"Nghe khẩu khí của lão chắc chắn như đã chính mắt nhìn thấy nhưng không phải lão chưa từng tiến vào Trụy Ma cốc ư?" Hàn Lập trong lòng khẽ động, cố tình hỏi thêm một câu.
"Phì, chưa từng thấy thì chẳng lẽ không thể nghe người ta nói qua hay sao. Năm xưa tu vi mấy vị hảo hữu của lão phu vào cốc mặc dù không bằng bản nhân nhưng cũng không phải là tu sĩ bình thường, thế nhưng cho dù liên thủ thì cũng chạy thoát được có một người có thể thấy được ma công của cổ ma lợi hại thế nào." Đại Diễn Thần Quân hừ lạnh, trong lời nói có ý tứ cảnh tỉnh.
Hàn Lập nghe vậy chỉ cười, đang muốn mở miệng hỏi thêm nữa thì trong hắc khí đang chạy trốn phía xa đột nhiên truyền đến tiếng rống đau đớn, tiếp theo đại phiến hắc khí rung lên rồi hình thành một trận lốc xoáy khiến cho tán đi, lộ ra Nam Lũng Hầu bên trong.
Lệnh Hồ lão tổ cùng bạch y nữ tử sau khi thấy rõ ràng đối phương thì sắc mặt nhất thời đại biến, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Đây là người sao?
Nam Lũng Hầu xuất hiện trước mắt đã hoàn toàn biến thành một con quái vật hai đầu bốn tay. Trên cổ có hai cái đầu dữ tợn, một lớn một nhỏ, một trước một sau, còn hai bên đầu vai có bốn cánh tay dài quá gối.
Cái đầu phía trước trên mặt hiện lên từng mảng màu tím, trên trán mọc một cái sừng trắng dài cỡ vài tấc. Nhưng từ mặt mày mắt mũi xem ra thì vẫn chính là cái đầu lúc trước.
Nhưng cái đầu lâu phía sau thì nhỏ hơn cái trước một chút, đồng thời hoàn toàn mang bộ dáng yêu quỷ.
Mặc dù trên trán cũng mọc sừng nhưng trên mặt đầy vẩy, diện mục hung dữ, đôi môi màu đen, phía trong có một cái lưỡi dài tầm một thước thò thụt không ngừng giống như độc xà.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là trên cái đầu này có hai con ngươi với đồng tử hẹp, lấp lóe hàn quang màu bạc, chẳng mang theo chút tình cảm nào.
Không riêng đầu mà thân thể phía dưới cùng bốn cánh tay dài cũng mọc đầy vảy màu tím sậm, móng tay ở mười đầu ngón tay thì trực tiếp mọc dài ra như xương cốt, liên tục hé ra hợp lại và lóe ra ngân quang, bộ dáng vô cùng sắc bén.
Tình cảnh đáng sợ khiến cho Lệnh Hồ lão tổ cùng bạch y nữ tử không lạnh mà run nhưng hai người đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sống đã không biết bao nhiêu năm nên tự nhiên sẽ không vì vậy mà bị hù dọa đến chết.
Vừa thấy Nam Lũng Hầu sau khi hiện hình đứng ở tại chỗ bất động thì bọn họ không hẹn mà cùng chỉ huy bảo vật công kích tới.
Ngũ sắc quang trụ chợt lóe, trong nháy mắt đã đem Nam Lũng Hầu bao vây vào trong.
Lệnh Hồ lão tổ trong lòng mừng rỡ, nhân cơ hội này điều khiển cự hoàn màu trắng áp xuống.
Biểu tình của cái đầu Ma hồn phía trước không chút thay đổi giống như người chết nhưng đầu phía sau thì khẽ nhếch miệng, lộ ra vẻ khinh miệt.
Mắt thấy cự hoàn chợt lóe lên rồi xuất hiện trên đỉnh đầu công kích xuống, bốn cánh tay Ma hồn trong ngũ sắc quang trụ nhẹ nhàng vung lên, tử quang chớp động rồi một tay đã bắt lấy cự hoàn nọ, động tác nhanh chóng, không chút trì hoãn.
