[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 680 : Thệ ngôn dữ tuyển trạch




Hàn Lập nghiêng đầu, lạnh lùng hướng hai gã tu sĩ Kết Đan liếc mắt một cái, lập tức đem lời nói chưa hoàn thành của người nọ nuốt trở lại trong bụng.

Bọn họ là hai gã tu sĩ trung niên xa lạ, Hàn Lập cũng không nhận ra. Cũng không biết là tu sĩ phái nào.

Lúc này, chưởng quỹ cùng hai gã tiểu nhị của cửa hàng đứng trước mặt Hàn Lập, dưới linh áp gần trong gang tấc, không cách nào nhúc nhích mảy may.

Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ, khi vừa nghe Hàn Lập là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hồn phách liền bị hù dọa bay lên trời, vội vàng mở miệng nghĩ muốn cầu xin tha thứ. Nhưng trọng lực trên người ba người tựa như thái sơn, ngay cả hô hấp cũng không được, sao còn có thể mở miệng mà nói được.

Tu sĩ bốn phía mặt mỗi người cũng không còn chút máu, tu sĩ có chút nhát gan sợ hãi, sớm lặng lẽ rút đi.

Tôn Hỏa đứng ở phía sau Hàn Lập, bởi vì được Hàn Lập đặc thù chiếu cố, ngoại trừ cũng bị buộc phải lùi lại mấy bước, cũng không có bất cứ cái gì khác thường.

Bất quá sau khi hắn nhận ra Hàn Lập, liền lập tức tiến lên hành đại lễ, cung kính nói:

“Đệ tử Tôn Hỏa, tham kiến Hàn sư tổ”.

Hàn Lập không hề để ý tới ba người trước mặt, quay người lại, ánh mắt hướng phù lục chỉ có một nữa trong tay Tôn Hỏa liếc một cái, mới gật đầu nói:

“Xem ra không cần ta nhiều lời, ngươi cũng biết thân phận của ta bây giờ”.

“Đệ tử ngày đó không biết chân thân của sư tổ, đã nói nhiều lời cuồng vọng như vậy, mong sư tổ thứ tội!” Tôn Hỏa nhớ lại tình hình tại thánh địa bất kính với Hàn Lập, trong lòng cảm thấy bất an, trong miệng thành thật thỉnh tội.

“Ngày đó ta còn chưa trở thành Trưởng lão của bổn tông, tự nhiên sẽ không trách cứ ngươi. Phù lục trong tay ngươi, hình như cùng ta có chút quan hệ” Hàn Lập nhìn chằm chằm Tôn Hỏa, chậm rãi nói.

“Tàn phù, chẳng lẽ sư tổ chính là…” Tôn Hỏa ngẩn người, mừng rỡ định nói cái gì, nhưng xa xa có một đạo ngân hồng từ khoảng không bay tới.

“Việc này nói sau” Hàn Lập khoát tay chặn lại lời nói của Tôn Hỏa. Hai mắt nhìn về độn quang phía xa.

Tu sĩ có thể tại Thành Điền Thiên bay độn không ảnh hưởng, tự nhiên chỉ có chấp pháp sử Cửu Quốc Minh.

Bọn họ chuyên môn phụ trách trật tự giao dịch của cả Thành Điền Thiên.

Tôn Hỏa hiển nhiên không dám nói tiếp, thành thật đứng tại chỗ.

Nhưng trong lòng hắn thật sự không áp chế được hưng phấn, bất giác bàn tay nắm phù lục càng cẩn thận.

Lúc này, đạo quang hoa kinh hồng nọ tại trước người Hàn Lập nội liễm, hiện ra một kim phát lão giả. Bộ dáng có tu vi Kết Đan Trung Kỳ, trước ngực có đồ án một thanh tiểu kiếm màu vàng, đúng là dấu hiệu của Chấp pháp sử.

Lão giả từ xa bay vụt đến, tự nhiên là cảm ứng được Hàn Lập vừa rồi đã thả ra khí thế kinh người.

Nhưng vì chức trách, cho nên dù biết rõ nơi này có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đang phát uy, cũng chỉ có thể kiên trì bay tới.

Khi hắn thấy Hàn Lập đang đứng tại trên đường bất động, hai tay liền ôm quyền nói:

“Vãn bối chấp pháp sử Điền Thiên Thành Vũ Phỉ, không biết tiền bối vì sao tức giận, có gì phân phó vãn bối” Vị tu sĩ chấp pháp này, đối mặt với một vị tu sĩ Nguyên Anh, hiển nhiên phi thường khách khí.

