Chỉ thấy vô diện cự nhân ầm ầm chạy đến, người còn chưa đến thì khí tức mạnh mẽ đã phả vào mặt làm cho Trần Dương cảm thấy sợ hãi.
Với tốc độ của cự nhân này, Trần Dương cho dù triển khai thân pháp tạm thời tránh né cũng không có khả năng chạy thoát được.
Giữa thế giới trống trải này, thứ duy nhất tồn tại chỉ có ba thứ: Trần Dương, cự nhân và năm thân ngọc trụ.
Cự nhân từ xa lao đến, không biết vì sao, theo khoảng cách càng gần thì năm ngọc trụ cũng như cảm nhận uy áp, phát ra quang mang mờ mờ.
Bất quá, Trần Dương chỉ cảm thấy một luồng gió ập đến trước mắt, cự nhân nọ đã đến gần hung hăng đấm tới một quyền.
Quyền phong chưa tới, quyền kình đã ập vào mặt làm cho Trần Dương cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt.
Trần Dương đưa tay bắt quyết, đột nhiên trong tay xuất hiện ác vận, không nói hai lời đâm về phía trước.
Chỉ thấy một cự đại kiếm ảnh theo đó hiển hiện, gầm thét bay tới va chạm với nắm đấm cự nhân.
Kiếm quang kinh hồn nhưng chỉ ngăn cản được một chút tốc độ của quyền kình, sau đó lập tức bị chấn nát.
Trần Dương cần chính là một sát na này, đầu vai nhoáng lên liền tựa như một làn khói xanh xuất hiện cách đó không xa, khoé miệng khã chảy ra một dòng máu.
Một quyền vừa rồi mặc dù còn chưa ép xuống, thể quyền kình cũng chấn Trần Dương làm cho nội tạng hắn cảm thấy nhộn nhạo một trận.
Cưỡng ép thương thế, Trần Dương không chút do dự nhảy vào bên trong năm thân ngọc trụ.
Bởi vì Trần Dương nhìn thấy được cự nhân này hình như có vẻ kiêng kị năm ngọc trụ này, cũng không dám trực tiếp đến gần.
Mà hành động nảy của Trần Dương hình như bị cự nhân phát giác, mặc dù nó không có ngũ quan, nhưng vẫn nghiêng đầu qua, lắc lắc đầu đấm tay lên ngực ra vẻ tức giận, nó nhào tới dự định chặn Trần Dương lại.
Trần Dương thấy cự nhân này mặc dù thân ảnh cực lớn nhưng động tác không chút nào chậm, liền cảm thấy nộ hoả dâng lên.
Lật tay một cái liền xuất hiện một viên châu.
Chính là Lôi Viêm Châu!
Bất quá, ngay lúc Trần Dương đang chuẩn bị ném viên châu này ra thì cự nhân đột nhiên sảy chân, thân hình khổng lồ đột nhiên sượt qua bên cạnh, đập đầu vào trong năm thanh ngọc trụ.
‘Rầm!’
Một âm thanh va chạm bạo liệt làm cho Trần Dương cũng cảm thấy đầu óc ông ông.
Bất quá không biết năm thanh ngọc trụ này được cấu tạo từ thứ gì mà hết sức cứng rắn, mặc dù nếu so sánh thì năm thanh ngọc trụ này nhỏ hơn nhiều so với hình thể cự nhân nhưng lại không có chút nhúc nhích gì.
Trần Dương thấy vậy thì từ do dự chuyển sang mừng rỡ, vội vàng lao vào bên trong năm thanh ngọc trụ.
Khác với dự đoán, Trần Dương không có bị ngăn cản chút nào mà chỉ nhoáng lên một cái liền lao vào bên trong.
Bất quá, chỉ vừa vào bên trong, Trần Dương liền cảm giác được mặt đất chung quanh vốn yên tĩnh đột nhiên nổi lên âm thanh ‘hưu hưu...’ Vô cùng khủng bố.
Hình ảnh bên ngoài năm cây ngọc trụ cũng kịch liệt biến đổi, lúc là một mảnh băng giá vạn dặm, hàn khí tứ phương thì lại đột ngột chuyển thành liệt hoả thiêu đốt, mảnh cát vàng trước kia lúc này cũng biến đâu mất, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Mà bên trong năm cây ngọc trụ này thì vẫn như trước ngăn cách với thế giới bên ngoài. Mặc kệ chung quanh có chấn động gì thì khoảng không bên trong năm ngọc trụ cũng không bị ảnh hưởng chút gì.
