Thiên nhi nhìn thần đế bắng ánh mắt hình viên đạn, rồi quay bước đi đến phòng của Liên Nguyệt. Thiên Nhi có linh cảm là Liên Nguyệt cũng đang cần an ủi. Một đứa nhỏ biết chính người cha của mình làm hại chị gái duy nhất của mình đương nhiên sẽ rất buồn rồi.
-Chúng ta đi thôi!!!...Ông cũng nhanh chóng làm xong công việc của mình đi, có như thế ông mới thoải mái xem chúng tôi biểu diễn được chứ!!!
Thiên Nhi cùng thiên Diệp và Minh Quân đến phòng của Liên Nguyệt. Thần đế nhìn ba người từ từ dời đi, ánh mắt phát tia hâm hiểm khó lường.
Cả ba người đến phòng của Liên Nguyệt thấy nàng đang say xưa đọc một quyển sách về ma pháp. Không để ý gì đến xung quanh cho tới khi Thiên Nhi lẫn Thiên Diệp và Minh Quân tới gần lên tiếng gọi thì nàng mới biết.
-Chị Thiên Nhi!!!...
Liên Nguyệt gọi lớn rồi nhào vào lòng Thiên Nhi, làm nùng với Thiên Nhi. Thiên Diệp và Minh Quân nhìn nhau rồi đi ra xa để cho Thiên Nhi và liên Nguyệt ở với nhau một chút. Thiên Diệp và Minh Quân nhìn hai thiếu nữ một lớn một nhỏ ở đằng xa, bất giác thở dài.
-Minh Quân nè!!!...Tí nữa ba chúng ta phải đối phó với ma vương thần xa, mày đã có cách gì đối phó với nó chưa??....Thiên Nhi bây giờ rất mệt mỏi, tuy không thể hiện ra nhưng tao cũng không thể yên tâm được!!....Thiên Nhi là người con gái mà tao muốn bảo vệ nhất trên đời này giống như mày muốn bảo vệ Phấn Điệp vậy....Nhưng mà thiên Nhi nhất quyết muốn cứu Phấn Điệp nên tao sẽ giúp cho mày và Phấn Điệp đến với nhau vì mong muốn của Thiên Nhi cũng là mong muốn của tao mày hiểu không??..
-Tao hiểu!!!.......Nhưng vấn đề là chúng tao không biết ma vương thần xà đó là loại ma thứ như thế nào mà tìm cách đối phó, mày phải biết rằng muốn óc cách đối phó thì phải biết địch biết ta, nhưng đằng này chúng ta lại không biết chút gì về con ma thú cấp cao đó cả giờ chỉ còn cách là tuy cơ ứng biến mà thôi. Đánh rắn là phải đánh rập đầu, nên tao nghĩ khi nó xuất hiện thì chúng ta toàn lực tung đòn đánh vào đầu con ma thú đó. Nếu không được thì chúng ta phải đánh mủ mắt cỏn con thần thú đó, có như thế chúng ta sẽ hạn chế bị nó tấn công đồng thời chúng ta cũng kéo dài thời gian để tìm yếu điểm của nó để hạ.
Minh Quân vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa từ tốn nói, Thiên Diệp vừa nghe vừa gật đầu đồng tình với thằng bạn thân. Chuyện này cũng bình thương thôi!!!...Mọi khi trước khi làm điều gì cả hai người bọn hắn đề bàn bạc kĩ rồi hành động mà.
-Chị Thiên Nhi!!!....Phụ vương em.....Chị ghét ông ấy lắm có đúng không??......Em biết ông ấy làm nhiều điều sai trái, nhưng ông ấy dù sao cũng là người sinh ra em, nên em mong chị.....đừng ghét ông ấy!!....
Thiên Nhi nghe Liên Nguyệt nói vậy thì đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhịu lại một chỗ nhìn Liên Nguyệt, rồi đứng lên hờ hững nói, lời nói từ đầu đến cuối không chút nhiệt độ nào khiến Liên Nguyệt nhìn Thiên Nhi mà nước mắt sắp chảy ra. Liên Nguyệt rất ấm ức việc là con gái của thần đế tối cao của thần giới, vì việc này mà nàng luôn cảm thấy cô đơn. Tìm được chị gái sau từng đấy năm, giờ thì chị gái đang hôn mê, người mà nàng coi trong không kém chị gái mình thì giờ lại lạnh nhạt khiến nàng rất buồn. Có lẽ chỉ có cô độc, cô quạnh, cô lập, cô đơn là nhưng người sẽ theo nàng suốt đời.
