Thời gian chỉ trong chớp mắt đã qua thêm hai năm.
Hai năm này vừa qua, Áo Khắc La trông như càng già thêm chục tuổi, tóc bạc trắng, mắt thâm quầng như lo lắng chuyện gì.
Mà qua hai năm này, Khắc Nhu trước sau chăm sóc Bối Ca tận tình, không tiếng than oán, được vô số người khen ngợi và ngưỡng mộ cho tấm lòng hiền lương thục đức của nàng.
Mà Trần Dương, người câm điếc duy nhất trong cái bộ lạc này thì trước sau như cũ không hề có vẻ gì là tỉnh táo hoặc thông minh hơn, chỉ sáng đi chiều về, râu tóc trên mặt ngày càng nhiều, cũng không có ai chăm sóc cho hắn tận tình như trước cho nên nhìn hắn không khác gì người rừng.
Thậm chí, nếu có người khác đến nhìn Trần Dương và một người bất kỳ trong bộ lạc này thì chắc chắn sẽ nhận xét Trần Dương mới là người của bộ lạc!
Nhìn đi, tóc tai bù xù rối rắm xoã loạn!
Nhìn đi, râu che nửa mặt, chỉ lộ đôi mắt!
Nhìn đi, gương mặt lem luốc dơ bẩn, cả người đầy mùi mồ hôi!
Cái này không phải đầy đủ tiêu chuẩn của một thành viên bộ lạc nữa hay sao? Còn có người dám so phẩm chất người rừng với hắn? Tìm chết!
Mà không ai hay biết, từa nửa năm trước, ánh mắt Trần Dương đã đổi khác, chẳng những thanh tỉnh hơn mà cũng thường xuyên ngây ngẩn đến chỗ Bối Ca nhìn Khắc Nhu chăm sóc cho hắn rồi bỏ đi.
Khắc Nhu đối với bộ dạng của Trần Dương thì ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không có bất cứ động tác gì, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Trần Dương hôm nay như thường lệ, sáng sớm chạy đến chỗ Bối Ca nhìn Khắc Nhu đang rửa mặt cho hắn, ánh mắt lạnh nhạt không để ý tới Trần Dương đang đứng ở cửa.
Trần Dương cũng không có tỏ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ là vừa xoay lưng đi thì ánh mắt buồn bã.
Nửa năm nay, Trần Dương đã chậm rãi nhớ lại ký ức, những cảnh tượng khi cô gái này cứu hắn rồi chăm sóc hắn liên tục mấy năm cũng hiện lên.
Trần Dương nhớ lại ký ức, đồng thời cũng thông qua mấy câu chuyện thường ngày của mọi người mà dần biết được chuyện của Bối Ca, càng thêm cảm phục sự can đảm của người này.
Nếu là lúc trước, Trần Dương có thể dùng Âm Dương Truy Hồn Châm chữa trị cho người này cũng chỉ là cái phất tay mà thôi. Nhưng hiện giờ...
Trần Dương ánh mắt cười khổ.
Mấy năm nay, theo những động tác lặp đi lặp lại, Trần Dương cũng dần dần thanh tỉnh, đồng thời một khắc khi ký ức trở lại, Trần Dương cũng nhận thấy cả người mình như có một lực lượng thần bí nào đó đang khoá chặt nguyên thần, khiến cho hắn không thể sử dụng bất cứ một chút gì liên quan đến công pháp hoặc pháp quyết, ngay cả thần thức muốn điều động tiến vào Phán Thần Hệ Thống cũng không. Thậm chí, Trần Dương nghĩ muốn liên hệ với Khí Linh, cũng là chuyện không thể nào.
Mà Trần Dương thông qua thời gian, cũng chậm rãi phát hiện toàn bộ kinh mạch bên trong người mình sớm đã đứt đoạn, không khác gì một phế nhân.
Trần Dương lúc mới phát hiện điều này, cũng bị suy sụp tinh thần, nhưng sau đó hắn cũng tỉnh táo lại.
Trên đời này có nhiều chuyện không theo ý muốn, nhất là, thân làm một tu sĩ, Trần Dương sớm hiểu rõ tu sĩ sáng sinh chiều tử là chuyện bình thường, không có gì đáng nói.