“Không có gì. Chỉ là đi ngang qua nơi này, nghe thấy chủ điếm của quý thành đối với Lạc Vân Tông chúng ta có chút phê bình, cho nên muốn cho vị đạo hữu này tại trước mặt Hàn mỗ lập lại lần nữa mà thôi” Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, lãnh đạm nói.

“Khẳng định là vị chưởng quỷ này hồ ngôn loạn ngữ, ba người bọn họ như thế nào có dũng khí đắc tội tiền bối. Ba người các ngươi còn không mau đến bồi tội” Lão giả vừa nghe Hàn Lập nói vậy, liền cảm thấy đau đầu, chuyện tình liện lụy đến thanh danh của tông phái như vậy, là lớn hay nhỏ, thật khó có thể nói rõ. Cho nên trước hết nói một câu ứng phó, lập tức hướng ba người chưởng quỹ khiển trách.

Hàn Lập đã đem linh áp thả ra, cho nên ba người cuối cùng cũng có thể run rẫy bò trên mặt đất đi tới. Chưởng quỹ nọ nghe vậy, mặt không chút máu lập tức nói:

“Tiền bối, vừa rồi vãn bối mới chỉ là nói chơi mà thôi, quyết không có ý tứ vô lễ đối với quý tông. Mới vừa rồi vị đạo hữu này làm hư Hỏa vân phù, vãn bối tình nguyện không cần bồi thường. Xem như là bồi tội với tiền bối”.

Hàn Lập nhướng mày, thần sắc không giảm bớt, ngược lại càng thêm âm trầm.

“Như thế nào, ngươi nghĩ rằng ta đứng ở chỗ này, là muốn chiếm của ngươi tiểu tiện nghi sao? Trước đưa cho ta xem một chút Hỏa vân phù trong hộp của ngươi có phải là phù lục do đại sư chế tạo không đã. Nếu là thật sự, ta hiển nhiên sẽ thay mặt trong tông vì đệ tử này bồi thường linh thạch cho ngươi. Nhưng nếu không phải, hắc hắc!” Mặt Hàn Lập mang vẻ bất thiện cười lạnh nói.

“Không cần tiền bối xem, Hỏa vân phù này của ta chỉ là bình thường. Vãn bối tình nguyện nhận phạt” Chưởng quỹ này cũng cơ trí, không chờ Hàn Lập lấy hộp gỗ xem xét, liền trực tiếp bộc lộ.

Nghe lời này, Hàn Lập không hề nói gì, chỉ là hướng chấp pháp một bên liếc mắt một cái.

Lão giả vừa thấy tình hình này, còn không biết nên làm thế nào, lúc này khom người nói:

“Tiền bối xin yên tâm, chủ điếm này phá hư quy củ. Vãn bối sẽ phạt nặng, chắn chắn cấp cho tiền bối một cái bàn giao”.

“Đã có lời này, vậy do ngươi xử lý. Ta cũng không có thời gian quản việc nhỏ này. Tôn Hỏa, theo ta đi!” Hàn Lập lạnh nhạt nói xong, thân hình chợt lóe, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tôn Hỏa, sau đó hoàng quang chớp động, thân hình hai người trên mặt đất bỗng biến mất không thấy.

Tu sĩ xung quanh sợ hãi than một trận, thổ độn pháp thần diệu bậc này, hiển nhiên không có mấy người trong bọn họ từng thấy qua.

Lão giả thấy vậy, mới thật sự yên lòng. Bất quá, hắn quay đầu nhìn ba người chưởng quỷ, sắc mặt băng hàn nói:

“Ba người các ngươi theo ta đi. Đem chuyện tình mới vừa rồi đàng hoàng nói một lần cho ta. Chuyện này không thể chấm dứt như vậy”.

Chưởng quỹ nọ nghe vậy, trong tim lại đập mạnh lần nữa, nhất thời khóc lóc thảm thiết.

Tại một thạch ốc tĩnh mịch không một bóng người, thân ảnh Hàn Lập cùng Tôn Hỏa trong mản hào quang bao phủ hiện ra.

“Tại chỗ này, hãy đem nữa phù lục nọ lấy ra, cho ta xem một chút” Hàn Lập thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Tôn Hỏa một cái, mới nói.

“Vâng, sư tổ!” Tôn Hỏa không chần chờ, hai tay lập tức dâng lên phù lục.

Tay Hàn Lập tiếp nhận phù lục, liếc mắt nhìn quét qua một cái, bàn tay không tiếng động vừa lật, lại có thêm một nửa phù lục xuất hiện. Sau đó tại ánh mắt không chớp của Tôn Hỏa, Hàn Lập đem hai phiến phù lục đến cùng nhau, chỗ hé ra hoàn toàn ăn khớp, một khe hở cũng không có.