-Chị phải đi đây!!!....Chị và hai anh Thiên Diệp và Minh Quân phải làm việc đầu tiên mà thần đế giao cho!!!....
Liên Nguyệt cứ ở đó nhìn ba người hai nam một nữ đi xa dần, giọt lễ ở khóe mắt nàng từ từ chảy ra. Nàng phải chấp nhận số phận của nàng thôi, sinh ra trong hoàng tộc nàng phải chấp nhạn sự cô độc này. Thiên Nhi với Thiên Diệp lẫn Minh Quân được một vị tiểu nữ thần dẫn đến một đấu trường lộ thiên lơ lửng trên không trung.
Trên cùng của đấu trường là những vị trí đặc biệt, chuẩn bị cho những vị thần tối cao trong thần giới.Thảm đỏ, lông thiên nga mềm mại trên đệm hiển nhiên thích hợp vào lúc này. Trên bàn nhỏ bên cạnh, trong khai vàng có đủ loại trái cây danh quý. Phía sau chỗ ngồi có hai tiểu thần nữ đứng hai bên hầu hạ. Hai bên khán đài không có tiểu thần hầu hạ là những vị thần khác đến đây để xem....ba người biểu diễn. Thiên Diệp mặt hơi đổi sắc, hắn lo lắng nếu mà thua thì nhục nhã phải biết. Thiên Nhi và Minh Quân cùng một màng yên tĩnh, hai người đang mải suy nghĩ làm sao để đối phó với ma vương thần xa làm gì còn tầm trí mà để ý những thứ khác
-Trận đầu nên bắt đầu thôi nhỉ!!!....
Cậu nói này vàng lên khiến cho Thiên Nhi và Minh Quân trở lại với thực tại. Thiên Nhi đưa mắt nhìn thần đế đang cao cao tại thương trước mặt, nhàn nhạt đáp lại không chút tỏ vẻ sợ hãi.
-Bắt đậu đi!!!........
Thiên Nhi lập tức lấy ra trong chiếc nhẫn không gian cái roi dây sắt, Một thân xinh đẹp cường mãn, một tay cầm roi dây sắt một tay tạo một tấm khiên nhỏ bằng ma pháp. Minh Quân cũng lấy trong chiếc nhẫn không gian ra một thanh đao và tấm khiên, lập tức bắn đấu khí mầu bạc chói mắt. Thiên Diệp thấy hai người kia đã chuẩn bị như vậy thì cũng nhập cuộc luôn, lỗi trong chiếc nhẫn không gian ra chiến đàn lưỡi liềm ma pháp, toàn thân Thiên Diệp được bao quanh bởi ma pháp mầu đỏ nồng đặc.
Thần đế hài lòng nhìn ba người, quả thật thời gian ở thần giới ba người này rất biết tận dụng nên tiến bộ rất mau. Một người chiến sĩ luyện đấu khí đạt tới đấu thánh, một người luyện ma pháp đạt tới pháp thần, người còn lại thì không biết đại tới mức độ nào rồi. Thần đế tò mò nhìn người thiếu nữ ở dưới sân đấu kia, từ đầu đến cuối Thiên Nhi vẫn cẩn thận che giấu những thứ nên che giấu, vì nàng biết thực lực làm nên tất cả chỉ cần thời cơ đến thể hiện thực lực của mình mới có kết quả.
Sân đấu đột nhiên có uy áp rất lớn, Thiên Nhi không an tâm nhìn Minh Quân, hắn gật đầu với nàng một cái, Thiên Nhi mỉm cười lạnh nhạt đáp lại.
Thiên Nhi nhanh chóng tập hợp những nguyên tố thủy xung quanh tạo thành một đôi cánh bằng nước rồi bay lên trên cao. Minh Quân vận đấu khí của mình rồi nén chúng lại thành một đôi cảnh mầu bạc cũng bay lên trên cao. Thiên Diệp thấy hai người kia mỗi người một đôi cánh lơ lửng trong không trưng thì kinh ngạc, không chỉ mình hắn mà toàn bộ các vị thần có mắt cũng ngạc nhiên không ngờ ba người lại có thể nghĩ ra cách tạo cho mình một đội cách như thế, Thiên Nhi lo lắng thúc dục Thiên Diệp.
