Lúc này, Viên Tử Nguyệt sắc mặt như thường tiến tới bên cạnh pháp trận, mười ngón tay tựa như đan áo mà phóng ra liên tục mấy chục đạo bạch quang chuẩn xác đánh vào những điểm bên trong pháp trận.
Cùng lúc đó, cả toà pháp trận như cảm ứng được mấy chục đạo bạch quang này đánh tới, lập tức bộc phát ra một phù văn thật lớn, bao phủ toàn bộ pháp trận, huyễn lệ dị thường.
Phù văn này cũng không có hình dạng cố định mà là một đám mơ hồ không xác định, tựa như sống lại run rẩy không ngừng.
Viên Tử Nguyệt thân hình chợt loé lại xuất hiện ở một phương hướng khác, nhất thời lại một đoàn tinh quang được nàng đánh ra.
Liên tục nửa canh giờ, tất cả mấy phía của pháp trận đều được Viên Tử Nguyệt cẩn thận bố trí xong thì sắc mặt mới loé lên tia vui mừng.
Nhẹ nhàng đi trở về vị trí ban đầu, tay Viên Tử Nguyệt loé lên một cái lập tức xuất hiện một cái trận bàn màu vàng nhạt.
Viên Tử Nguyệt sau khi lấy ra cái trận bàn này thì không chút do dự tay ngọc khẽ điểm, đánh liên tục mấy đạo thủ ấn phức tạp lên bên trên.
Mà theo thời gian, Trần Dương đứng xa xa nhìn thấy rõ ràng dao động của trận bàn màu vàng nhạt trên tay của Viên Tử Nguyệt vậy mà lại có phần đồng nhịp với pháp trận.
Chỉ thấy Viên Tử Nguyệt ánh mắt chăm chú, sau khi kích hoạt trận bàn thì lập tức ném trận bàn trên tay đến giữa pháp trận, tay phải nhanh chóng điểm ra, như vẽ trong hư không.
Mà theo động tác của nàng, đám phù văn bên trong pháp trận vốn hỗn loạn, ngay sau khi trận bàn màu vàng bay vào liền có dấu hiệu ổn định lại, hơn nữa theo ngón tay của Viên Tử Nguyệt vẽ ra một chữ ‘Khai’ thật lớn cũng chậm rãi xuất hiện.
Mà theo chữ này vừa xuất hiện, đột nhiên đất dưới chân cũng mãnh liệt rung động, đồng thời chung quanh pháp trận cũng phát ra âm thanh chói tai giống như vạn thú tề minh.
‘Oành~’
Chữ phá bên trong pháp trận đột nhiên theo rung động này mà phát nổ, ánh sáng tựa như thuỷ triều tràn ngập khắp nơi.
Sau một khắc, ánh sáng tan đi, để lại ngay vị trí pháp trận là một con đường nhỏ, hơi chếch xuống về phía trước.
Mà Viên Tử Nguyệt và Trần Dương thấy con đường này lập tức thần sắc vui mừng.
Trần Dương thì không nhịn được khen:
- Tạo nghệ trận pháp của tiên tử quả nhiên tinh thâm. Tại hạ bái phục!
Viên Tử Nguyệt nghe vậy thì trong lòng có chút sảng khoái, bất quá ngoài mặt cũng chỉ cười không nói, bộ dáng cao thâm xa cách.
Hai người như ngầm hiểu, không ai bảo ai, ánh mắt mang theo lửa nóng bắt đầu bước vào con đường mới mở.
Con đường này khá dốc, mà theo thời gian càng đi xuống, Trần Dương và Viên Tử Nguyệt càng nhận thấy cảnh sắc hai bên biến đổi.
Có lúc thì là rừng rậm, có lúc lại là hoang mạc, có chút là đầm lầy... Cũng có vô số quái thú to có nhỏ có, hình thù quái dị nhe nanh múa vuốt như muốn tấn công hai người Trần Dương và Viên Tử Nguyệt.
Thế nhưng, mỗi lần tiếp cận con đường nhỏ này, tất cả công kích dù đến gần sát bên đầu thì cũng đều tự động tan vỡ ra từng mảnh, cảnh vật cũng theo đó thay đổi.
Có mấy lần cả Viên Tử Nguyệt lẫn Trần Dương đụng phải một vài loại dị thú chỉ có trong truyền thuyết, khí tức cực kỳ chân thật không chút nào thua kém con Câu Xà ở đầm nước, trong lòng không khỏi dâng lên thoái ý.