Một tia lo lắng trong lòng của Tôn Hỏa cũng biến mất vô ảnh vô tung, không chút do dự hướng Hàn Lập cúi đầu bái một lần nữa.

“Tôn Hỏa bái kiến chủ nhân”.

Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, gật gật đầu, sau đó hồng quang trên tay phát ra, hai phiến phù lục hóa thành tro bụi, biến mất vô ảnh vô tung.

Tôn Hỏa cả kinh, nhưng lập tức liền trấn định.

Hàn Lập thấy vậy, đối với loại định lực này dường như cũng hài lòng.

“Xem ra ngươi thật sự là hậu nhân của Tôn Nhị Cẩu. Bất quá trước đừng vội vàng kêu ta là chủ nhân, hãy nói cho ta biết ngươi là tử tôn đời thứ mấy?” Hàn Lập thong dong hỏi.

“Tiểu nhân là huyền tôn đời thứ bảy” Tôn Hỏa không suy nghĩ liền trả lời.

“Năm đó Tôn Nhị Cẩu thề, thế hệ Tôn gia nhà hắn sẽ nhận ta làm chủ. Nhưng năm đó bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, ta không có ở tại Thiên Nam. Cho nên Tôn gia các ngươi chưa bao giờ chính thức làm nô phó của ta, ta cũng không có đối với Tôn gia các ngươi làm cái gì che chở. Bây giờ ngươi là hậu nhân của Tôn gia, cũng tiến vào tu tiên giới. Vậy lời thề năm đó, cũng không nhất định có ý nghĩa. Nhưng dựa vào một điểm tình cảm đối với tổ tiên ngươi năm đó, ta có thể cho ngươi hai cái lựa chọn”.

“Một là ta trực tiếp cho ngươi một cái chỗ tốt, tỷ như đan dược hoặc là một ít đồ vật pháp khí. Nhưng từ nay về sau ngươi và ta sẽ không liên quan. Không nên trông cậy sau này ta sẽ chiếu cố. Lựa chọn khác, là ngươi vẫn nguyện ý kế thừa lời thề của tổ tiên, tiếp tục nhận ta làm chủ nhân. Nhưng ta sẽ hạ cấm chế trên người ngươi, để cam đoan ngươi sẽ không phản bội ta. Đồng thời cũng sẽ giao cho ngươi đi làm một ít sự tình, có chút nguy hiễm cũng không chừng. Nhưng ta sẽ bồi thường, ta sẽ tận lực đề cao tu vi của ngươi, đối với tu luyện của ngươi sẽ tiến hành chỉ điểm, cũng cung cấp cho ngươi một ít chỗ tốt mà ngươi không tưởng tượng được, sẽ không bạc đãi ngươi. Phỏng chừng chỉ cần tư chất của ngươi không phải quá kém, sẽ có hy vọng kết đan” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, bình tĩnh nói.

Nghe những lời này, sắc mặt Tôn Hỏa âm tình bất định, trong mắt có một tia bất định. Hiển nhiên lời nói này nằm ngoại dự đoán của hắn, làm cho hắn nhất thời không biết phải như thế nào.

Sau một hồi lâu, một tia quyết tâm hiện lên trên mặt Tôn Hỏa.

“Sư tổ, ta…”

“Không cần phải gấp gáp trả lời. Vì phòng ngừa ngươi đổi ý, hay là chờ sau khi hội giao dịch kết thúc, quay về tông môn hãy cho ta câu trả lời rõ ràng. Trong khoảng thời gian này, ngươi suy nghĩ những lợi hại trong đó cho thật kỹ, rồi trở lại động phủ tìm ta” Hàn Lập lại ngoài ý muốn cắt đứt lời Tôn Hỏa, bình tĩnh nói.

“Đệ tử tuân mệnh, đa tạ sư tổ thông cảm!” Tôn Hỏa sau khi ngẫm lại, cảm thấy như vậy cũng thỏa đáng, vội vàng mở miệng đáp ứng.

“Tốt. Ta còn có chuyện trọng yếu khác. Ngươi hãy tự thu xếp!” Hàn Lập chậm rãi gật đầu, hoàng quang quanh người, một lần nữa biến mất.

Tôn Hỏa không có lập tức rời đi, lại cúi đầu trầm ngâm hơn nữa ngày, mới thở dài một tiếng chậm rãi thoát ly.

Mà lúc này, Hàn Lập đã đi đến trước chỗ lầu các của mình, ngửa đầu nhìn màn đêm buông xuống, thần sắc trên mặt hiện lện một tia cổ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.