[Dịch]Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử

Chương 43 : Chiến Thần Đối Thoại Với Nữ Thần




Phấn Điệp nói đầy quả quyết và dứt khoát, ánh mắt của nàng tràn ngập sự kiên định nhưng vẫn giữ sự lạnh lùng băng giá. Chiến thần Ánh Sáng chỉ thở dài một hơi, gật đầu chấp nhận. Nữ thần thì không như vậy, Phấn Điệp và chiến thần Ánh Sáng đi ra tới cửa thì nữ thần cầm lấy tay của Phấn Điệp giữ lại. Nữ thần nhưng phát điên mà hét lên với chiến thần Ánh Sáng.

-Ngũ Ánh!!....Anh có bị điện không mà dẫn Điệp nhi đi??....Chả phải anh đã nói rồi sao??....Thần đế phái người đến giám sát ba đứa nhỏ đó, nếu để Điệp nhi gặp ba người đó liệu thần đế có chịu để yên mà không làm gì tổn hại cho Điệp nhi không??...

Nói rồi, nữ thần ôm Phấn Điệp vào lòng không cho nàng đi. Phấn Điệp bị nữ thần ôm chắt đến không thở nổi, nhưng nàng vẫn để nữ thần ôm. Vì ngay lúc này đây, nàng cảm thấy trái tim mình có một thứ gì đó ấm nóng chảy qua tim. Nữ thần tuy làm việc có lỗi với nàng nhưng không thể phủ nhận rằng tình cảm mà nữ thần dành cho nàng là chân thành thực tâm, nữ thần thực sự rất quan tâm nàng, lo lắng cho nàng thật sự.

-Mẹ con không sao đâu!!....Nếu mẹ không yên tầm thì đi cùng hai bố con con cũng được!!..

Phấn Điệp nhọ giọng nói, sắc mặt không biểu hiện gì. Nữ thần nghe Phấn Điệp nói vậy thì kinh ngạc nhìn nàng, rồi quanh sang nhìn chiến thần Ánh Sáng. Chiến thần Ánh Sáng nhìn biểu hiện của Phấn Điệp và lời nói của nàng như vậy thì trong lòng cũng có chút yên lòng, vì ông biết cuối cũng con gái của ông cũng đã chấp nhận hai người bố mẹ tồi tệ này dù trong lòng đứa con gái này vẫn còn giận hai người đã bỏ rơi nó.

Cả ba người đi qua một hành lang dài rồi nữ thần duỗi cánh ôm Phấn Điệp vào lòng bay theo chiến thần Ánh Sáng đó đang cưỡi một chùm ánh sáng bay phía trước. Phấn Điệp rúc đầu vào trong ngực của nữ thần, nhắm mắt hưởng thụ tiện nghi của mẹ. Nàng phải hưởng thụ tiện nghi của mẹ nhiều hơn vì nàng cũng đã thiệt thòi nhiều rồi.

Sau một lúc, Phấn Điệp nàng rúc ở trong ngực mẹ nữ thần của nàng thì nàng mới nhận ra một chuyện đó là....ngực mẹ nữ thần của nàng bự hơn nàng rất nhiều. Nói đúng hơn là nàng thì ngực lép con mẹ thì....Thật là bất công quá à!!...Phấn Điệp tham thầm trong lòng. không phải con cái không giống lông thì giống cánh với bố mẹ sao??.....Mà sao nàng chẳng thấy mình giống cái gì của đó của bố mẹ gì cả.......Haizz!!...Đời lắm bất công!!....

Phấn Điệp thở dài tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ tiện nghi của mẹ nữ thần. Cảm giác này thật là yomost, thoải mái và an toàn ghê. Nữ thần nhìn Phấn Điệp trong ngực, thấy nàng nhắm mắt, khuôn mặt tỏ vẻ thoải mái và hưởng thụ thì nở nụ cười mãn nguyện.

Thiên Nhi, anh Quân và anh Diệp, ba người thật không sao chứ??......Thần đế thực ra đã ép ba người chuyện gì??.....Thiên Nhi!!...Mày đã gặp phải chuyện gì vì tao rồi??...Tao xin lỗi!!...Thiên Nhi à!!...Nếu không phải vì tao thì mày chắc không phải chịu đựng nhiều thứ đáng sợ như vậy, càng không phải rời xa gia đình đang hạnh phúc của mày. Đối với tao, Thiên Nhi mày là người rất quan trọng không gì có thể thay thế được, vì thế làm ơn mày đừng vì tao mà chịu khổ nữa. Tao sẽ đứa mày về với gia đình, vì tao không muốn nợ mày nữa, không muốn mày vì tao mà mất nhiều thứ như vậy nữa. Anh Thiên Diệp là người tốt, hơn nữa lại rất yêu mày đó Thiên Nhi à!!.....Hai người bọn mày rất xứng đôi, tao hứa là nếu có cơ hội tao sẽ tra lại hai người bọn mày về với gia đình của mình.

