chính là do cái lệnh bài ra vào Thiên Sơn tiểu hội phát ra.
Trần Dương âm thầm suy đoán, có thể lệnh bài này cùng với cái toà lâu các này cùng một loại, cho nên mới cùng nhau phối hợp tạo ra hiệu ứng che giấu tốt như vậy.
Ngẫm lại, điều này cũng hoàn toàn hợp lý, một đấu giá hội lớn như thế này, thành phần phức tạp, ngư xà chen chúc, nếu như không đảm bảo bí mật nhân dạng thì cho dù là tu sĩ có thần thông mạnh mẽ cũng không dám tuỳ tiện bạo lộ.
Trần Dương thử đảo mắt qua nhìn bên cạnh thì tất cả mọi người đều có cái quầng sáng mờ mờ này bao phủ. Mà thứ quầng sáng này lại có tác dụng ngăn cản thần thức rất mạnh.
Trần Dương thấy vậy thì thở phào.
‘Xem ra, ta đã lo lắng quá nhiều.’
Trần Dương cười cười đi tìm một chỗ xa xa ngồi xuống.
Bấy giờ, hắn mới bình tĩnh đánh giá hội trường đấu giá này.
Hội trường quả thật rất lớn, phía chính giữa lại có một cái bình đài, chắc là nơi để trưng bày vật phẩm đấu giá.
Phía dưới là dày đặc thân ảnh chen chúc nhau. Những chỗ gần phía đài đấu giá là những vị trí tốt, hiển nhiên được dành riêng cho một số tu sĩ có thân phận cao cao tại thượng. Những vị trí này ở gần sát bình đài, dĩ nhiên có lợi thế nhìn rõ vật phẩm và chủ động hơn, cho nên đều được chọn lựa trước.
Tuy vậy, dần dà, ngay cả những chỗ ngồi xa xa cũng bắt đầu có cảnh chen chúc nhau.
Không khí náo nhiệt một hồi, thì có rốt cục cũng bắt đầu.
Người đứng trên bình đài là một lão giả tóc trắng như cước, lão giả này cũng không có dùng quầng sáng che đi thân ảnh mà để lộ chân thân trước mặt mọi người.
- Chư vị đạo hữu. Thật vui mừng khi thấy mọi người đến tham gia Thiên Sơn đấu giá hội của chúng ta. Nội dung quy định đấu giá thì có lẽ các vị đạo hữu cũng đã biết không sai biệt lắm. Để tránh có điều không hài lòng phía sau, lão hủ xin nhắc lại lần nữa, nơi đây toàn bộ vật phẩm đấu giá đều dùng linh thạch thanh toán. Nếu như linh thạch không đủ, có thể dùng vật phẩm ngang giá đến để đổi thành linh thạch. Tin tưởng, các vị đạo hữu bên trong sẽ không để cho mọi người thiệt thòi. Hiện tại, đấu giá bắt đầu!
Lời nói của người này vô cùng lưu loát, nói xong liền không có nhiều lời lấy ra vật phẩm đầu tiên để ra trước mặt, nói:
- Một bình Tụ Khí Đan có mười viên. Phẩm chất đều là trung phẩm, cực kỳ thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ dùng để tích luỹ tu vi, có diệu dụng khi đột phá bình cảnh tiến giai. Giá khởi điểm là năm linh thạch. Mời mọi người ra giá!
Lão giả nói xong, lập tức truyền đến âm thanh ra giá.
Lát sau, bình đan dược này bị một gã Trúc Cơ Sơ Kỳ mua đi với giá mười viên linh thạch. Hiển nhiên là chuẩn bị cho môn nhân đệ tử sử dụng.
Lão giả mắt thấy đấu giá mở đầu thuận lợi thì sắc mặt vui vẻ, lại giới thiệu tiếp vật phẩm thứ hai:
- Hoả Vân Thạch một khối. Trung giai tài liệu hoả thuộc tính. Đạo hữu nào luyện chế pháp bảo hoặc đồ vật có liên quan đến Hoả thuộc tính có thể sử dụng để tăng lên uy lực. Tuyệt đối là đáng giá sở hữu. Giá khởi điểm mười Hạ phẩm linh thạch. Hiện tại bắt đầu đấu giá!
Đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại lần nữa xôn xao, nhao nhao đấu giá, cuối cùng bị một gã Luyện Khí Hậu Kỳ cả người bao bọc trong quang mang mờ mờ đoạt được với giá hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch.
Từng loạt đồ vật được đem lên đấu giá.
Theo thời gian ngày càng lâu, thì phẩm chất đồ vật được đem ra đấu giá cũng tăng lên, cũng bắt đầu xuất hiện cả vũ khí và phù lục, đan dược cấp cao.
Thậm chí, ngay cả Trần Dương cũng không nhịn được mà định ra tay. Nhưng sau khi suy xét lại thì liền ngồi im tại chỗ.
Chút thân gia mỏng manh của hắn, rõ ràng không dám nhào vô kiếm sẹo.
Mà thông qua lần này, Trần Dương lần nữa kiến thức được sự giàu có của đám người tu sĩ nơi đây. Cũng không biết trong thời đại ngày nay, bọn họ còn đào đâu ra nhiều linh thạch như vậy đem ra đấu giá.
Đối với chuyện này, Trần Dương cũng nảy sinh một cái nghi ngờ.
Bởi vì theo Trần Dương suy nghĩ, thế giới hiện tại linh khí đã mỏng manh nhiều lắm, phỏng chừng cũng không đủ để tạo ra linh mạch các loại, ngay cả tu sĩ muốn hấp thu linh khí cũng đã rất mỏng manh. Nói chi tới chuyện xuất hiện linh thạch nhiều như vậy.
Trong chuyện này, Trần Dương cho rằng còn có nguyên do sâu xa khác nữa mà hắn chưa được tiếp xúc đến. Đăng bởi: admin