[Dịch]Phán Thần Hệ Thống

Chương 168 : Truyền Tống Trận thần bí




Hai người Trần Dương và Đại Đao vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, con đường kéo dài hút mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Đại Đao vừa kể một câu chuyện gì đó có liên quan đến sự tình ở khu mỏ, Trần Dương nghe vậy đang muốn trả lời thì bỗng nhiên sắc mặt âm trầm, vung tay ra chụp tới.

Lập tức trước mặt hai người vốn không có gì, đột nhiên hiện ra một sinh vật giãy dụa vùng vẫy.

Đại Đao sau khi nhìn rõ thứ này liền kinh hô:

- Vô Ảnh Thích?

- Ngươi cũng biết thứ này?

Trần Dương bóp chặt nắm tay một cái lập tức thứ kia bị bóp nát bét, chết tại chỗ, hỏi.

- Đúng vậy, thứ này là do một loại Hải Xà phóng ra. Loại rắn này hầu như có khả năng tránh thoát sự quan sát của thần thức, hơn nữa một khi xuất hiện thì đều là đi thành đàn. Đại ca, chúng ta nên quay lên!

Đại Đao run giọng nói, lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Trần Dương nghe vậy nhíu mài, trầm trọng nói:

- Không còn kịp nữa, chúng ta đã bị bao vây rồi!

Lời vừa nói, Trần Dương liền liếc nhìn chung quanh.

Chỉ thấy chung quanh dưới mắt thường không có gì, hoàn toàn trống rỗng, nhưng dưới pháp nhãn của Trần Dương liền hiện lên một đám chừng một trăm cá thể gần như trong suốt hoà nhập với nước biển, tất cả tạo thành một vòng tròn bao vây hai người.

Mà hình như cảm nhận được ánh mắt của Trần Dương, cả đám bắt đầu dần dần hiện thân.

Đại Đao thấy cảnh này thì trong mắt mặc dù có vẻ hoảng sợ nhưng lại lấy đại đao sau lưng xuống, chiến ý dồn dập phát ra.

Hình như đám hải xà thấy vậy thì bị kích thích, lập tức ánh mắt trở nên hung dữ nhe răng mở miệng định công kích.

Trần Dương thấy vậy giơ tay ngăn cản, nói:

- Chúng nó chỉ thăm dò, ngươi toả ra sát khí như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Trần Dương lời còn chưa dứt, thì toàn bộ đám rắn này đã mở miệng công kích, vô số độc thích như mũi dao sắc nhọn trong suốt bay tới.

Thấy cảnh này, Đại Đao liền lùi về phía sau, sử ra đại đao tạo thành một vòng đao quang bảo vệ toàn thân, nhưng số lượng công kích quá nhiều, hắn cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ bản thân mà thôi.

Còn Trần Dương thì lúc này dựa vào thân pháp quỷ dị nhún mình lao vào đám rắn, bắt đầu cận chiến chém giết.

Đám rắn thấy Trần Dương lao tới gần thì thay đổi công kích, mở miệng hung hăng phun ra một ngụm độc dịch trong suốt bay tới.

Trần Dương thấy vậy thì hừ lạnh, trong tay xuất hiện Kim Kiếm, kiếm chỉ thiên không, quát:

- Trảm!

Chỉ thấy Trần Dương chém xuống một trảm, lập tức lấy hắn làm trung tâm, có hơn hai mươi đạo kiếm ảnh ầm ầm cùng lúc hiển hiện ra chém xuống.

‘Xoẹt~’

Kiếm ảnh qua đi, lập tức có mấy chục con Hải xà tứ phân ngũ liệt, biến thành từng khối nhỏ rơi xuống phía dưới.

Những con hải xà còn lại thấy cảnh này thì rít lên một tiếng chạy đi.

Đại Đao thì đứng đó trợn mắt há mồm.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên một chùm ngân ti chợt loé lên rồi xuyên qua ngực Đại Đao, sắc mặt hắn chợt đen thui rồi há mồm như muốn nói gì đó.

Trần Dương thấy cảnh này thì kinh hoảng, vội vàng thả vòng linh khí bảo hộ toàn thân đồng thời lùi lại, điểm tới một điểm thu lại hồn phách của Đại Đao.

