[Dịch]Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử

Chương 47 : Minh Quân Phản Bội - Thiên Diệp Bùng Nổ




Điệp quay lại đối diện với cánh cửa đang liên tục phát ra âm thanh hoan ái, rên rỉ của cả hai người kia.

Có lẽ đập tan hi vọng, đập tan nuối tiếc của tinh yêu này. Bóp chết ảo tưởng tinh yêu mà Phấn Điệp nàng từng nghĩ đến cũng có lẽ là tốt.

Phấn Điệp đặt tay lên cái nắm cửa, tay nàng run run. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả nội tâm nàng cũng như đang run lên như sợ điều gì đó. Phấn Điệp vẫn cữ giữ bình tĩnh, nhìn qua khe cửa mở.

Cảnh tương bên trong khiến đầu óc của Phấn Điệp choáng vàng, trước mắt nàng mờ mịt. Anh Quân quả thực...... đang làm việc đó với La Diêu Dương. Nước mắt Phấn Điệp không tự chủ chảy xuống. Nàng nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng đó lại, nội tâm co rút.

Phấn Điệp khó khăn bước đi, dãy hành lang ốp đá quý bằng phẳng, xung quanh xinh đẹp, khinh khiết như vậy sao Phấn Điệp thấy mình khó khăn bước đi như vậy??....Trái tim Phấn Điệp đau đớn, nhưng nàng vẫn cứ lí trí cố gắng không để nước mắt rơi xuống vì người phản bội đó. Phấn Điệp bây giờ, rất bi thương và đau lòng.

Khó khăn bước qua hành lang dài, Phấn Điệp đã thấy Thiên Nhi đang đứng đợi mình, bên cạnh là Thiên Diệp. Phấn Điệp ngã khuỵu xuống, cơ thể dường như hoàn toàn mất đi sức lực khó đứng lên. Thiên Nhi thấy thế vội vàng chạy đến, đỡ lấy cánh tay của Phấn Điệp. Giọng ân cần mà hoàng hốt, lo lắng.

-Phấn Điệp!!!....Mày làm sao vậy??....Có chuyện gì xảy ra??...

-Phấn Điệp!!....Có chuyện gì với em vậy??..

Thiên Diệp tiếp lời, sau khi hắn cũng theo Thiên Nhi chạy đến bên Phấn Điệp.

Phấn Điệp khó khăn nói ra, nước mắt nàng rơi lã chá xuống, trông mà đáng thương.

-Anh Quân!!...Anh ấy phản bội tớ!!.....Anh ấy!!.....Trên giường với....Diêu Dương!!!...

Câu nói không lưu loát vì Phấn Điệp nấc lên trong nước mắt. Mắt Thiên Nhi mở to như hai quả chuông đồng. Không biết là Thiên Nhi đang bất ngờ vì những vì Phấn Điệp nói hay là bất ngờ vì thấy Phấn Điệp khóc. Đây là lần đầu tiên Thiên Nhi thấy Phấn Điệp khóc, dù trước kia biết là cuộc sống Phấn Điệp luôn đau khổ nhưng Phấn Điệp luôn mạnh mẽ không để ai thấy mình yếu đuối, kể cả Thiên Nhi nàng - bạn thân của cô. Thiên Nhi định mở miệng nói gì đó nhưng Thiên Diệp khiến cô nuốt ngước lời nói ra đến cổ lại.

-Cái gì??..Minh Quân lên giường với La Diêu Dương??....Em có nhầm không đó??........Anh biết nó rất lâu nên anh hiểu, dù nó có không tỉnh táo thì nó cũng không ở trên giường với cô ta đâu!!....Vì tên đáng ghét đó yêu em!!..

Phấn Điệp đưa đôi mắt mầu đó đẫm nước mắt tang thương, nhìn Thiên Diệp nhưng không nói gì. Thiên Diệp bị phản ửng này của nàng mà nhất thời không nói thêm được gì. Thiên Nhi rốt cục mở miệng nói, giọng đầy dịu dàng.

-Phấn Điệp!!....Mày nín đi nào!!!....Đừng khóc nữa!!...Con gái mà khóc thì xấu lắm đó!!..

Thiên Nhi không hiểu sao nàng lại nói ra những lời nhảm nhí này, nhưng vẫn một tay lắm chắt lấy Phấn Điệp, tay còn lại giơ lên lâu nước mắt cho Phấn Điệp. Phấn Điệp theo bản năng dựa vào người của Thiên Nhi mà khóc, Thiên Nhi cũng một mực trầm mặc không nhúc nhích, mặc cho Phấn Điệp dựa vào khóc.

Căn bản không cách nào khống chế được nước mắt của Phấn Điệp, Thiên Nhi không lau nước mắt nữa mà ôm lấy Phấn Điệp, vuốt lưng nhè nhẹ an ủi.