-Anh Diệp mau lên đây!!......
Thiên Diệp như hồi tỉnh vội vàng hội tụ nguyên tố khí lại tạo thành một đôi cánh bằng gió trong suốt mờ ảo, bay lên trên cao. Lập tức, chỗ mà Thiên Diệp vừa mới đứng xuất hiện vết nứt, ngay sau đó là đầu của một con rắn khổng lỗ hiện ra. Các vị thần lập tức tạo ra một kết giới ma pháp vững chắc quanh sân đấu ở dưới.
Con rắn khổng lồ thật sự xuất hiện trước mặt ba người, khí tức mà con rắn tỏa ra khiến người thường thấy sợ, nhưng mà ba người giờ không còn là người bình thương nữa rồi nên ba người không con sợ hãi gì nữa. Cảm giác khi chết đi là như thế nào cả ba người đã từng cảm nhận nên không có gì trên đời này làm cho ba người sợ nữa, nói chính xác hơn là ở thế giới này dù có sợ thì cũng không thể thay đổi được gì.
Cả ba người cần thật quan sát con rắn khổng lồ đang gầm gừ trước mặt, quả thật đúng như những gì mà thần đế nói. Con Rắn khổng lồ này là một ma thú cấp cao, toàn thân mầu vàng đất nhàn nhạt có ánh lửa, không thể sai, con rắn này hệ thổ và hệ lửa, chỉ cần cảm nhận qua khí tức mà con rắn này phát ra cho thấy nó đúng là ma vương thần xà.
Thiên Nhi nhìn thần đế một cái rồi kiêm quyết cầm roi sắt cống kích, Minh Quân và Thiên Diệp thấy vậy cũng tung đòn công kích theo. Ma Vương Thần Xà quả thật không tầm thường, ba người trực tiếp công kích với úy lực mạnh nhất mong có thể hạ được con rắn khổng lồ này trong một đòn hoa lệ nhưng con rắn ma thú này lại dùng đuôi tiếp xúc với đất tạo thành một lá chắn bằng đất đỡ đòn công kích của ba người một cách dễ dàng.
Cả ba người tái mặt, Ma vương thần xà lại dễ dàng chặn được công kích của ba người như vậy. Thiên Diệp nhìn một màn trước mặt không tin được bực bội nối điên tung công kích điên loạn.
-Con mẹ nó!!!.....Chết đi!!....
Con rắn khéo léo lương lẹo thân thể tránh né nhẹ nhàng, toàn bộ đòn công kích của Thiên Diệp cứ vậy mà đánh trượt qua thân con rắn lớn, Ma vương thần xà vừa khéo léo tránh né hoặc tập hợp nguyệt tố thổ tạo thành lá chắn đỡ công kích của cả ba người. Minh Quân đã đuối sức vì vừa phải duy chì đấu khí vừa phải chiến đấu lẫn đỡ đòn phản công bằng quả cầu lửa của ma vương thần xà cho Thiên Diệp. Thiên Nhi đứng trên cao nhìn ma vương thần xa, vừa dùng đấu khí tấn công. Ba người với ma vương thần xa chiến đấu rất kịch liệt, một bên chiến đấu vì sự sống, một bên chiến đấu vì người bạn thần và vị người mình yêu.
Tất cả các vị thần đến xem vẫn là khuôn mắt nhàn nhạt điền tĩnh nhìn trận đấu sống chết trước mặt, trừ thần đế vẫn giữ nguyên vẻ mặt hứng thú, nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng thì cùng chúng tâm trạng lo lắng cho ba người đang đối đầu với ma thú dưới kia, Liên Nguyệt đến xem thì vừa lo lắng cho ba người vừa không thoải mái và căm ghét phụ vương nàng nhiều hơn, nữ vương thần - mẫu thân của Liên Nguyệt thì lo lắng nhìn chị gái của mình rồi lại thở dài khi đứa con gái của mình nhìn cha đẻ với ánh mắt căm ghét.
