Lục sắc tiểu nhân không ngờ ở trong Ích Tà Thần Lôi không tổn hại một sợi tóc, ngược lại cười rộ lên đối với Hàn Lập.
“Không cần đắc ý quá sớm, ngươi nếu thật nắm chắc có thể cắn nuốt nguyên anh của Hàn mỗ, như thế nào nãy giờ chỉ nói lải nhãi mà thôi. Nếu tại hạ đoán không sai, ngươi mặc dù có thể cắn nuốt tinh hồn của tu sĩ, nhưng chỉ là đối với tu sĩ cấp thấp mà thôi. Nói muốn cắn nuốt tu sĩ nguyên anh, thuần túy là si tâm vọng tưởng. Có lẽ trước kia, ngươi thật sự có thể làm được việc này, nhưng bây giờ rõ ràng là tâm có thừa mà lực thì không đủ, chỉ có thể ỷ vào hình thái yêu dị này mà thôi. Hãy bớt sàm ngôn đi. Trước hãy thử xem phi kiếm của tại hạ”.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, một ít lời nói đã làm cho tiểu nhân kia sắc mặt đại biến, trong mắt bắn ra vẻ ác độc.
Lúc này, Hàn Lập đã điểm chỉ về hướng các phi kiếm xoay quanh trước người, mười hai thanh phi kiếm ngâm một tiếng dài, hóa thành thanh quang bắn ra.
Lục sắc tiểu nhân âm trầm đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau khi hơn mười kiếm quang xoay quanh một trận vây bắt nó, thân thể tiểu nhân trong nháy mắt phân liệt, bị trảm thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này nhẹ nhàng lơ lửng ở không trung, khẽ lóe sáng.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi nghi hoặc.
Nhưng theo một tiếng cười phía đối diện truyền đến, sau khi quang mang từ những mảnh nhỏ thân thể của tiểu nhân chợt lóe, một lần nữa hợp lại.
Một lục sắc tiểu y như ban đầu lại hiện ra.
“Sách sách, không tồi không tồi. Bộ phi kiếm của ngươi dùng Kim Lôi Trúc để luyện chế. Mặc dù không biết vì sao ngươi có nhiều Kim Lôi trúc như vậy, nhưng nghĩ muốn dựa vào phi kiếm này đả thương ta, thật sự là cực kỳ buồn cười. Về phần mỗ mỗ có phải chỉ biết nói hay không, lát nữa ngươi sẽ biết”.
Tiểu nhân dường như bị lời nói lúc trước của Hàn Lập hoàn toàn chọc giận, sau khi nói xong những lời này, hai tay liền bắt quyết, lục quang chói mắt trên người chớp động, dường như muốn thi triển thần thông gì đó.
Nhưng không chờ nó thi triển thần thông thành công, ánh sáng trên đỉnh đầu chợt lóe lên, mười hai điện hồ phi kiếm đồng thời bay lên, tạo thành kim võng thật lớn, nghênh đầu chụp xuống.
“Hừ! Tiểu bối còn chưa từ bỏ ý định, không phải nói, Ích Tà Thần Lôi đối với ta không có một điểm tác dụng. Ồ, ngươi muốn làm gì!”
Thanh âm nữ đồng bắt đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại the thé, có vẻ kinh hoàng vô cùng.
Bởi vì sau khi điện võng nọ chụp xuống, lại không có bạo vỡ ra, ngược lại nhanh chóng co rút. Trong nháy mắt bao tiểu nhân lại bên trong, cũng không ngừng siết chặt thu nhỏ lại.
Tiểu nhân nọ cảm thấy không ổn, lục quang trên người chớp động, liều mạng tiến hành chống cự, nhưng không làm gì được, một lát sau đã bị bao thành một kim cầu.
Hàn Lập thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
Ngưng hóa Ích Tà Thần Lôi thành lưới, loại thần thông này từ khi sinh ra Kim Lôi trúc tới nay, chính là Hàn Lập lần đầu tiên sáng chế ra.
Bởi vì trước kia cho dù có người may mắn có được một hai đoạn Kim Lôi Trúc, cũng luyện chế thành pháp bảo, nhưng lại không đem thần lôi như là một đòn sát thủ đối phó ma công tà pháp, nào dám dễ dàng hao phí.
Huống hồ tạo thành kim hồ điện võng như thế, không có hơn mười đoạn Ích Tà Thần Lôi Kim Lôi Trúc, căn bản không cách nào ngưng hóa thành hình. Cho dù có suy nghĩ này, cũng không có đủ điều kiện làm được.
Mà trải qua nhiều năm sử dụng Ích Tà Thần Lôi như vậy, Hàn Lập đã nhận thấy được, Ích Tà Thần Lôi trừ trời sinh khắc chế đối với ma công tà thuật, đối với ngũ hành linh khí còn có khả năng giam cầm phong tỏa kỳ diệu.
