[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 360 : Bán lộ kiếp nhân




Đổng Huyên Nhi đang đứng cùng một chỗ với nam tử yêu dị, đồng dạng cũng lùi lại phía sau.

Một kích mang hận thù của tu sĩ Kết Đan kỳ, không phải ba người bọn họ có thể tiếp được a.

Kiếm quang màu trắng đầy trời, dưới sự thúc giục của nữ tử che mặt đuổi sát chỉ cách có mười trượng, nhưng đột nhiên vân tiêu vụ tán, biến mất vô ảnh vô tung.

Đồng thời thân hình nữ tử đứng ở trên pháp khí lắc lư vài cài, bộ dáng tùy thời đều muốn rơi xuống.

Thấy cảnh này, nam tử diễm lệ cùng thiếu chủ Quỷ Linh môn mừng rỡ, đồng thời đang lùi liền vọt tới.

Hàn Lập ở phía dưới đang nhìn thần sắc khẽ biến, không kịp suy nghĩ vỗ vào túi trữ vật, mười ba đạo “Hồng tuyến độn quang châm” tự động xuất hiện trong tay, song thủ của hắn chế trụ chặt chúng nó.

Cho dù hạ thủ lúc này có nguy hiểm thì Hàn Lập cũng không thể mắt thấy Nam Cung Uyển hương tiêu ngọc tổn được.

Dù cho hắn ích kỷ và lạnh lùng như thế nào nhưng không phải là loại lục thân bất nhận, lãnh khốc vô tình. Huống hồ hắn tự tin với thực lực hiện tại có lẽ không phải là đối thủ của hai tên kia, nhưng nếu một lòng muốn chạy trốn thì vẫn thừa sức.

Khi Hàn Lập định giương tay lên, đem phi châm phóng xuất ra cứu nữ tử che mặt thì tình hình trên bầu trời nhanh chóng đảo ngược, xảy ra biến đổi lớn.

Vốn nữ tử che mặt đứng không vững trên phi kiếm, khi bọn người Vương Thiền tiếp cận trước người, bỗng nhiên thân hình ổn định, đôi mắt xinh đẹp bắn ra hàn quang.

Hai tên Ma đạo thấy vậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, trong lòng nhất thời biết đã trúng kế.

Bọn họ muốn quay đầu lùi lại nhưng đã chậm mất rồi.

Chỉ thấy hai tay nữ tử giương lên, vô số kiếm khí đầy trời lại bay ra, bạch quang chói mắt đem ba người hoàn toàn bao phủ vào trong.

Xem đến cảnh này, Hàn Lập trong lòng thở phào nhẹ nhõm, pháp khí nắm chặt trong tay cũng thoáng buông lỏng ra.

Lúc này cả bầu trời trở nên trắng mờ vì bị kiếm quang chiếu sáng, mặc dù huyết vụ cùng hào quang ở trong như con thuyền nhỏ sắp chìm trước sóng to gió lớn nhưng vẫn liên tục ngạnh kháng. Nam tử diễm lệ cùng Đổng Huyên Nhi hai tay bắn ra hai đạo hào quang màu xanh cùng hồng, triệt tiêu kiếm quang đang điên cuồng tấn công.

Loại tình hình này làm Hàn Lập khẽ nhíu mày, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, rồi sau đó không chút tiếng động, biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, nữ tử che mặt trên bầu trời lại lo âu vạn phần.

Nàng tuy tương kế tựu kế đem hai tên hậu bối Ma đạo vây khốn, nhưng loại công kích với cường độ như hiện tại lại không thể trong nhất thời hạ gục ba người làm nàng có chút ngoài dự kiến.

Mà trước đó không lâu, nàng đã đại chiến một hồi với một vị tu sĩ Kết Đan kỳ, kết quả là pháp lực tiêu hao hết, thiếu chút nữa cùng đối phương đồng quy vu tận.

Sau đó mặc dù trốn thoát khỏi vòng vây trùng điệp, nhưng thương thế nghiêm trọng làm bản thân cũng cực kỳ kinh ngạc.

Càng không xong chính là pháp bảo có quan hệ mật thiết với nguyên thần đã bị tổn hao rất lớn trong chiến đấu, trong thời gian ngắn không thể vận dụng.

Hơn nữa bởi vì có truy binh tồn tại, dưới tình huống bất đắc dĩ nàng chỉ có thể vận dụng một loại bí thuật tổn hao nhiều nguyên khí, cường hành gia tăng một bộ phần tiềm lực trong cơ thể, kích phát ra một tia linh lực, rồi nhanh chóng ngự khí bỏ chạy.