Trận đấu cứ ở thế giằng co như vậy đến khi cả ba người mệt nhoài không thể duy chì được đôi cánh trên lưng, buộc cả ba người phải đáp xuống sân đấu. Cả ba người vất vả chống đỡ sự tấn công của ma vương thần xà, trong khi ba người phải cố gắng tự vệ cho mình vừa phải bảo vệ người bên cạnh thì con rắn khổng lồ này hoàn toàn không mệt mỏi chút nào.
Kế hoạch của ba người hoàn toàn sụp đổ. Cả ba người hoàn toàn không thể làm thương con rắn này chứ đừng nói đến làm mù mắt nó. Minh Quân vì sử dung và duy chì khá lâu đấu khí nên đã kiệt sức và rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, Thiên Nhi và Minh Quân đang dùng chút lực lượng còn lại duy chì kết giới bằng ma pháp chặn đòn tấn công của ma vương thần xà. Thiên Diệp cực kì mệt mỏi nhìn Thiên Nhi hổn hển nói, đáy lòng một mảng bất lực.
-Thiên Nhi!!!.....Em....mau...suy nghĩ....cách gì đó....đối phó với nó đi!!!....Anh...không thể....chống cự.....được lâu hơn!!!...
Thiên Nhi cũng thở không ra hơi đáp lại, nàng biết bây giờ có nghĩ cách gì cũng vô dụng, con rắn kia phòng thủ có thể nói là tuyệt đối mọi đòn tần công của cả ba người đều bị vô hiệu hóa. Cứ cho là con rắn kia trúng đòn nhưng chưa chắc nó sẽ bị thương vì da của con rắn này được bao bọc bởi nguyên tố lửa, nói cách khác là ngoài lớp phòng thủ và tấn công bằng nguyên tố đất thì con rằn này còn có một lớp giáp bằng nguyên tố lửa nữa nên việc đả thương con rắn này là việc không thể chứ đừng nói đến là ba người sẽ giết được còn rắn ma thú này.
-Anh Diệp!!.....Em....xin lỗi!!....Em..không có....cách đối phó....với nó!!!
Nói dứt lời Thiên Nhi kiệt sức gục ngã xuống, bất tỉnh. Thiên Diệp thấy vậy thì hoảng hốt gọi to.
-Thiên Nhi!!...
Thiên Diệp hắn lúc này muốn lao đến ôm cái thân thể đang bất tỉnh cách hắn không xa kia, nhưng hắn không thể!!!...Chỉ cần hắn thu tay ngừng thi triển ma pháp thì không chỉ tính mạng của hắn mà tính mạng của người hắn yêu thương lẫn người bạn thân của hắn cũng sẽ tiêu tùng.
Các vị thần vẫn lẳng lặng ngồi xem trận đấu không cân sức này, một bên là người phàm, một bên là ma thú không những thể lại là một trong các vị thần của ma thú. Thực lực quá chênh lệch, không cần xem cũng biết kết cục, nhưng các vị thần không thể không nể mặt thần đến đến xem trận đấu này. Chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng nhìn thấy như vậy muốn xuống cứu nhưng mà nếu như vậy sợ sẽ không cứu được mà còn làm cả ba đứa với Phấn Điệp cùng phải chết
Thiên Diệp một mình chống đỡ đòn tấn công liên hoàng đầy uy lực cường đại của ma vương thần xà nên muốn gục ngã nhưng nghĩ là mình phải bảo vệ hai người kia nên đã cố chi kìm đền mực này đã là cực hạn của hắn, liệu hắn có thể chống đỡ được bao lâu??.......Thiên Diệp rốt cục không thể nào cố gắng thêm được nữa, hắn không cam lòng mà quỵ xuống, ma vương thần xa là ma thú cấp cao nên rất thông mình nhìn ra được đối thủ của mình đã sắp gục ngã nên gia tăng uy lục của đòn công kích.
Thiên Diệp kiệt sức ngã xuống bất tỉnh, ma vương thần xà gào lên một tiếng rồi nhanh chóng trườn thân đến gần chỗ của ba người. Thần đế định túng đòn ma pháp thái dương cứu ba người thì đã có một quả cầu lớn đánh đến ma vương thần xà. Con rắn lờn tức giận gầm gừ dương ánh mắt căm thù về phía người đã tấn công mình.