Lần này Lệnh Hồ Lão tổ thực sự cả kinh vội vàng pháp quyết tung ra một hồi. Quang mang của viên hoàn bắn ra bốn phía, run lên một trận muốn giãy ra nhưng bị bốn bàn tay to giống như thiết thủ căn bản không cách nào di chuyển mảy may.
Đầu Ma hồn phía sau nhe nanh cười một tiếng rồi bỗng nhiên há mồm một cái phun ra một chất dịch màu đen như mực lên trên cự hoàn.
Linh quang của cổ bảo nguyên bản lấp lánh nhưng khi bị hắc dịch phun lên thì gào thét một tiếng rồi biến mất.
Đồng thời nó cũng trở thành đen nhánh như mực và bắt đầu lóe ra ô quang yêu dị.
"Minh Dương Hoàn của ta?" Lệnh Hồ lão tổ kinh hãi thất thanh kêu khi thấy cảnh này. Thoáng cái lão đã hoàn hoàn mất liên lạc với Cổ Bảo, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Không ngờ Ma hồn còn có biện pháp "ô uế" Cổ Bảo rồi cưỡng đoạt để sử dụng, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.
Lúc này ba trong số bốn cánh tay của Ma hồn đã buông ra, chỉ còn có một cái nhẹ nhàng huy vũ viên hoàn tạo ra một phiến huyễn ảnh trùng trùng điệp điệp. Hai cái đầu lâu cùng lộ ra vẻ hài lòng: "Không sai, không sai! Ta đang lo trong tay có quá ít bảo vật, kiện bảo vật này đến tay thật là tốt". Đầu lâu phía trước mở miệng nói mấy câu, đồng thời ba cánh tay tìm kiếm trên người, sau đó quang mang chợt lóe lên, trong hai tay đã xuất hiện thêm một lá cờ màu đen cùng một cái tiểu kiếm lấp lóe hắc mang. Tay cuối cùng thì trống không.
"Hắc hắc! Mặc dù hiện ta nhiều lắm cũng chỉ ma hóa được vài món bảo vật của tu sĩ các ngươi nhưng chừng đó cũng đủ để ứng phó rồi." Ma hồn cười âm hàn.
Mà Hàn Lập mới vừa rồi bởi vì phân tâm bày trận khiến cho tốc độ kim hồ cùng hỏa cầu chậm lại, rơi lại phía sau. Kim sắc Phệ Kim Trùng nguyên bổn đuổi theo không chậm nhưng vừa thấy Ma hồn hiện ra hai đầu bốn tay thì có chút sợ hãi, không dám tiến lên mà chỉ xoay quanh tại chỗ không ngừng.
Hàn Lập trong lòng cả kinh. Thông qua tâm thần tương liên, hắn tự nhiên có thể cảm thấy đám Phệ Kim Trùng sợ hãi theo bản năng nên trong lòng nối lên một trận kinh nghi.
Hơn nữa vừa thấy Ma hồn sử dụng ma công hai đầu bốn tay thì hắn nhất thời nhớ tới Phạm Thánh Chân Phiến cùng với bức tượng yêu ma ba đầu sáu tay mà Thương Khôn Thượng Nhân cung phụng trong động phủ, không biết giữa ba người rút cuộc có liên hệ gì.
Mà lá cờ trong tay Ma hồn nọ đúng là Cổ Bảo mà lão giả họ Lỗ dùng để tạo ra cuồng phong, còn tiểu kiếm thoạt nhìn cũng rất quen mắt. Sau khi ngẫm nghĩ một chút, Hàn Lập liền nhớ tới nó chính là một trong những cổ bảo bên cổ tu di hài, không nghĩ tới đều bị Ma hồn chiếm hữu sử dụng.