‘Rắc!’
Đột nhiên Trần Dương cảm thấy thân thể cứng đờ, đến hô hấp cũng đình chỉ.
Ngay lúc này, trước mắt hắn một mảnh bạch quang chói loá, chói đến mức hắn phải cố gắng nhắm hai mắt lại, nếu không Trần Dương có cảm giác chỉ cần nhìn thêm một lúc thì rất có khả năng mắt của hắn sẽ bị thứ ánh sáng này làm hỏng mất.
Mà lúc này, năm cây ngọc trụ phát ra năm đạo quang mang chói mắt, bắn thẳng lên không trung sau đó kịch liệt toả ra khắp bốn phương tám hướng.
Trần Dương chỉ cảm thấy trước mắt sáng loà, phải trải qua rất lâu thì bạch quang này mới chậm rãi thu hồi.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Trần Dương mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn cảnh vật trước mắt mình lúc này, Trần Dương có chút không thể tin nổi.
Trước mắt hắn là một mảnh thế ngoại đào viên, có cây có hoa, có một dòng suối trong lành, bên dưới dòng suối này thậm chí còn có cả mấy con cá vàng đang bơi lội ra vẻ thích thú. Bên dòng suối còn có một cây cầu nhỏ bắc qua.
Phía bên kia là một vài cây tùng xanh tươi đón gió, bên trên là bầu trời xanh ngắt, mây trắng lượn lờ chậm rãi trôi đi. Trần Dương không biết nhân gian tiên cảnh là như thế nào, nhưng chắc chắn cũng chỉ đến như vầy mà thôi.
Đẹp!
Quá đẹp!
Trần Dương cảm thấy thế giới này thật sự quá đẹp đẽ, trong tâm cũng nhịn không được mà có cảm giác muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.
Nơi này... Thật sự quá yên bình rồi!
Ánh mắt Trần Dương hiện lên vẻ say mê. Nhưng không ai biết, giờ phút này linh lực trong người Trần Dương đột nhiên rục rịch, như muốn từ thể nội lao ra ngoài, thậm chí còn có dấu hiệu phát tán ra chung quanh.
Có dấu hiệu này, thông thường chỉ có một số tu sĩ đến giờ phút toạ hoá tán công, tu vi trở về lại thiên địa thì mới có hiện tượng này mà thôi.
Mà ngay khi linh lực trong người rung động, Trần Dương ánh mắt đang say mê đột nhiên hiện lên một tia thanh tỉnh. Cả người hắn đột nhiên xuất hiện những ký hiệu kỳ lạ loé lên bao phủ toàn thân, ánh mắt Trần Dương loé lên một đồ án thái cực thì mới thật sự thanh tỉnh lại.
Lúc này, vẻ say mê trong mắt hắn đã biến mất, thay thế bằng vẻ sợ hãi hiếm thấy.
- Vừa rồi, ta vậy là có ý muốn tán công toạ hoá? Rốt cuộc thì đây là nơi nào?
Trần Dương kinh hãi lẩm bẩm, cảm nhận làn gió tươi mát thổi qua mà đột nhiên rùng mình.
Lúc này, hắn mới thật sự chăm chú nhìn kỹ lại.
Hai con cá bơi lượn bên dưới ít nhất cũng là yêu ngư tứ cấp. Còn các loại hoa cỏ chung quanh đều là loại trên mấy nghìn năm tuổi... Nước suối trong vắt nọ thì dạt dào linh khí.
- Linh Tuyền?
Trần Dương kinh hô.
Chỉ có linh khí nồng đậm trải qua một thời gian cực lâu không xảy ra biến động gì thì mới từ từ lắng đọng lại tạo thành Linh khí chi tuyền. Thứ này nghe nói chỉ cần ngâm mình vào bên trong tu luyện thì lập tức tốc độ tu luyện sẽ đề thăng gấp cả chục lần so với hấp thụ linh thạch, hơn nữa còn không có chút hoạ ngầm nào.
Trần Dương nhấc chân cẩn thận đi qua cây cầu nhỏ, tiến tới bên đám cây tùng tươi tốt.