Thiên Diệp thấy cảnh này thì tức đến run người. Hắn nhìn Phấn Điệp đang khóc rồi lại nhìn Thiên Nhi người hắn yêu. Thiên Nhi vẫn trần mặc không nói, cũng không có ý nhìn hắn. Từ khi La Diêu Dương đến đầy thì Thiên Nhi rất ít khi nói chuyện với hắn, điều này khiến cho hắn như phát điên. Thiên Nhi nàng coi Thiên Diệp hắn như thể không khi không tồn tại ấy.

Tất cả là tại tên Diêm Minh Quân hắn, nếu hắn lúc đầu không để cho Thiên Diệp hắn cho ả La Diêu Dương một kiếm chết luôn thì bây giờ Phấn Điệp và Thiên Ni đã không như thế này. Thằng bạn Minh Quân của hắn nói là nếu làm hại ả La Diêu Dương thì tên thần đế khốn khiếp kia sẽ làm hai cả bốn người nên hắn mới nhắm mắt làm ngơ nhưng xem ra tình thế này thì không được.

Thiên Diệp mang luôn bộ mặt đẹp trai nhưng sắc mắt khó coi đến phòng của Minh Quân. Không thèm gõ cửa cứ bất lịch sự mở cửa đi vào. Đập vào mắt Thiên Diệp là phim XXX đúng chuẩn 4D người thật, việc thật. Hơn nữa người đóng phim này không ai khác chính là thằng bạn thân với đứa con gái không biết liêm xỉ La Diêu Dượng.

Minh Quân quay khuôn mặt ửng hồng vì dục vọng lại nhìn người đứng ở cửa là Thiên Diệp bằng đôi mắt bị dục vọng che mờ. La Diêu Dương theo bản năng kéo lấy chăn che thần hở hang của mình. Cả ba người bất động toàn tập.

Thiên Diệp tức giận đến nỗi con người nổi tia máu. La Diêu Dương và Minh Quân chưa kịp phản ứng chuyện này ra sao thì Thiên Diệp đã nhảy lên giường cho Minh Quân một đấm bay xuống giường.

-Con mẹ nó!!!.......Mày có là bạn tao không đấy??.....Mày mau tính táo lại cho tao, người mày yêu là Lã Dạ Phấn Điệp không phải con đĩ không biết liêm xỉ này!!....La Diêu Dương mày là một con đĩ không biết liêm xỉ!!..

Thiên Diệp miệng vừa nói vừa đá La Diêu Dương xuống giường, La Diêu Dương chật vật lấy chăn quấn lên người rồi xấu hổ chạy ra khỏi phòng. Lúc này, Thiên Diệp ít nhiều đã nguôi được chút tức giận, nhưng vấn nhảy bổ vào người Minh Quân cho hắn thêm mấy quả đấm, miệng không ngừng mắng chửi.

-Mày có biết rằng Phấn Điệp đã đến đây tìm mày nhưng tận mắt chứng kiến mày và con ả vô liêm xỉ đó ân ân ái ái với nhau nên đã rất đau khổ không??....Mày đã bảo với tao là mày chỉ yêu một mình Phấn Điệp thôi cơ mà??.....Nhưng mày nhìn xem lại đi, mày bay giờ không khác gì thằng bố vô tình vô nghĩa vô tín của mày cả!!..

Minh Quân bị Thiên Diệp đánh đau, thì hắn mới tỉnh táo lại. Minh Quân ngơ ngác nhìn Thiên Diệp hỏi ngây thơ

-Tao....Đã làm gì??...

Trả lời Minh Quân là một cú đấm của Thiên Diệp. Thiên Diệp thật sự bị Minh Quân làm cho tức điên.

-Mày đã lên giương với một con đĩ vô liêm xỉ!!!......Mày đã làm tổn thương Phấn Điệp người mà mày yêu thương nhất!!......Mày làm tao và Thiên Nhi thất vọng và khinh bỉ!!....Tất cả những gì mày nói với tảo chỉ là nhưng câu giả dối thôi sao??......Lời mày nói là sẽ không giống bố mày làm tổn thương Phấn Điệp, lời mày nói là sẽ làm tất cả để Phấn Điệp hạnh phúc nhất....Nhưng giờ thì sao??......Mày dã làm được gì hả??.....Mày có biết rằng vì mày mà quan hệ giữa tao với Thiên Nhi rạn nứt không??...Mày là đồ khốn nạn!!!.....Tại sao tao lại có loại bạn như mày??...

Diêm Minh Quân bị nhưng lời nói này làm cho tỉnh táo lại và ý thức được vừa rồi hắn đã làm gì. Mắt Minh Quân nhìn Thiên Diệp như không thể tin.