Bất quá mặc kệ rút cuộc là có liên hệ gì, bây giờ tự nhiên không phải là lúc tìm hiểu căn nguyên. Nhiệm vụ trước mắt của hắn chính là phải dẫn dụ Ma hồn tiến vào trong Đại Canh Kiếm Trận.
Nghĩ tới đây sắc mặt Hàn Lập đột nhiên đanh lại, thúc giục đàn Phệ Kim Trùng và ích Tà Thần Lôi cùng hỏa cầu màu tím đồng loạt đánh về phía đối thủ.
Ma hồn thấy vậy, hai cái đầu đồng thời phát ra tiếng cười quái dị rồi bỗng nhiên hai cái đầu trên cổ tráo đối vị trí. Cái đầu phía trước quay mặt về sau mà cái đầu sau lại quay về trước, không ngừng thò thụt cái lưỡi màu đỏ tía quỷ dị.
Sau khi biến thân, Ma hồn lạnh lùng nhìn chằm chằm công kích hung hăng của Hàn Lập, hiển nhiên không có ý tứ né tránh. Bốn cánh tay hắn nhẹ nhàng vung lên, đồng thời giơ cao ba bảo vật trong tay. Nhất thời ô quang trên tiểu kiếm, pháp kỳ (lá cờ), viên hoàn đại phóng.
Mắt thấy Hàn Lập cùng Cổ ma chi hồn sắp xảy ra một tràng đại chiến.
Nhưng vào lúc này đột nhiên một trận quái hống như sấm sét từ xa truyền đến. Tiếng rống kia cực lớn giống như cuồng lôi. Tựa hồ chủ nhân của thanh âm đang rất nổi giận, cuồng tính phát tác. Cho dù đám người Lệnh Hồ lão tổ cách xa như thế nhưng khi nghe được thì bất giác tâm thần chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Hàn Lập nghe được tiếng rống kinh người kia thì ngẩn ra, còn vẻ mặt hai đầu của Ma hồn đối diện lại đồng thời đại biến. Hắn đột nhiên thu lại bảo vật. Thân hình thoáng một cái không chút nghĩ ngợi hóa thành một đạo hắc mang bay về phía sau. Đồng thời trong miệng cũng phát ra thanh âm gần giống như tiếng huýt sáo dài.
Phương hướng của Ma hồn chính là phương hướng nơi âm thanh kia truyền tới.
Hàn Lập đầu tiên là ngạc nhiên, sau khi hơi chần chờ một chút thì giơ tay điểm một cái, tạm dừng thế công của kim hồ, Tử La Cực Hòa cùng trùng vân, sau đó nhíu mắt nhìn Ma hồn đã biến thành điểm đen, thần sắc có chút âm tình bất định.
Hắn nhớ nếu không nhầm thì chỗ phát ra tiếng hống to kia đúng là nơi trước đó không lâu đã có khí lãng kinh người bộc phát ra và cũng là chỗ có ghi tiêu ký trên bản đồ Trụy Ma cốc. Chẳng lẽ nơi đó thực sự phát sinh chuyện gì.
Bất quá Ma hồn bay đi vội vàng như thế, hơn nữa miệng còn phát ra tiếng huýt gió hô ứng thì không lẽ còn có một cổ ma khác?
Hàn Lập trong nháy mắt đã tự đánh giá một lượt hết thảy khả năng có thể xảy ra, vẻ mặt trầm ngâm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch y nữ tử cùng Lệnh Hồ lão tổ thấy Ma hồn bỗng nhiên quay đầu bò đi thì trong lòng đồng thời thở phào, thần sắc trên mặt trở nên hòa hoãn.
Bạch y nữ tử đối với việc Ngưng Quang Bảo Kính không thể vây khốn được "Nam Lũng Hầu" sau khi biến thân thì trong lòng luôn bất an.
Mà Lệnh Hồ lão tổ mặc dù mất đi một kiện bảo vật, cảm thấy tiếc nuối nhưng cuối cùng tánh mạng vẫn giữ lại được thì trong lòng thầm kêu may mắn. Nêu không phải ở chỗ này gặp được Hàn Lập thì hắn cùng Đại trưởng lão của Yểm Nguyệt Tông thật sự lành ít dữ nhiều.