Diêm Minh Quân!!.....Diêm Minh Quân!!...Cái tên này luôn khiến cho nàng cảm thất được an ủi và vui vẻ. Trước kia Phấn Điệp nàng không thể hiện tình cảm ra ngoài mà cứ lạnh nhạt với anh là vì chính bản thân nàng chưa thực sự chắc chắn với tình cảm của mình, nhưng giờ thì bản thân nàng muốn chứng thực tình cảm của mình. Nàng muốn xác nhận thêm một lần nữa với bản thân mình rằng nàng có tình cảm nam nữ với Minh Quân hắn hay chỉ là tình cảm của một cặp anh em. Vì nàng nhẫn ra một điều là mình cư xử không giống người đang yêu chút nào, nếu người cha chiến thần của nàng mà không nhắc đến Minh Quân thì nàng cũng quên hắn và đứa bạn luôn. Mà thông thương thì những người yêu nhau dù vừa mới gắp nhau xong thì vần nhớ nhung người đó, nàng thì không như vậy, nên nàng nghi ngờ tình cảm của mình.

-Đến nơi rồi!!...Điệp nhi, bạn con ở bên trong đó. Con hãy tự mình vào đi, mẹ và cha chỉ có thể đưa con đến đây!!....

Nữ thần buông Phấn Điệp trong ngực ra, lo lắng nhìn đứa con gái nhỏ này. Phấn Điệp không quan tâm đến ánh mắt đó lắm. Phấn Điệp chăm chú nhìn tòa lâu đài trước mặt, là trường học của các vị thần. Tòa lâu đài này thật xinh đẹp, thuần khiết, nguy nga, tráng lệ giữa rừng cây. Rất thích hợp làm trường học của các vị thần, trường học này tạo ra nhưng vị thần tốt như vậy tạo sao lại lòi ra một thần đế xấu xa như vậy??....Nghĩ đến đây, nàng cười lành, hờ hững nói.

-Cha!!...Có thể tránh mặt một lúc được không??...Con muốn ở cùng với mẹ một lát rồi mới vào đó!!....

-Uh!!...Được!!.....Hai mẹ con cứ thoải mái!!..Ta đi trước!!

Chiến thần Ánh Sáng lẳng lặng bỏ đi để Phấn Điệp với nữ thần ở lại. Nữ thần Phượng Hoàng nhìn Phấn Điệp như định nói cái gì đó, nhưng bà để cho Phấn Điệp mở miệng nói trước. Vì nữ thần biết đứa con gái Phấn Điệp vẫn còn đang phân vân với chuyện tình cảm, và đây là lúc nó hạ quyết tâm làm rõ ràng tình cảm của mình với thằng bé tên Diêm Minh Quân đó.

-Mẹ với bố đã có tình cảm với nhau như thế nào??.....Làm sao lúc đó mẹ chắc chắn rằng mẹ rất yêu cha như vậy??....Con hỏi người với tự cách là con của người, và vì con muốn chắc chắn tình cảm của mình. Bản thân con cũng không rõ đối với Minh Quân thực sự tình cảm đó là tình yêu nam nữ hay tình cảm anh em nữa.

Nữ thần nhìn Phấn Điệp một lúc lâu mới mở miệng đáp lại, lòng phiền muộn vô cùng.

-Là tại mẹ, nếu ngày đó mẹ không bỏ rơi con mà mọi giá giữ con ở lại yêu thương thì bây giờ con không vì thiếu yêu thương mà không phân biệt được tình yêu nam nữ hay anh em rồi!!....Mặc kệ bố và mẹ đã có tình cảm với nhau như thế nào, thì tình yêu là một thứ tình cảm thiên liêng và vô giá, nếu con chưa chắc chắn tình cảm của con với thằng bé Minh Quân đó thì con cứ để thời gian quyết định tất cả. Đời con còn dài, nếu qua một thời gian mà con không thể yêu ai ngoài thằng bé đó thì hãy dũng cảm dám yêu dám hận. Một khi đã yêu thì đồng nghĩa là chúng ta đang hận, vấn để là con có đủ bản lãnh, đủ tỉnh tảo để yêu không thôi

Nghe những lời mẹ nữ thần nói Phấn Điệp một mảnh trầm mặc trong lòng, mẹ nữ thần của nàng nói rất đúng. Cứ để cho thời gian quyết định, khi nào chắc chắn nàng nhất định sẽ dốc toàn lực, toàn tâm, toàn ý để yêu.

Phấn Điệp như chút bỏ gánh nặng trong lòng, hít một hơi thật sâu. Woa!!.....Cảm giác chút được gánh nặng thật tốt.

-Mẹ!!...Mẹ hay ra kia đợi cha!!....Con vào trong đó rồi sẽ ra.

Phấn Điệp quay lại nói với mẹ rồi lằng lặng đi vào trong trường dành cho các vị thần. Nữ thần như nhớ ra điều gì, lên tiếng gọi.

-Điệp nhi!!.....Cái này của con!!....Hai mang theo, thanh kiến này rất đặng biệt!!...