Bất kể đối với Tu La Thánh Hỏa lúc đầu, hay là đối với Phong Linh Kình sau đó, cũng có thể dùng Ích Tà Thần Lôi vây sống bên trong, mà không cho chúng bộc phát hoặc độn xuất.
Loại phát hiện ngoài ý muốn này tự nhiên làm cho Hàn Lập mừng rỡ.
Trước kia tại Kết Đan Kỳ, bởi vì tu vi hắn hạn chế, lại không cách nào sử dụng kim hồ điện võng như ý, cho nên rất ít sử dụng khi đấu pháp cùng người.
Nhưng hôm nay tu vi hắn đại thành, luyện thành Đại Diễn Quyết tầng thứ tư, thần thức mở rộng ra rất nhiều, tự nhiên không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Hôm nay mặc dù không biết tiểu nhân có lai lịch gì, nhưng tuyệt đối huyết nhục cùng thân thể quỷ mị, phảng phất giống như một loại tu sĩ Nguyên Anh biến dị cổ quái tồn tại.
Sau đó, trong lòng Hàn Lập liền muốn thử thi triển ra chiêu này.
Đáng thương cho tiểu nhân mặc dù trước kia từng nghe nói qua về pháp bảo Kim Lôi Trúc, nhưng tính chất đặc biệt của Ích Tà Thần Lôi cũng không biết chút gì. Nếu không, nó tuyệt không tùy tiện ỷ vào yêu anh như vậy.
Kết quả trong giây lát, tên tiểu nhân khẩu khí cuồng ngạo vừa rồi đã bị Hàn Lập không cần tốn nhiều sức giam cầm lại.
Hàn Lập thấy đắc thủ, mặt lộ vài tia tiếu ý, khoát tay, một mảnh khói xanh bắn ra, đem kim cầu trở lại trong tay.
“Ngươi dám vây khốn mỗ mỗ, hãy nhanh thả ta ra ngoài, nếu không ta nhất định sẽ quất hồn luyện phách ngươi, cho ngươi sống không bằng chết.”
Kim cầu run nhè nhẹ, bên trong truyền ra tiếng thét cực kỳ kinh sợ của nữ đồng, rất chói tai.
“Quất hồn luyện phách? Xem ra các hạ còn không biết tình cảnh của chính mình, hãy ở bên trong thanh tĩnh cho tốt nhé” Hàn Lập nhướng mày, sau đó sắc mặt âm trầm nói.
Sau đó vang lên tiếng sấm xé gió, kim hồ trong tay lần nữa bắn lên.
Từng đạo tơ nhỏ bao kim cầu lại một lớp rồi một lớp, đủ tiêu hao gần nửa đám phi kiếm chứa đựng Ích Tà Thần Lôi, Hàn Lập mới nhìn lại kim cầu, lộ ra vẻ hài lòng.
Sau đó hắn không để ý tiếng nữ đồng nổi điên mắng trong kim cầu, tay vỗ Túi trữ vật một cái, một hộp bạch ngọc xuất hiện trên tay.
Bỏ kim cầu vào trong hộp ngọc, lập tức đóng lại, lại từ trong Túi trữ vật lấy ra một phù lục cấm chế, không chần chờ áp vào trên hộp.
Lập tức thanh âm trong hộp ngưng lại.
Hàn Lập cầm hộp ngọc, một lần nữa khôi phục sắc mặt bình thường.
Hắn đánh giá tu sĩ ục ịch đã đánh mất hồn phách, trở thành một hoạt tử nhân, mặt không chút thay đổi bắn ra một viên hỏa cầu, hóa hắn thành tro bụi.
Sau đó, hắn ung dung bay về hướng tiểu thành.
Sau một lúc, Hàn Lập chậm rãi tiến vào trong khách điếm, từ đó không hề xuất ngoại, an tĩnh chờ ngày mừng thọ đến.
Sau đó không lâu, người tu tiên Nguyên Vũ Quốc kinh ngạc phát hiện, Bành Dịch Song Hung với xú danh giết người đoạt bảo lan xa trong đám tán tu, lại bốc hơi biến mất không chút dấu hiệu trong Nguyên Vũ Quốc, cũng không ai nghe qua tung tích của họ nữa.
Xuất hiện loại tình cảnh này, hiển nhiên đại biểu cho hai người này tại tu tiên giới đã bị diệt vong.
Sau khi tin tức này truyền ra, lập tức tán tu tại Nguyên Vũ Quốc vỗ tay một trận kêu tốt, cho rằng hai người bọn hắn đắc tội với tu tiên đại phái mà bị người ta tiêu diệt, hoặc là do danh tiếng bọn chúng rất thối, rốt cục bị cao nhân đi ngang thuận tay thu thập, lời đồn bay đầy trời.