Những cây tùng này mặc dù lá xanh tươi, nhưng trên thân có đầy một lớp vỏ khô héo in đậm dấu vết thời gian.
Trần Dương chỉ liếc qua cũng biết những cây tùng này trước kia có thể bình thường, nhưng tuổi thọ của chúng hiện tại đã trên vạn năm, hơn nữa còn có linh khí mờ nhạt ba động quanh thân, chỉ sợ tuỳ tiện đem ra đập người cũng có thể so với pháp bảo.
Trần Dương bước chân không ngừng lại, cũng men theo một con đường lát đá xanh như muốn dẫn hắn đến đâu đó.
Trần Dương đi xuyên qua một rừng cây, liền phát hiện phía trước có âm thanh ‘Ầm Ầm’.
Không nhịn được, Trần Dương liền bước nhanh hơn.
Phía trước xuất hiện từng làn sương khói mịt mờ, đột nhiên đập vào mắt hắn là một cái đầm có hơi nước lượn lờ bên trên.
Mà phía bên kia đầm, lúc này có một dòng thác cao mấy chục trượng từ bên trên chảy xuống, đập ầm ầm xuống mặt nước phía dưới làm cho nước bị tung lên trắng xoá mịt mờ.
Trần Dương còn đang quan sát, chỉ thấy chung quanh cơ thể, từng làn sương khói vậy mà bắt đầu vây lại như muốn nhao nhao chui vào bên trong.
Hai mắt Trần Dương co rút:
- Linh khí?... Vậy thứ này là...
Trần Dương không dám tin vào mắt mình.
Linh Tuyền thành một dòng thác ầm ầm chảy xuống, vậy rốt cuộc nơi này là động phủ của tiên nhân hay là ai? Lại có thể đem phong ấn Linh tuyền khổng lồ như vậy vào nơi đây?
Trần Dương cũng vội vàng cảm thụ một chút, liền phát hiện linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm và tinh khiết, cứ như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.
Bất quá, trong linh khí này như có như không một khí tức kỳ lạ làm cho Trần Dương không dám tuỳ tiện hấp thu.
Dù sao, nơi này quá mức kỳ lạ, Trần Dương cũng không dám manh động.
Ngay lúc này, đột nhiên ánh mắt Trần Dương ngưng tụ, nhìn thấy một thứ gì thấp thoáng phía sau dòng thác đang đổ xuống. Bởi vì linh khí mịt mờ, Trần Dương phải sử dụng đến Pháp nhãn mới nhìn thấy rõ ràng.
Một bộ xương người!
Bộ xương này toàn thân sáng bóng như ngọc, trên người còn mặc một cái nội giáp màu vàng kim, lặng yên nơi đó như hoà cũng cảnh vật thành một thể.
Trần Dương nhìn qua bộ xương kia, liền nhớ tới gì đó.
- Kim Thân Ngọc Cốt?
Kim Thân Ngọc Cốt là một loại cảnh giới luyện thể gần như tiếp cận với bất tử kim thân, hầu như chỉ cần trải qua giai đoạn luyện hoá huyết mạch nữa là có thể tiến tới.
Kim Thân Ngọc Cốt này chỉ dựa vào đột cứng rắn của nhục thân cũng có thể cứng rắn chống đỡ pháp bảo mạnh mẽ, hơn nữa lại còn có độ phục hồi kinh nhân.
Thế nhưng, cũng không biết người này như thế nào lại ngồi nơi đó, chết mà vẫn tương tự ngồi như cũ, bộ dáng không có ý tứ rời đi.
Mà Trần Dương lúc này nhìn thấy rõ ràng, trên ngón tay người này đeo một cái nhẫn, rất có thể là nhẫn trữ vật.
Bất quá, làm thế nào để đến đó lấy được mới là vấn đề.
Trần Dương thử dùng Cầm Long Thủ, thế nhưng do dòng thác linh tuyền quá đỗi mạnh mẽ, làm cho thiên địa linh khí chung quanh đây trở nên hỗn loạn khác thường, mọi thuật pháp đều bị nhiễu loạn, khó lòng điều khiển.
Mà với những người có nhục thân yếu đuối, chưa tiếp cận được đến chỗ kia thì cũng đã bị sức mạnh của Linh tuyền đánh cho tan xác rồi.