[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 819 : Thất Diễm Phiến




“Chẳng lẽ Lỗ huynh có phương pháp phân chia khác?” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên vài cái, nhàn nhạt hỏi.

“Nếu hộp ngọc và dược bình kia là cổ bảo thì việc mỗi một người lấy hai kiện bảo vật thì không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại trong đó có…”

“Chúng ta không biết trong hộp ngọc và dược bình đựng gì nên phải mở ra xem xét, sau đó án theo giá trị mà phân chia.” Nam Lũng Hầu đột nhiên chen vào, nói ra những lời công bằng.

Lão giả họ Lỗ nghe thế thì nhíu mày, sau đó gật đầu.

“Lão phu cũng có ý như thế. Không biết Hàn đạo hữu nghĩ sao?”

“Tại hạ không phản đối. Vậy chúng ta hãy dựa theo đó mà thực hiện vậy.” Hàn Lập không chút suy nghĩ, lập tức trả lời.

“Hàn đạo hữu thực sảng khoái. Vậy bản hầu sẽ mở ra xem trong đó có gì.” Nghe Hàn Lập nhanh chóng đáp ứng, Nam Lũng Hầu rất vừa lòng.

Hắn phất tay, “vù” một cái, hộp ngọc màu trắng đã bay tới trước mặt, tiếp theo nắp hộp được mở ra.

Nhưng khi bàn tay vừa mới tiếp xúc với hộp ngọc thì đột nhiên trên thân nó xuất hiện một tầng hào quang màu trắng, ngăn cản hành động của Nam Lũng Hầu.

“Di! Cái hộp này bị hạ cấm chế!” Nam Lũng Hầu ngẩn ra nhưng sau khi ngẫm nghĩ liền vận kim quang, chụp về phía hộp ngọc thêm lần nữa.

Lần này kim quang đan xen với bạch quang.

Sau một lúc, bạch quang rõ ràng không chống cự nổi kim quang, bị thủ chưởng của Nam Lũng Hầu chộp lấy, cường hành mở nắp ra.

Bạch sắc hào quang lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, nhìn đồ vật bên trong. Đó chính là một khối ngọc giản lờ mờ phát ra màu vàng đất.

Sắc mặt Lỗ Vệ Anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Nam Lũng Hầu sau khi do dự một chút liền đưa hai ngón tay ra kẹp lấy ngọc giản rồi đưa lên đầu mình.

Trong nháy mắt, thần thức của hắn đã quét qua nội dung bên trong, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Hai vị đạo hữu cũng cầm xem đi!” Nam Lũng Hầu không chút tị hiềm, rất nhanh ném ngọc giản cho Hàn Lập.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, tiếp lấy ngọc giản, đem thần thức thâm nhập vào trong.

Trong giây lát chân mày của hắn tự nhiên nhíu lại, tiếp tục ném ngọc giản cho lão giả họ Lỗ.

Lỗ Vệ Anh cũng lướt qua nội dung trong đó.

““Thất Diễm phiến” là loại cổ bảo gì vậy mà ta chưa từng nghe qua? Nó rất lợi hại chăng?” Hắn chưa kịp xem xong đã mở miệng, lẩm bẩm nói.

“Cái này cũng không rõ lắm. Nhưng nếu đã trịnh trọng đem phương pháp luyện chế ghi vào trong ngọc giản, hơn nữa đều cần dùng đến linh liệu thì chắc cổ bảo này rất lợi hại mới đúng.” Nam Lũng Hầu không quá khẳng định nói.

“Cho dù lợi hại cũng chẳng ích gì. Luyện chế nó cần linh liệu quá nhiều, tuy trong đó có phương pháp tế luyện nhưng lại cần đến tám mươi mốt loại tài liệu Hỏa thuộc tính và rất nhiều thứ khác, trong đó có nhiều loại đã tuyệt tích. Cái ngọc giản kia thực không có mấy tác dụng, bỏ đi thì tiếc, chỉ có thể dùng vào việc nghiên cứu luyện khí” Lão giả họ Lỗ lắc lắc đầu, ném ngọc giản lại cho Nam Lũng Hầu.

Nam Lũng Hầu mỉm cười, trên mặt cũng lộ ra vẻ đồng ý rồi thờ ơ để nó vào lại trong hộp ngọc.

“Thất Diễm phiến? Chủ nhân, trong ngọc giản kia thực sự ghi chép lại phương pháp luyện chế loại bảo vật kia sao?” Đang lúc Hàn Lập cũng có ý nghĩ như hai người Nam Lũng Hầu thì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh vui mừng của Ngân Nguyệt.

Hàn Lập nghe vậy, trong lòng khẽ động rồi hồi đáp:

“Không sai, tên của nó đúng là như vậy. Sao, ngươi biết loại cổ bảo đó?”

“Chủ nhân, nếu ta không nhớ sai thì nó là một loại Thông Thiên Linh Bảo, chỉ là nó đứng ở vị trí rất thấp, gần như là đội sổ.” Thanh âm Ngân Nguyệt có chút run rẩy, không nhịn được liên thanh nói.