Bên ngoài, chính là nơi ở của Ma đạo Lục tông. Mà tại Kỳ linh sơn phía tây Thiên La Quốc, dài liên tiếp mấy vạn dặm, các loại linh thú kỳ trùng vô số, đúng là chỗ của Ngự Linh Tông.
Trong nháy mắt ngay lúc hắn giam cầm yêu anh tiểu nhân, trong một gian phòng đá đen nhánh tại Kỳ Linh Sơn, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu kinh sợ cực kỳ của lão già.
“Là ai, là ai giam cầm Mộc Linh Anh. Người đâu, mau liên lạc đệ tử Ngự Linh Tông tại Nguyên Vũ Quốc. Nếu như trong ba tháng vẫn không tìm được Mộc Linh Anh đã chạy thoát, sẽ bị trừng trị, để cho bọn chúng tự sát tạ tội. Mặt khác, nhất định phải cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần đừng cho Ma Diễm Môn nhận ra được chuyện này”.
Lão già trong phòng mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng vẫn phân phó mọi chuyện rõ ràng.
“Tuân Mệnh, sư bá. Ta sẽ đi hạ lệnh” Một thanh âm nam tử chững chạc vang lên bên ngoài phòng đá.
“Khoan đã! Mặt khác hãy kêu hai người Vân Chi cùng Liễu Ngọc tự mình đi Nguyên Vũ Quốc một chuyến, linh căn hai nàng đều là mộc thuộc tính, cũng chính là người hợp thể với Mộc Linh Anh tốt nhất. Nói không chừng khi gần linh anh có thể cảm ứng được một chút. Có điều bảo hai nàng cẩn thận một chút, người có thể giam cầm linh anh khẳng định thần thông không nhỏ, căn bản các nàng không thể đối kháng. Muốn tìm ra người phương nào giam cầm linh anh, ta sẽ đích thân đi gặp người này” Lão già đột nhiên lại phân phó.
“Vâng, ta sẽ tự mình xin hai vị sư muội ra tay. Sư điệt trước hết xin cáo lui” Nam tử sự vụ bên ngoài cung kính đáp.
Tiếng bước chân vang lên, dần dần đi xa.
Mà trong phòng đá thì vang lên một tiếng thở dài thật sâu trong bóng tối yên tĩnh.
Tử đạo sơn hoàn toàn bị tử vụ che lấp, trong cự bảo, đương kim gia chủ Phó Gia Phó Thiên Hóa có thể nói tinh thần chấn hưng, bất kể nhìn thấy vãn bối nào trong tộc, bộ dáng cũng cực kỳ hòa ái, điều này làm cho một ít tiểu bối quen nhìn khuôn mặt dài nghiêm khắc của vị này, liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Việc này cũng khó trách, khi ngày mừng thọ bốn trăm tuổi của lão tổ tới, làm cho Phó Gia lúc đó tồn tại một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ lớn tuổi nhất, ngay cả hai vị hộ pháp Ma Diễm Môn hôm nay cũng tới đây chúc thọ. Đây chính là một sự kiện làm cho mặt mũi Phó Gia một lần nữa nở lớn.
Đám vãn bối Phó Gia này, tự nhiên không dám có chút bất cẩn, tất cả đếu hết sức tận tâm bận rộn không ngừng trong gia bảo, cũng không thể trong ngày thọ đản làm cho lão tổ tông mất mặt được.
Mà vị lão tổ này sau khi nhìn một vòng trong bảo, dường như cũng cảm thấy hài lòng, ngay lúc mấy vị vãn bối mang nhạc cụ đi vào, liền tiến vào trong thính phòng.
“Thanh nhi! Khách quý Ma Diễm Môn còn chưa tới sao? Không có chuyện gì chứ?” Vị tử bào lão tổ mắt ưng, ngồi trên ghế thái sư trong thính phòng, chậm rãi hỏi.
Thanh âm không lớn, nhưng tràn ngập ý tứ uy nghiêm, không hổ là người đã đem Phó Gia trong vòng trăm năm, trở nên hưng thịnh.
“Khởi bẩm lão tổ tông, Tôn tiền bối Ma Diễm Môn đã sớm cho đệ tử trong tộc truyền lời lại, lần này ngài cùng Mạc hộ pháp chắc chắn sẽ tự mình tới chúc thọ lão tổ tông. Nói vậy một hai ngày sau chắc sẽ tới”.
Một vị tu sĩ mặt trắng khoảng hơn bốn mươi tuổi, đứng khoang tay trả lời, trên mặt không dám có một tia chậm trễ.