Tất cả mọi người kinh ngạc, một thiếu nữ tóc đen mắt đỏ tuyệt mĩ đang lơ lừng trên không trung, sau lưng là một đôi cánh lửa mầu vàng. Ánh mắt lạnh lùng bắn ra tia hàn quang lạnh lẽo mê người, toàn thân mặc một cái váy ngủ trắng mỏng, khuôn mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt. Nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng kích động, người thiếu nữ trước mắt họ là Phấn Điệp, đứa con gái của hai người, nó đã tỉnh lại. Nữ thần Phượng Hoàng không kìm được vui mừng định lao đến ôm đứa con gái của mình thì chứng một màn trước mắt, toàn bộ các vị thần có mắt kể cả thần đế lẫn nữ vương thần cũng kinh ngạc một màn trước mắt
-Sát!!!..
Phấn Điệp lạnh lùng nhìn ma vương thần xà, dơ tay ra phía trước hô một tiếng. Vô số quả cầu lửa nhỏ bất chợt xuất hiện đánh về phía ma vương thần xà, ma vương thần xà lập tức lấy đuôi của đánh xuống đất một lá chắn bằng đất xuất hiện đỡ công kích của Phân Điệp. Nhưng la chắn bằng nguyên tố đất đó lập tức bị phá hủy, ngay sau đó là những tiếng nổ lớn phát ra, cùng với đó là khắp toàn thần của ma vương thần xà xuất hiện rất nhiều vết thương. Ma vương thần xa bị thương đau đớn rên rỉ gắt gao nhìn Phấn Điệp lạnh lùng tuyệt mĩ lơ lửng trên không trung.
Phấn Điệp dùng ma pháp hệ lửa công kích vì con rắn đó cũng mang hệ lửa trên người nên nguyên tố lửa có thể dễ dàng xuyên qua làm nó bị thương, đấy là cách lấy độc trị độc mà nhiều người vẫn hay dùng.
Phấn Điệp vẫn giữ nét mặt lạnh lùng thâm thúy nhưng đầy tuyệt mĩ mê hoặc chắp tay trước ngực, rồi nhanh chóng tách ra, giữa hai bàn tay của Phấn Điệp xuất hiện một ngọn lửa mầu đỏ vàng. Ngọn lửa như có sinh mạng, lan ra từ tay Phấn Điệp, vây ma vương thần xà ở giữa, sau đó vòng trở lại tạo hình tứ giác hình thành một kết giới khổng lồ giam cầm ma vương thần xà. Phấn điệp nhàn nhạt thốt ra một tiếng lạnh lùng như tử thần
-Thu!!!...
Dứt lời kết giới lập tắc thu nhỏ lại, ma vương thần xa khó khăn dãy giụa nhưng vô ích. Kết quả, ma vương thần xà - một ma thú cấp cao, một trong những ma thú được coi là thần trong ma giới bị cháy thành tro, thần xác lẫn linh hồn cũng không còn.
Phấn Điệp cứ trầm mặc lơ lửng trên không trung như vậy nhìn mọi thứ xung quanh, nơi ngập tràn ánh sáng, thật toàn thật mĩ như vậy đây là nơi đã dồn bỏ nàng sao??..........Những vị thần này muốn xuôi đuổi nàng ra khỏi nơi đã sinh ra nàng sao??.....Nhưng vị thần này tại sao lại chán ghét mình??.....Nàng là thứ sinh vật đáng ghét sao??.....Minh là phế vật của thần giới, là nỗi nhục của thần giới sao???......Vì thể đến cả cha mẹ nàng cũng vứt bỏ nàng, rồi sao đó không hiểu vì lí do gì mà đến gặp nàng rồi nói dối nàng như vậy. Thay đổi thế giới hỗn độn ư??.....Đều là dối trá, tất đều là dối trá. Từ đầu đến cuối, cuộc đời nàng chỉ có dối trá. Nói thẳng ra thì nàng sinh ra vì lí do gì???.....Thỏa mão dục vọng là chính còn nàng là sản phẩm được tạo ra ngoài ý muốn??....
Nghĩ đến đây, Phấn Điệp bất giác nở nụ cười tự diễu. Đúng!!!....Nàng là sản phẩn bỏ đi được tạo ra ngoài ý muốn....Bây giờ trong thân tâm của Phấn Điệp là một mảnh thương vong lớn, không gì bù đắp được. Giọt lệ lớn từ khóe mắt của nàng vô thức chảy ra.......