Nhưng cũng may, hai người dần dần đã hiểu chỉ cần chuyên tâm đi trên con đường nhỏ này tất nhiên vạn sự bình an. Nếu như tâm tình bất ổn, tự tiện tránh né hoặc chạy loạn thì nếu rơi ra ngoài, kết cục hiển nhiên sẽ rất thảm thương.
Mà hiển nhiên, một khi hiểu ra ảo diệu bên trong, hai người tự nhiên một đường hữu kinh vô hiểm, thậm chí về sau còn có một loại tư thái đi dạo sở thú nữa.
Mà Viên Tử Nguyệt lúc này cũng đột nhiên như biến thành một người khác, lúc thì kinh hô nhìn một con Thao Thiết đang nhẩn nha đứng ở xa xa, lúc lại vô cùng thích thú mà nhìn ngắm một con thần thú lục vĩ hồ ly đang bay lượn trên một ngọn núi, cực kỳ xinh đẹp.
Trần Dương sắc mặt thong dong, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Viên Tử Nguyệt thì trong lòng dâng lên vô số suy nghĩ.
Trần Dương từng tiếp xúc qua vô số hồn phách, đối với hồn phách cũng có một loại hiểu biết. Theo hắn biết, nếu như một người có tính cách thất thường, lúc này lúc khác, không ổn định như Viên Tử Nguyệt trước mắt thì chỉ có một loại khả năng, đó là do biến chứng của việc hồn phách thiếu khuyết mà ra.
Nhìn Viên Tử Nguyệt trước mắt, Trần Dương cũng không thể nào liên hệ với một Viên Tử Nguyệt sát phạt quả quyết lúc trước.
Trên đoạn đường này, Trần Dương và Viên Tử Nguyệt từ lợi dụng lẫn nhau, sau đó dần dần trở thành mối quan hệ hợp tác, rồi đến lúc này thì cũng nhiều hơn một phần cảm giác bạn hữu.
Trong lòng Trần Dương cũng có một cảm giác kỳ lạ, thế nhưng hắn cũng đã vội vàng đem tia kỳ lạ này dồn ép xuống đáy lòng.
Trần Dương và Viên Tử Nguyệt càng đi, Trần Dương càng thấy Viên Tử Nguyệt kỳ lạ.
Thậm chí, có lúc nàng còn co rút sợ hãi khi có một con dị thú lao đến.
Điều này khiến cho Trần Dương nhịn không được nhíu mài mở miệng nói:
- Viên đạo hữu, nếu nàng còn như vậy nữa thì chắc chắn sẽ rớt vào bên ngoài, khi đó thì chắc chắn không ai cứu được. Những thứ kia chỉ là một ít huyễn cảnh đánh lừa thần trí mà thôi, ngươi không cần sợ hãi như vậy!
Viên Tử Nguyệt nghe Trần Dương nói xong thì chỉ lặng im nhìn hắn, xong rồi nhu thuận gật đầu.
Trần Dương nhìn bộ dáng này của Viên Tử Nguyệt thì thở dài.
‘Thật giống Lý Tiểu Nguyệt, cũng không biết hiện giờ nàng thế nào... Với đan dược năm đó ta lưu lại cộng thêm linh thạch, chắc nàng cũng đã thành công tiến giai Trúc Cơ Kỳ rồi. Mà ta... Cũng đã đi quá lâu rồi...’
Trần Dương trong lòng có chút cảm thán.
Nhìn bộ dạng nhu thuận này của Viên Tử Nguyệt, không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Tiểu Nguyệt chắc chắn là một hồn phách của Viên Tử Nguyệt. Bất quá hơn phân nửa Lý Tiểu Nguyệt là một trong tam đại chủ hồn rồi, cho nên Trần Dương lúc sơ ý cũng không nhìn ra khuyết thiếu trong đó.
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên trước mắt Trần Dương cảnh vật thay đổi.
Một luồng bạch quang chói mắt từ phương xa truyền tới làm cho Trần Dương lẫn Viên Tử Nguyệt đều sững sờ.
Phía trước mắt họ là một toà đại điện lơ lửng trên bầu trời, bên ngoài có mây trắng lững lờ tựa như một toàn thiên không chi thành. Mà từ mặt đất, có một cây cầu bằng bạch ngọc liên kết kéo dài từ mặt đất đến toà thành, phảng phất như là cầu nói từ mặt đất lên tới trời cao.