“Thông Thiên Linh Bảo?” Vừa nghe thế, Hàn Lập cũng cả kinh, không nén nổi giật mình.

“Sao? Thất Diễm phiến là Thông Thiên Linh Bảo? Vậy ngọc giản kia chắc chắn phải lấy. Lão phu sớm đã muốn nghiên cứu Thông Thiên Linh Bảo, hiện nay trước mặt là phương pháp luyện chế, thực sự quá tốt rồi.” Hàn Lập chưa kịp hồi đáp thì Đại Diễn Thần Quân từ đầu tới giờ vẫn chưa mở miệng, đột nhiên hưng phấn hét lên trong đầu Hàn Lập.

“Lão quái vật nhà ngươi chõ miệng vào làm gì thế?” Ngân Nguyệt vừa nghe lời đó của Đại Diễn Thần Quân, thanh âm trở nên lạnh lùng, không khách khí nói.

“Ha ha, tiểu yêu hồ nhà ngươi vẫn hận lão phu về việc ngày đó sao. Lão phu vì chưa từng bao giờ thấy khí linh có linh trí nên mới đề xuất mượn ngươi nghiên cứu một chút thôi mà. Nhưng chủ nhân ngươi chẳng phải là chưa từng đáp ứng sao?” Đại Diễn Thần Quân cười to, bộ dáng bình thản nói.

“Ngươi…”

“Được rồi, Ngân Nguyệt. Chuyện đó sớm đã qua rồi, không nên ghi nhớ trong lòng nữa. Ngược lại việc tiền bối có biết Thông Thiên Linh Bảo, thực sự khiến vãn bối có chút ngoài ý muốn. Nhưng hiện tại không phải là thời gian đàm luận, sự tình gì cũng đợi sau rồi hẵng nói đi.” Hàn Lập cười lạnh nói, sau đó ánh mắt quét qua hộp ngọc đang được để ở trên mặt đất rồi đến hai cái bình mà Nam Lũng Hầu đang cầm định mở ra.

Ngân Nguyệt biết ý nên im lặng, còn Đại Diễn Thần Quân tuy không thoải mái lắm nhưng dù sao tình trạng hiện tại của lão cũng phải nhờ vả Hàn Lập, lão cũng chỉ có thể lầm bầm lầu bầu vài câu rồi không nói gì nữa.

Nắp dược bình vừa mới được mở thì có một luồng thanh hương phát tán ra.

Hàn Lập chỉ hít một cái đã thấy toàn thân thư thái, tinh thần không nhịn được khẽ động.

“Hình như đây là một loại linh đan thượng cổ rất khó gặp, không biết là tên là gì nhưng khẳng định không phải là độc dược. Nhất định sau khi trở về phải tra xét kỹ càng mới được.” Nam Lũng Hầu đổ một viên dược hoàn màu xanh biếc ra tay, lưỡng lự nói.

“Trong dược bình có mấy viên vậy?” Ánh mắt Lỗ Vệ Anh khẽ động, nhìn chằm chằm viên dược hoàn kia nói.

“Chỉ có một viên mà thôi! Xem ra nó là loại cổ linh đan trân quý.” Nam Lũng Hầu ngay trước mặt hai người còn lại, dốc ngược bình lắc mấy cái, không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Mau xem bình kia đi!” Thanh âm Lỗ Vệ Anh có chút lo lắng tiếp lời.

Nam Lũng Hầu nghe thế liền gật gật đầu, bỏ lại viên đan dược vào trong bình rồi lấy cái bình còn lại mở ra, trong đó cũng có thêm một viên giống đúc như vậy.

Lần này hai người Nam Lũng Hầu liền liếc mắt nhìn nhau.

“Xem ra chuyến này thu hoạch không tệ, có ba kiện cổ bảo, hai viên đan dược không biết tên và một cái ngọc giản ghi phương pháp luyện chế Thất Diễm phiến. Hai vị đạo hữu định phân phối như thế nào?” Hàn Lập mỉm cười, chậm rãi hỏi.

“Hai viên đan dược kia tuy không biết là loại gì nhưng Hàn đạo hữu chắc cũng biết mục đích chủ yếu của lần nhập cốc này của hai chúng ta nên ta và Lỗ đạo hữu muốn một người một viên, để bồi thường Hàn đạo hữu có thể ưu tiên chọn trước một kiện cổ bảo, ý kiến của đạo hữu thế nào?” Nam Lũng Hầu nhìn nhìn dược bình trong tay, ngẩng đầu bình tĩnh nói với Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy liền nhíu mày, nhìn nhìn mấy kiện cổ bảo trên mặt đất.

“Không cần tại hạ nói thì các vị cũng biết giá trị của cổ linh đan. Nói thực tại hạ nguyện ý không lấy cổ bảo mà muốn một viên trong đó, không chừng có thể khiến cho tu vi của tại hạ đại tiến.” Hàn Lập sờ sờ cằm, mỉm cười nói.