Mà, Trần Dương đối với thiên địa chi đạo, có một sự cảm ngộ khác xa người thường, nhất là thông qua thời gian tiếp xúc Phán Thần Hệ Thống, nhìn thấy vô số chuyện kỳ lạ, vô số những bí ẩn, càng làm cho hắn hiểu, thiên địa đại đạo vô số con đường, nhưng tu luyện đến cùng, cũng là trăm sông đổ về một biển. Dù là đi con đường nào, chỉ cần chăm chú đi, vượt khó vượt khổ thì cũng sẽ cùng đi đến một cái đích.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Trần Dương lại cảm nhận trong cơ thể đang có một loại lực lượng kỳ dị lan tràn.
Kể từ khi ký ức thông suốt, Trần Dương cũng không có từ bỏ thói quen trước kia, mà ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập những động tác kỳ lạ nọ.
Trần Dương biết rõ, sở dĩ hắn có thể phục hồi lại phần ký ức, chắc chắn có liên quan rất lớn đến kim quang này. Mà kim quang này, Trần Dương nhớ lại liền biết từ khi hắn luyện theo những đồ hình bên trong vách đá thần bí kia thì dần dần xuất hiện.
Trần Dương không biết thứ này có gì kỳ lạ hay là công năng gì, thế nhưng mỗi lần tập luyện, kim quang nọ lại chậm rãi len lỏi cải tạo từng chút một, từng tế bào li ti nhỏ xíu bên trong cơ thể hắn.
Khi phát hiện điều này, Trần Dương tỏ ra rất sửng sốt. Hắn biết mỗi người của bộ lạc này khi làm nghi lễ trưởng thành đều được đưa đến để quan sát vách đá nọ, hắn cũng không biết bọn họ có quan sát thấy những gì hắn thấy hay không.
Nhưng Trần Dương mỗi lần quan sát, đều nhìn thấy bên trong như ẩn chứa càn khôn nhật nguyệt, tinh tú xoay vần, mỗi một lần đều có những biến đổi khác nhau.
Mỗi một lần quan sát, Trần Dương đều nhìn thấy những hình thù quái dị chuyển động không ngừng trong đầu, như muốn khắc ghi những động tác kia vào đầu hắn vậy.
Mà theo diễn luyện, qua hai năm, Trần Dương cũng không còn đánh ra kim quang như trước, mà ngược lại kim quang nội liễm, mỗi khi vung quyền đều làm cho không khí rít lên nhè nhẹ.
Lúc này, hắn đang đứng trên bờ biển, ở bên trong một hốc đá bí ẩn, nhẹ nhàng nhắm hờ hai mắt.
‘Phanh!’
Trần Dương hướng về phía tảng đá trước mặt vung ra một quyền đánh tới.
Quyền còn chưa tới, âm thanh răng rắc đã truyền đến, một cỗ sức mạnh kỳ lạ còn nhanh hơn cả quyền ảnh ầm ầm đập vào tảng đá.
‘Xoạt!’
Tảng đá cũng không có vỡ nát như Trần Dương dự định, ngược lại, chính giữa tảng đá to gấp mười lần thân ảnh Trần Dương lúc này bị đánh ra một lỗ hổng hình nắm đấm.
Lỗ hổng này thẳng tắp, xuyên từ bên này đến bên kia tảng đá, bề mặt bên trong nhẵn bóng như được đục đẽo một cách khéo léo mà ngay cả thợ thủ công khéo tay nhất nhìn thấy cũng lắc đầu ngao ngán.
Trần Dương trố mắt nhìn.
Trần Dương biết rõ hơn ai hết, giờ phút này, kinh mạch toàn thân hắn đã vụn vỡ không nói, ngay cả việc vận động mạnh một chút cũng làm cho hắn thở dốc. Thế nhưng vừa rồi tuỳ ý đấm ra một quyền lại đạt được hiệu quả này, làm cho Trần Dương từ kinh hãi chuyển sang mừng như điên.
- Trời không tuyệt đường người có lòng!
Trong đầu Trần Dương điên cuồng gầm thét vui sướng.
Gương mặt bị râu và tóc che phủ, nhưng có thể thấy ánh mắt Trần Dương lúc này vô cùng trong sánh thanh minh, lần đầu tiên trong gần chục năm ngơ ngẩn, hắn lại có lại loại thần thái tự tin này.
Linh lực có thể không có!
Tu vi có thể phế bỏ!