Nữ thần lấy ra cái thanh kiếm của linh hồi lực lượng ở Vô Cực Thảo Nguyên đưa cho Phấn Điệp, Phấn Điệp nhìn thanh kiếm một chút rồi cầm lấy cấn vào chiếc nhẫn không gian rồi bước đi. Nữ thần Phượng Hoàng nhìn Phấn Điệp mãi rồi ra chỗ chiến thần Ánh Sáng đang đứng.

Chiến thần Ánh Sáng thấy nữ thần Phương Hoàng bước đến gần thì nhe giọng hỏi nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe. Trong lòng chiến thần Ánh Sáng có thế hiểu được nữ thần đang lo lắng điều gì.

-Điệp nhi!!...Có phải nó đang giao động??..

-Đúng!!...Nó đang giao động, thực ra thần đế đang muốn làm gì thì anh cũng biết đúng không??.

Nữ thần Phượng Hoàng đứng cạnh chiến thần Ánh Sáng, mắt nhìn ra xa nói. Chiến thần Ánh Sáng cũng lặng lặng đứng bên cạnh, nhìn ra xa đạp lại rất thản nhiên. Nếu có ai đi qua, cũng sẽ nghĩ là hai người vữa đang tâm sự vợ chồng vừa ngắm cảnh đẹp ở đây. Vì dù sao xung quanh trường cảnh cũng rất đẹp và thuần khiết.

-Thần đế muốn giết Điệp nhi con của chúng ta!!

Chiến thần Ánh Sáng nhàn nhạt nói ra một câu, nữ thần nghe xong thì kinh ngạc nhìn chiến thần.

-Sao lại như thế được??......Điệp nhi con bé đâu có làm gì thần đế đâu chứ??....Tại sao thần đế lại muốn giết Điệp nhi??.....Cứ cho là thần đế vần còn căm hận Phượng Hoàng thần tộc và Yến Ngọc nhưng lí do đó không thể là cái cớ để giết Điệp nhi chúng ta được!!..

Nữ thần Phượng Hoàng trừng mắt nhìn chiến thần Ánh Sáng nói, giọng đầy phẫn nộ.

Thần đế nam lần bảy lượt muốn hãm hại Điệp nhi con gái nàng, nàng không thể không biết nhưng vì thần giới vì đại cục nên nàng nhắm mắt bỏ qua. Nhưng thần đế vẫn không hề hay biết, còn cố tình dở trò với bằng hữu của Điệp nhi nhằm làm Điệp nhi của nàng đau khổ. Thần đế cứ quá đáng như vậy thì nàng cũng không còn cách nào khác là phải đối đầu trực diện để bảo vệ đứa con gái duy nhất mà nàng yêu quý

-Thần đế đã biết bí mật ở trên lưng Phấn Điệp rồi, nên hắn mới có ý muốn hám hại Phấn Điệp. Sở dĩ hắn không công khai hại Phấn Điệp vì một lí do là nó là con gái chúng ta, nếu hắn mà công khai hãm hại dù lí do là bảo vệ thần giới thì hắn cũng mang tiếng là vô tình và lãnh huyết. Thần đế mà mang tiếng là vô tình và lạnh huyết thì sẽ khó khiến thần dân trong thần giới quy thuận theo, nên hắn mới âm thầm hại Phấn Điệp yêu dấu của chúng ta.

Chiến thần không nhanh không chậm giải thích cho nữ thần hiểu, sắc mặt vẫn không đổi, ánh mắt vẫn nhìn ra xa không nhìn nữ thần. Nữ thần Phượng Hoàng nghe chiến thần Ánh Sáng giải thích thì mặt hết trắng lại xanh, không thốt lên lời. Những lời nói của chiến thần Ánh Sáng đưa nữ thần thẳng xuống hầm băng lạnh buốt. Nữ thần không nhúc nhích, cũng không mở miệng nói. Chiến thần nhìn nữ thần Phượng Hoàng âu yếm một chút rồi vươn tay kéo nữ thần vào ngực rắn chắc của mình, mà nở nụ cười.

-Em không cần lo lắng quá!!......Không phải còn có anh hay sao??....Thần đế mà có ý giết Điệp nhi anh có thể để yên sao??...Anh sẽ không để thần đế muốn làm gì thì làm đâu!!..

-Thần đế làm sao biết được là Điệp nhi chúng ta là người được nói trong truyền thuyết đó??.

Nữ thần nói ra mà giọng run run. Nữ thần thực rất sợ, rất rất sợ nếu Phấn Điệp con gái nàng có mệnh hệ gì. Nữ thần Phượng Hoàng biết, theo đà này thần đế đã nổi sát cơ. Chuyện Điệp nhi con gái nàng gặp nguy hiểm chỉ là vấn đề thời gian.

Trong khi nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đang nói chuyện....

Phấn Điệp đi qua một hành lanh dài có rất nhiều ảnh mặt của các vì thần khác dò xét, nghiên cứu. Phấn Điệp ngẩng đầu nhìn lại thì ra là người quen......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.