Vừa nghe thấy lời này, thần tình Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh đại biến, xuất hiện vẻ khẩn trương. Sau khi ngẫm nghĩ, Nam Lũng Hầu mới cười gượng nói:

“Hàn đạo hữu còn trẻ, hà tất phải tranh giành linh đan với hai người sắp hết thọ nguyên như bọn ta. Chỉ trong thời gian ngắn mà đạo hữu đã tiến vào Nguyên Anh kỳ thì sau này còn đường tu tiên đại đạo chẳng phải là dễ dàng sao!”

“Tuổi tác trẻ hay không chẳng liên quang gì đến vấn đề phân chia đan dược cả. Nếu có cơ hội trước mắt, tại hạ tự nhiên sẽ cố gắng lợi dụng. Tại hạ có thể bỏ qua tất cả bảo vật, chỉ cần hai viên linh đan kia thôi. Nói thực hiện tại Hàn mỗ không thiếu cổ bảo bình thường.” Thần sắc Hàn Lập thản nhiên, nhàn nhạt nói.

“Hàn huynh nói đùa rồi. Hai người bọn ta làm sao có thể buông bỏ hai viên linh đan này được. Vậy đi, chỉ cần Hàn huynh không lấy linh đan nữa thì chúng ta có thể ưu tiên cho Hàn huynh chọn thêm một kiện cổ bảo nữa. Số còn lại chúng ta sẽ phân chia bình đẳng được không? Nam Lũng huynh, ngươi nói đi!” Lão giả họ Lỗ thấy bộ dạng Hàn Lập muốn lấy linh đan cho kỳ được nên trong lòng quýnh lên, cắn răng đưa ra đề nghị.

Nam Lũng Hầu nghe thế liền nhíu mày nhưng sau đó cười khổ nói: “Chỉ cần bỏ qua linh đan, tại hạ cũng đồng ý với đề nghị của Lỗ huynh để cho đạo hữu chọn lấy hai kiện cổ bảo trước.”

Khi nói ra những lời này, trên mặt Nam Lũng Hầu lóe lên tia không nỡ. Dù sao lần đi Mộ Lan thảo nguyên trước đó, cổ bảo của hắn cơ hồ đã bị bọn người Quỷ Linh Môn hủy gần hết nên rất muốn lấy những bảo vật trước mắt. Bất quá so với linh đan, bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn rất rõ ràng.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, lộ ra một tia do dự, tựa hồ có chút động tâm đối với kiến nghị trên.

Lỗ Vệ Anh thấy thế, vội vàng chớp thời cơ khuyên nhủ:

“Thọ nguyên của đạo hữu còn rất nhiều, sau này sẽ có thời gian tìm linh đan, hiện tại cổ bảo đối với đạo hữu thiết yếu hơn. Chắc chắn đạo hữu sẽ tiếp tục trải qua nhiều tranh đấu nữa, thêm một kiện cổ bảo, nói không chừng sẽ giúp đạo hữu an toàn hơn.” Lão giả vì muốn thuyết phục Hàn Lập chấp nhận nên tốn công tốn sức nói.

Hàn Lập không nhịn được mỉm cười.

“Xem ra Hàn mỗ nếu không buông bỏ linh đan thì khó có thể phân chia được bảo vật. Được rồi, xem hai vị thành tâm như thế, tại hạ đáp ứng đề nghị vừa rồi. Hàn mỗ sẽ không lấy hai kiện cổ bảo, chỉ muốn một là cái kính kia, còn lại là muốn ngọc giản và linh liệu. Tại hạ có chút hứng thú đối với luyện khí chi đạo.” Hàn Lập phất tay một cái, cái kính màu tím bay về phía hắn, không nhanh không chậm nói.

“Không vấn đề gì, y theo như lời Hàn huynh nói đi.” Hai người Nam Lũng Hầu ban đầu là ngẩn ra nhưng sau khi liếc mắt nhìn nhau liền gật đầu đáp ứng.

Bọn hắn tuy đối với việc Hàn Lập không lấy cổ bảo có chút nghi hoặc nhưng hiện tại vì linh đan, sự việc này để sau rồi suy nghĩ.

Hàn Lập nghe hai người đáp ứng, thần sắc như thường gật đầu, quang hoa lóe lên, tử sắc cổ kính đã biến mất, sau đó phất tay về phía ngọc hạp và linh liệu trên mặt đất.

Một mảng thanh hào xuất hiện, cuốn lấy chúng rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Tám về Phàm Nhân Tu Tiên truyện: http://4vn/forum/showthread.php?t=36720

Báo lỗi Phàm Nhân Tu Tiên truyện: http://4vn/forum/showthread.php?p=211097

Đăng ký dịch Phàm Nhân Tu Tiên truyện: http://4vn/forum/showthread.php?t=37251


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.