Nguyên bản những tu sĩ cùng bọn họ đồng loạt vào cốc do không kịp đề phòng nên đều bị "Nam Lũng Hầu" móc lấy Nguyên Anh.
Bây giờ mắt thấy Ma hồn nọ không có khả năng quay trở lại thì Lệnh Hồ lão tổ cùng bạch y nữ tử sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng bay về phía Hàn Lập.
Hàn Lập vừa rồi đã phô bày ra thần thông cực kỳ kinh người. Hai người tự nghĩ bản thân không thể không nói một câu mà đã rời đi.
"Hàn đạo hữu, lần này lão phu cần phải đa tạ ân cứu trợ của đạo hữu. Nếu không, lão phu khó mà thoát được kiếp nạn." Lệnh Hồ lão tổ chắp tay nói năng vô cùng khách khí, đồng thời xoay chuyển ánh mắt đánh giá hồ yêu Khôi Lôi cùng Thiên Tuyệt ma thi đang phát ra khí tức âm hàn bên cạnh Hàn Lập một chút.
Trong lòng thầm than một tiếng, không khói có chút ghen tị nổi lên trong lòng.
Đối phương tuổi còn trẻ mà đã có nhiều bảo vật cùng thần thông như vậy. Sau này tiền đồ tu luyện thật sự là không thể hạn lượng. Xem ra lúc trước cùng đối phương đưa ra ước định viện thủ Hoàng Phong cốc thực đúng đắn. Nếu đối phương chịu ra tay khi Hoàng Phong cốc gặp phải đại kiếp nạn thì trong vòng ngàn năm cũng đủ để tự bảo vệ mình.
Về phần sư tỷ Nam Cung Uyển, mặc dù trước đây nàng ta đã từng đụng chạm với Hàn Lập nhưng bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười tạ ơn nói:
"Thiếp thân cũng đa tạ đại ân cứu mạng của đạo hữu!" Bạch y nữ tử vẫn không thể bỏ đươc thể diện, thanh âm hơi chút lãnh đạm.
Nàng sau khi chứng kiến thần thông của Hàn Lập thì đã hoàn toàn bỏ đi tâm tư báo thù hắn.
"Ân cứu mạng không nên nói tới, Hàn mỗ cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Bây giờ hai vị đạo hữu tính toán như thế nào? Liệu có hứng thú bám theo sau theo dõi tình hình một chút hay không?" Hàn Lập trấn định khoát tay, triệu hồi hoặc thu vào trong cơ thể hoặc thu vào trong tay áo kim hồ cùng các đồ vật khác rồi mới không nhanh không chậm nói.
"Hàn đạo hữu nói giỡn rồi. Tên đó quá lợi hại, cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ may ra mới có thể đối phó. Hai người bọn ta sao dám đuổi theo!" Lệnh Hồ lão tổ không chút nghĩ ngợi cuống quít lắc đầu.
Bạch y nữ tử không nói gì nhưng thần sắc trên mặt lộ ra vẻ đồng ý.
"Tuy trong lòng Hàn mổ cảm thấy hứng thú nhưng nếu một người đi thì hơi liều lĩnh. Tại hạ và nhị vị hãy chia tay ở chỗ này thôi!" Hàn Lập có chút tiếc nuối, nếu có hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đồng ý đi theo thì hắn thật sự muốn xem ở phía xa xa kia rút cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Nhưng nếu có một mình thì hắn lại không dám mạo hiểm.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không chờ hai người đối diện trả lời nữa mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn nơi đang có tiếng rống to vẫn chưa dừng kia một cái. Kết quả thần sắc Hàn Lập đột nhiên đại biến, trở nên ngưng trọng.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?" Lệnh Hồ lão tổ vừa thấy Hàn Lập như vậy thì trong lòng giật mình, miệng vội vàng hỏi, đồng thời cũng quay đầu nhìn lại.