Trần Dương lúc này mới nhìn kỹ, từ phía xa có hai đốm lửa màu xanh biếc lập loè đang chậm rãi tiếp cận hắn.

Nhìn hai đốm lửa này, da đầu Trần Dương liền cảm thấy tê dại.

Trần Dương lui lại một bước nhìn kỹ thì mới phát hiện, đây đâu phải là đốm lửa gì, mà là một cặp mắt khổng lồ.

Trần Dương không chút do dự lui lại, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp huống xuống phía dưới lao nhanh xuống.

Bởi vì vị trí của Trần Dương hiện giờ là phía dưới, nếu như chạy trở lên trên thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự chú ý của thứ này.

Trần Dương chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, lại một luồng ngân ti xoẹt qua sau lưng, thế nhưng tốc độ của Trần Dương lúc này càng nhanh hơn một chút, chỉ loé lên một cái liền lao thẳng xuống đáy biển.

Trần Dương chạy một lát, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thì ra thứ khổng lồ kia đã đến trên đầu Trần Dương làm che đi ánh sáng bên trên chiếu xuống.

Trần Dương lúc này mới có thời gian để nhìn kỹ lại.

‘Thạch Táng Thú’

Pháp nhãn quét qua liền hiện lên cái tên này.

Thạch Táng Thú tuy sống dưới biển, nhưng thực ra là một loại yêu thú chứ không phải là một loài cá. Loài thú này không có mắt, chỉ dùng sóng âm dò đường đồng thời bắt mồi.

Thứ ngân ti vừa xuất hiện kia chắc chắn là do Thạch Táng Thú phát ra để dò đường, Trần Dương khi biết được thì sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu như vừa rồi người bị ngân quang đánh trúng là Trần Dương hắn thì chắc chắn kết quả cũng không khác gì Đại Đao, sống chết khó liệu, cho dù sống thì chắc chắn cũng thuộc dạng khó nuôi.

Cho đến hiện tại, Trần Dương mới cảm nhận được từng chút nguy hiểm bên dưới mặt biển, ở nơi này hoàn toàn là cá lớn nuốt cá bé, nguy hiểm không hề báo trước, cho dù cẩn thận cũng chưa chắc có thể bảo toàn mạng sống.

Trần Dương cẩn thận lao xuống thêm một lúc thì nhìn thấy một đường hầm do đất đá sụp đổ tạo thành.

Nhìn cảnh tượng tan hoang này, Trần Dương liền nhíu mài, nhưng đã đi đến nơi này, nếu như còn quay lại thì chắc chắn hắn không thể cam lòng.

Trần Dương nhấc chân đi vào.

Với nhãn lực của Trần Dương thì mặc dù nơi này tối om om cũng không thành vấn đề gì quá lớn.

Nhìn từng đường rẽ thông nhau trước mắt, Trần Dương cảm thấy mình đã đến đúng nơi. Nơi này mặc dù tan hoang, đất đá đổ sụp xuống nhưng vẫn còn những dấu vết do việc khai thác khoáng thạch làm ra.

Mà càng đi sâu xuống, không gian cũng càng rộng rãi hơn, thỉnh thoảng có một ít loài cá bơi tới bơi lui, rong rêu bám đầy trên thành động.

Trần Dương đi tới một chút liền bắt đầu nhìn thấy một số hài cốt xen lẫn với xương hải thú, hiển nhiên là nơi này từng xảy ra chiến đấu. Thế nhưng những thứ đáng giá như vũ khí hay túi trữ vật đều không có, hiển nhiên là có người từng tiến vào thu thập một phen rồi.

Trần Dương cũng không quan tâm đến những thứ này mà nhìn một căn phòng đá phía sau chỗ giao tranh, có nhiều xương cốt nhất.

Hiển nhiên, phía sau nơi giao tranh nhiều nhất này chắc hẳn còn sót lại gì đó.

Trần Dương liền đi vào.

Trước mặt Trần Dương hiện lên một đường hầm mỏ tối tăm, kéo dài xuống phía dưới.

Triển khai thân pháp, không để ý tới áp lực nước ngày càng lớn, Trần Dương liền đi tới trước.

Lát sau, hắn liền phát hiện một khu vực đang khai thác dang dở, bên cạnh vách tường còn loé lên những sắc xanh rải rác, hiển nhiên là Thanh Mặc Thạch đang được khai thách dang dở.