Nhưng không nghĩ tới mặc dù đại bộ phận người của Ma đạo đều bị bỏ lại đằng sau, nhưng ba người này với ma công kỳ lạ, rượt sát theo sau không tha.

Do đo nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp tiêu diệt bọn chúng, nếu không khi công hiệu bí thuật qua đi, nàng cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chỉ có thể mặc cho người chém giết.

Mà nàng chọn lấy chỗ này dừng lại, bởi vì vừa rồi thần thức cảm ứng được ở đây có một gã tu sĩ. Tuy không biết là người nào nhưng trên người không có hơi thở của ma công, điều này là không thể nghi ngờ.

Hơn nữa người này là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nếu không phải là tu sĩ của tu tiên gia tộc thì cũng là đồng minh sáu phái mới đúng.

Bởi vậy dù có chết thì cũng có ngẫm nghĩ nên chết ở đâu. Lúc đó nàng mới phi hành đến đây, ý muốn kéo tu sĩ kia xuống nước, như vậy sự tình nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, thần thức người này cũng không kém. Xa xa nghe tiếng đã ẩn thân, bộ dáng hoàn toàn không muốn rước lấy phiền toái.

Cứ như vậy, nữ tử che mặt chỉ có thể dừng lại, một mình đối địch, làm nàng nghiến răng căm hận Hàn Lập.

Nhưng không nghĩ tới còn có thêm một điều ngoài ý muốn khác xuất hiện.

Ba gã Ma đạo không những cực kỳ bền bỉ, mà còn có pháp khí phòng ngự lợi hại. Với việc nàng dùng linh lực sót lại thi triển công pháp thần thông, trong nhất thời không diệt được đối phương.

Pháp khí lợi hại cùng phù lục cao cấp trên người nàng, từ lúc tranh đấu dài ngày xảy ra đã tiêu hao không còn một mảnh.

Nàng bây giờ cảm thấy một tia linh lực cuối cùng trong cơ thể cũng muốn biến mất, điều này làm cho lòng nàng rơi thẳng xuống.

Bọn người Vương Thiền đối diện đang chật vật chống đỡ kiếm quang, cảm thấy áp lực như núi đè xuống.

Chẳng qua nó dần dần thưa thớt, tiếp theo là hoàn toàn tiêu tan.

Điều này làm cho ba người bọn họ ngẩn ngơ, nhưng lập tức thấy nữ tử che mặt đứng trên pháp khí đờ đẫn, hai mắt ảm đạm vô thần, hơn nữa thân hình động lòng người có chút run nhè nhẹ.

Vương Thiền cùng nam tử diễm lệ sau khi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vui mừng, nhưng vừa mới nếm qua khổ đau nên hai người bọn chúng có chút do dự, không dám dễ dàng vọng động.

Lúc này ở phía dưới bay ra một đạo bạch quang nhanh như tia chớp, đảo mắt đã che trước mặt nữ tử, trong đó tựa hồ có nhân ảnh nhoáng lên, ôm lấy eo của nàng, tiếp theo bạch quang quay đầu, hướng đường cũ phi hành trở về.

Màn đó tất nhiên làm cho Vương Thiền và nam tử diễm lệ giận dữ.

Hai người hắn sao cam tâm để cho miếng thịt béo đã đến miệng còn bị người người khác đoạt đi. Không chần chờ suy nghĩ liền thi triển độn thuật, thuận thế trực tiếp đuổi theo.

Nhưng Đổng Huyên Nhi lần này đứng tại chỗ, không có ý tứ động thân truy đuổi, ngược lại thần sắc lộ ra thay đổi, bởi vì thân ảnh kia làm nàng thấy vô cùng quen mắt, không khỏi có chút chần chờ.

Khoảng cách chỉ có hơn mười trượng, trong phút chốc bạch quang kia đã hạ xuống rừng rậm phía dưới, sau khi thu liễm lộ ra một gã thanh niên tướng mạo bình thường.

Nam tử một tay ôm chặt lấy nữ tử che mặt, ngẩng đầu nhìn lên bọn Vương Thiền đuổi theo, thần sắc không có biểu hiện gì.

Lúc này nữ tử che mặt lại đang giãy giụa vô lực trong áo của nam tử, trong mắt tràn đầy vẻ xấu hổ, tựa hồ đang trách móc điều gì đó, nhưng thanh niên căn bản không để ý đến.