Kinh mạch có thể bị phong ấn vĩnh viễn tan nát không phục hồi lại được!
Phán Thần Hệ Thống cũng có thể không thể mở ra!
Nhưng ý chí không thể buông! Nhiệt huyết không thể bỏ! Tâm cầu đạo càng không thể vì đó mà ngừng lại!
Trần Dương nhìn hướng lên trời thì thào, trong mắt lộ ra ý chí sắt đá.
Mà Trần Dương không biết, ngay lúc hắn nói ra lời này...
Tại vô số thế giới nào đó, những thế giới này hoặc là linh khí nồng đậm đến cực điểm, hoặc là ma khí dày đặc, hoặc là hoả diễm lan tràn, hoặc là băng tinh vạn lý... Dù là ai, tu vi gì, đang tu luyện hay đang đánh nhau sống chết, đang bế quan vượt ải hay là vui sướng hoan lạc, đều văng vẳng bên tai âm thanh tựa như thần âm tiên nhạc, vui sướng reo hò...
Tất cả những người này đều đình chỉ mọi hoạt động, nhao nhao lao ra ngoài ngẩng đầu nhìn bầu trời như đang chấn động, vô số màu sắc kỳ dị nhao nhao hiện lên, đồng thời thiên địa linh khí cũng vô cùng hỗn loạn.
Những hiện tương này chỉ diễn ra trong vòng tích tắc ba nhịp thở, thế nhưng đối với những người tu sĩ mà nói thì cũng đủ làm cho tất cả đều đồng loạt chấn động tâm thần.
Một số kẻ có tu vi thông thiên, am hiểu thần cơ diệu toán, lúc này nghe âm thanh nọ liền kinh hãi bước ra khỏi động phủ nhìn lên bầu trời mà lẩm nhẩm tính toán.
Chỉ vừa niệm quyết tính toán, tất cả những kẻ này đều lùi về sau một bước, hộc ra một ngụm máu, ánh mắt vô cùng sợ hãi thu lại thuật pháp, thất thanh la lên:
- Thiên Âm Giáng Thế? Là ai, là kẻ nào có cơ duyên bực này? Là ai có thể làm cho ngay cả thiên đạo chí cao cũng phải hân hoan vui mừng hiển lộ thiên địa dị tượng như vậy? Người đâu, tra cho ta, tra khắp vị diện này và tất cả phạm vi có thể, dù có lùng sục đến từng ngóc nghách cũng phải tìm ra, rốt cuộc là nhân tài nơi nào lại có thể làm ra chuyện này. Nếu như lão phu có thể tìm được kẻ này thì... Hahahahaha...
Vô số người lúc này gào lên điên cuồng, ánh mắt đỏ bừng vì kích động, bắt đầu điều động toàn bộ lực lượng dưới tay bắt đầu toả ra điều tra.
Mà cũng có vô số kẻ tự thị thực lực, dù cho có phải hi sinh thọ nguyên cũng quyết tính toán ra điều gì đó.
Thế nhưng, ngay khi vừa cố gắng tìm hiểu liền bị một luồng ý chí giáng xuống, che khuất mọi thiên cơ, phản phệ ngất xỉu tại chỗ.
Chỉ có một thanh niên đầu bạc, vô cùng bí ẩn ngồi trên một ngọn núi lơ lửng trên tinh không.
Người này không giống với tất cả kẻ khác, sau khi nghe xong thứ âm thanh kia liền bắt tay tính toán, cuối cùng hộc ra liên tiếp ba ngụm máu nhưng vẫn chưa ngất xỉu mà thì thào lẩm bẩm:
- Là một nam tử...
Ngay sau đó ánh mắt tán loạn, cũng bị ngất sang một bê.
Mà trước khi ngất, rõ ràng trong ánh mắt người này mơ hồ xuất hiện một nam tử đơn bạc, thân ảnh mơ hồ không rõ như có một đám sương mù bao quanh ngăn trở hết thảy dò xét. Chỉ có thể thông qua bóng dáng mà phán đoán người đó đến bảy tám thành là một nam tử.
Mặc dù chỉ là như vậy, nhưng cũng đủ để người suy tính này mỉm cười hài lòng, bởi vì, chỉ qua một chút thì phạm vi tìm kiếm của hắn đã thu hẹp đi phân nửa rồi!