Trần Dương nhìn khắp nơi, ngay lập tức Pháp nhãn hiển lộ, quan sát chung quanh.

Sau nửa nén nhang, Trần Dương sắc mặt khó coi lao ra khỏi đường mỏ này mà đi tới một nơi khác.

Nơi này có vẻ nhỏ hơn chỗ vừa rồi Trần Dương vừa đến, hơn nữa sắc xanh trong mỏ càng thêm thưa thớt, rải rác.

Trần Dương quan sát một chút liền phát hiện đây có lẽ là một hầm mỏ phẩm chất kém, đã bị bỏ hoang từ rất lâu trước khi nơi này chìm vào đáy biển.

Trần Dương lần nữa quét Pháp nhãn nhìn chung quanh.

- Hô!

Trần Dương hô lên một tiếng, nhìn về một góc xa xa bên dưới nền đất khu mỏ.

Trong ánh mắt của Trần Dương, đột nhiên có một ánh sáng tím loé lên.

Sắc mặt của Trần Dương nhanh chóng mừng như điên, quan sát kỹ lại lần nữa.

- Phát tài rồi!

Bên dưới mặt đất cách vị trí của Trần Dương chừng mấy trăm mét là một khối Tử Tinh Kim màu tím đang nằm yên nơi đó, thể tích bằng một quả bóng đá.

Nhìn khối Tử Tinh Kim trước mắt, Trần Dương cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Thế nhưng, ngay lúc Trần Dương còn đang vui sướng, thì đột nhiên hắn như nhìn thấy gì đó thấp thoáng phía xa xa, sâu trong lòng đất đá đang có thứ gì đó tản mát ra thấp thoáng.

Tiếc là khoảng cách quá xa, ngay cả pháp nhãn của Trần Dương cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ, không thể nhìn rõ vật kia.

Trần Dương xuất ra Kim Kiếm trong tay, bắt đầu đào ra một thông đạo nhỏ vừa đủ hắn bò xuống.

Cũng không phải Trần Dương muốn áp dụng cách ngu ngốc nhất này mà hắn cảm giác được địa chất nơi này rất yếu ớt, nếu như động thủ quá mạnh chắc chắn dẫn tới biến đổi khác, khi đó thì khóc cũng không ra nước mắt.

Bởi vậy, mặc dù là đào thủ công như vậy, nhưng Trần Dương cũng tiến hành hết sức nhẹ nhàng, một mực đào khoét xuống phía dưới mà không ngừng lại chút nào.

Thế nhưng, cứ đào một chút, Trần Dương lại ngưng để cảm nhận xem đất đá có bị chấn động hay không rồi mới tiếp tục đào tiếp.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, rốt cục Trần Dương đã đào đến chỗ khối Tử Tinh Kim nọ, đồng thời hết sức cẩn thận nhẹ nhàng cắt lấy rồi thu vào nhẫn trữ vật.

Khi khối Tử Tinh Kim đã nằm yên bên trong nhẫn trữ vật thì Trần Dương mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một chút.

Nghỉ ngơi một lát, Trần Dương liền nhìn về nơi có dấu hiệu kỳ lạ kia.

Ở vị trí này, Trần Dương mới nhìn thấy có một cái Truyền Tống Trận hình lục giác cũ kỹ im lặng nằm nơi đó như đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt rồi vậy.

Trần Dương sau khi nhìn rõ thứ này thì rất muốn khoét một thông đạo đi đến bên cạnh cái Truyền Tống Trận để xem xét rõ hơn, thế nhưng sau khi suy xét kỹ lại thì liền quyết định không tiến tới nữa.

Theo Trần Dương thấy, cũng không biết vì nguyên do gì, mà cái Truyền Tống Trận này được tự nhiên bảo vệ rất tốt, hơn nữa không gian chứa Truyền Tống Trận này còn không có bị nước biển thâm nhập, hiển nhiên là do trước tới giờ nó vẫn nằm sâu bên trong lòng đất đá.

Nếu như hiện giờ Trần Dương đi vào, tuy có thể quan sát gần hơn, nhưng chắc chắn sẽ không thể ngăn nước biển tràn vào, thay đổi môi trường bên trong, khiến cho Truyền Tống Trận này càng có khả năng vì đó mà hư hao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.