“Nguyên lai là ngươi!”

“Là ngươi!”

Sau khi nhìn rõ tướng mạo của nam tử, Vương Thiền và Điền công tử kia cơ hồ đều đồng thời kêu lên.

Hai người bọn hắn đều nhận ra Hàn Lập, sau khi kinh ngạc nhìn nhau, liền không hề do dự thi triển thần thông, đánh về phía Hàn Lập.

Chỉ thấy huyết vụ trên người Vương Thiền to ra, đảo mắt đã che kín không gian hơn hai, ba mươi trượng, mùi máu tanh xộc lên, khí thế cực kỳ kinh người.

Mà nam tử họ Điền kia thì cười lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện cây sáo ngọc, sau khi huy động thì âm thanh trong trẻo truyền ra, tiếp theo hào quang cùng âm thanh tương hỗ lẫn nhau, biến thành một con khổng tước mà phấn hồng bay thẳng đến Hàn Lập. Còn bản thân hắn lại không cam lòng theo sát sau.

Nhìn thấy khí thế hung hăng của bọn chúng, Hàn Lập rút cuộc cũng lộ ra một tia bối rối.

Hắn đột nhiên chân đạp Thần Phong chu bên dưới, pháp khí nhất thời phát ra bạch quang chói mắt, run lên nhè nhẹ, tựa hồ muốn bắn nhanh ra ngoài.

Lúc này thế công của kẻ địch đã đến đỉnh đầu của Hàn Lập, triệt để ngăn chặn đường thoát của hắn. Bọn họ thậm chí thấy rõ ràng, nữ tử che mặt vốn đang giãy giụa thì thân mình bỗng nhiên bất động, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nỗi tuyệt vọng.

Điều này làm cho hai người trong lòng an tâm. Xem ra vị tu sĩ Kết Đan kỳ này đã không còn lực phản kháng nữa rồi.

Hàn Lập đang kinh hoảng, đột nhiên thần sắc biến đổi, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười quỷ dị.

Nhìn thấy loại biểu tình này của hắn, hai tên hậu bối tài năng của Ma đạo, không khỏi rùng mình một chút.

Bỗng nhiên cảnh sắc trước mặt biến đổi, Hàn Lập và nữ tử kia như làn gió, biến thành hư không, xuất hiện trước mắt hai người lại là hai khối đá thật lớn, điều này làm cho bọn chúng kinh hãi, vội vàng đình chỉ độn thuật, không khỏi kinh ngạc hướng bốn phía nhìn lại.

Kết quả toàn bộ những thứ đập vào mắt, làm sắc mặt hai người biến đổi.

Bốn phía đâu còn là rừng cây, tự nhiên xuất hiện vô số cột đá cực lớn, cao ngất, bọn họ đã bị nhốt tại bên trong ảo trận.

Hai người bọn chúng trong lòng giận dữ.

Ảo trận này mặc dù uy lực không lớn, phá hủy không mất nhiều thời gian, nhưng trong lúc đó cũng đủ để cho Hàn Lập mang theo con mồi của bọn hắn nghênh ngang bay đi, làm cho hai vị Thiếu chủ Ma đạo cừu oán lại thêm cừu oán, hận Hàn Lập thấu xương.

“Vương huynh, chúng ta nhanh nhanh phá trận, nên nhớ bên ngoài còn có Đổng sư muội của ta. Lấy tu vi của nàng thì việc dây dưa với đối phương trong một lúc vẫn có khả năng làm được.” Nam tử diễm lệ bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, mặt lộ vẻ cười lạnh nói với Vương Thiền.

“Đúng vậy a, bổn Thiếu chủ thiếu chút nữa quên mất việc này. Chẳng qua cô gái kia trước đây là đệ tử của Hoàng Phong cốc, nàng sẽ ra tay với người cũ sao?” Sắc mặt Vương Thiền chợt lóe niềm hân hoan, lại có chút không tin nói.

Nghe xong lời này, mặt mày tên kia lộ ra vẻ chần chờ, có chút không chắc chắn trả lời:

“Hẳn là sẽ ra tay, dù sao địa vị của Đổng Huyên Nhi tại Hợp Hoan tông của ta không thấp, so với địa vị đệ tử phổ thông lúc trước ở Hoàng Phong cốc cao hơn rất nhiều! Hơn nữa ta đối với nàng ấy cũng không tệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.