Diêm Minh Quân hắn không thể tin được là mình đã làm việc đó cùng với La Diêu Dương. Rõ ràng hắn chỉ ăn một miếng bánh kem mà cô ta cầu xin hắn ăn thôi mà hắn tự nhiên không tỉnh táo, mất đi ý thức mà làm chuyện điên rồ này. Đúng rồi!!......Thiên Diệp có nói là Phấn Điệp đến đây tìm mình và thấy mình cũng cô ta......

Minh Quân nhìn Thiên Diệp có chút mất mát, rồi ngẩn ngơ hỏi Thiên Diệp.

-Phấn Điệp đến tìm tao??..

-Đúng!!!.....Phấn Điệp đến tìm mày vì em ấy yêu mày, nhưng mày lại phản bội em ấy!!!...Tao không biết là La Diêu Dương dở trò gì với mày mà mày lại làm vậy, nhưng tao khuyên mày. Còn nước còn tát, mày mau đến bên Phấn Điệp mà giải thích rõ ràng đi, em ấy vần còn ở đây. Nếu mày còn chần chừ thì chuyện này căn bản không cứu vãn được, mày sẽ hối hận suốt đời. Tao thừa nhận tao không có tư cách để lên mặt dậy đời mày nhưng tạo không thể không thưa nhận rằng tao đã thay đổi rất nhiều từ khi gặp Thiên Nhi. Ngày trước, tao là một thằng trăng hoa lúc nào cũng lăng nhăn với nhiêu cô gái, mỗi ngày đều có tình một đêm nhưng từ khi yêu Thiên Nhi tao không còn lăng nhăn với cô gái nào khác. Tao mong mày cũng vậy, đừng phản bội Phấn Điệp, vì đó là người mày yêu thương nhất, cũng là vì khi mất em ấy đi mày sẽ đau khố và hối hận nhất.

Thiên Diệp nói thực lòng mình với Minh Quân. Minh Quân nghe những lời này thì thập phần xấu hổ. Căn bản việc xấu hắn không muốn ai thấy nhất thì hai người hắn coi trọng đều đã thấy, một người thì đau khổ đau khổ vì hắn, một người thì thất vọng vì hắn. Tất cả đền vì hắn.

Minh Quân trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói, thanh âm cực kì thấp, đôi mi rũ xuống không dám nhìn thằng đối diện nói.

-Tao hiểu mày muốn nới với tao điều gì!!.....Nhưng mà dù có giải thích thế nào thì Phấn Điệp cũng sẽ không tha thứ ngược lại sẽ căm ghét tao nhiều hơn, thậm trí vì việc này mà đối đầu với thần đế thì em ấy sẽ mất mạng. tao không thể để điều đó xảy ra. Vì thế, mày có thể để tao yên tĩnh một lúc được không??..

-Được!!!..

Thiên Diệp không nói dài dòng chỉ một từ ngắn gọn, rồi cất bước ra ngoài phòng. Mặt mặt Thiên Diệp lúc này đã đỡ khó coi một chút, nhưng căn bản không hè thoải mái hơn được bao nhiều.

Trong phòng lúc này chỉ còn mình Diêm Minh Quân hắn, không gian tĩnh lặng lạnh lẽo này khiến người ta thấy sợ hãi. Cuội tình cảm không lối thoát này nên kết thúc. Có như thế cảm hắn và Phấn Điệp cũng sẽ bớt đau khổ.

Đường rộng thênh thang bước chân em đi về đâu?

Lời nào cho nhau với bao niềm riêng chôn dấu

Đường một đường anh đi với đường một đường em bước

Từ nay duyên đã cạn, tình đã hết

Gượng cười lên đi lấp che bao niềm đau

Điều gì rồi cũng qua sớm mai thời gian bôi xóa

Là vì rồi ai cũng khác, làm cuộc tình nay xơ xác

Còn nhiều điều chưa nói nhưng chẳng nên lời

Thời gian không chỉ làm xoa dịu những nỗi đau

Nó còn làm người ta thương trở thành một người khác

Phấn Điệp hãy quên anh đi, và sống thật tốt. Hắn biết, sau bao nhiêu chuyện xảy ra cả hắn và Phấn Điệp đều thay đổi, dẫn đến tình yêu hai người cũng thay đổi. Hai người yêu nhau nhưng không cách nào cùng nhau vượt qua khó khăn. Cả hai người một người là thần một người chỉ là con người bình thường. Rồi lòng tin vào tình yêu và niềm tin vào người kia rất rất thiếu. Thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho nhau trong khi niêm tin hai người không có.

Diêm Minh Quân lặng yên suy nghĩ rồi như hạ quyết tâm...........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.