Mà bên trên ngọc kiều cũng có vô số mây trắng lững lờ, khiến cho người nhìn vào liền có cảm giác như si như say, cảm giác như phát hiện đường dẫn lên chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong lúc này, hai người hầu như chỉ trong chốc lát đã đi đến gần chân cầu ngọc, Viên Tử Nguyệt hai mắt say mê nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nàng hét toáng lên:
- Á...
Chỉ thấy ngay bên cạnh có một con giao long thân hình cực lớn bay tới ngay đỉnh đầu hai người, há mồm phun xuống một ngụm lục dịch.
Lục dịch chưa tới, nhưng mùi tanh hôi khó chịu đã ập tới làm cho hai người đều có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Trần Dương thì sắc mặt tuy khó coi, nhưng biết rõ đây chỉ là ảo ảnh, chỉ cần lục dịch tới gần cơ thể sẽ lập tức biến mất. Loại trường hợp này trước đó Trần Dương trên đường đã gặp qua mấy lần, dĩ nhiên lúc này cũng chỉ có kinh không hoảng.
Thế nhưng Viên Tử Nguyệt thì không như vậy, đột nhiên nàng mở to mắt hốt hoảng, nhìn lục dịch nọ ầm ầm sà xuống, liền nhanh chân tránh sang một bên.
Mà chỉ một khắc này, một chân của nàng đã chạm vào mép bên ngoài con đường.
Con Giao long nọ như nhìn thấy cảnh này, Trần Dương thấy rõ ràng ánh mắt nó lộ lên vẻ mừng rỡ vô cùng, ‘grào’ một tiếng liền nhanh như chớp lao xuống cắn lấy chân của Viên Tử Nguyệt.
Viên Tử Nguyệt sắc mặt kinh hoảng, muốn rút chân lại nhưng phát hiện bàn chân như bị trúng định thân thuật, một bước khó dời.
Trần Dương thấy cảnh này thì vừa giận vừa gấp vội vàng lấy ra Ác Vận chém tới một kiếm, Ác Vận bay ra như một tia chớp chói lọi.
Chỉ thấy kiếm quang gào thét, hoá thành một con giao long màu hoàng kim hung hăng há mồm lao tới đối chọi với con Giao Long kia.
‘Phanh’
Một tiếng nổ rung trời vang lên, Trần Dương chỉ cảm thấy trong tay tê rần.
Đây chính là phản lực của Ác Vận truyền đến, làm cho sắc mặt Trần Dương thoáng cái tái mét.
Bất quá, một chiêu vừa rồi cũng chỉ đối chọi được Giao Long khổng lồ kia trong giây lát, nhưng đồng thời cũng làm cho nó hung tính đại phát, càng thêm hung hãn há mồm lao tới.
Trần Dương thấy vậy, lúc này cũng biết chỉ có một cách đó là cứu Viên Tử Nguyệt ra sau đó chạy tới chân cầu, nếu không hôm nay mọc cánh cũng khó thoát.
Trần Dương cũng bất chấp mọi thứ, giang tay ôm lấy thân hình của Viên Tử Nguyệt, mạnh mẽ kéo về, linh lực trong cơ thể tựa như nước sông trào ra, cuồn cuộn không dứt, mà thân hình của Viên Tử Nguyệt cũng run lên, dường như bị sức mạnh của Trần Dương làm cho lung lay.
Trần Dương thấy vậy mừng rỡ, linh lực cả người không chút nào giữ lại nữa cố gắng hết sức kéo Viên Tử Nguyệt lao ra.
- AAAAAA
~Trần Dương hét lớn, gương mặt đỏ bừng ôm lấy thân hình của Viên Tử Nguyệt, ngay sát na cái mồm đầy răng nanh lởm chởm của con giao long nọ vừa tới thì liền bật ra sau, khoé miệng Trần Dương tràn một dòng máu tươi, còn Viên Tử Nguyệt bị uy áp của con giao long nọ chấn đến sắc mặt xanh mét sợ hãi, mà xen với sợ hãi thì còn có một mùi hương nam tử tràn đầy nhiệt khí truyền vào giác quan của nàng.
‘Rầm~~Grào
’
Trần Dương ôm theo thân ảnh Viên Tử Nguyệt lùi lại phía sau, té ngã trên mặt đất. Lúc này linh lực trong cơ thể toàn bộ tiêu hao, khiến cho hắn mỏi mệt vô cùng.
Thế nhưng hai mắt Trần Dương bỗng nhiên trợn trừng, thần thức đảo qua liền nghĩ tới gì đó, kinh hoảng muốn đẩy Viên Tử Nguyệt qua rồi bỏ chạy.