Cùng lúc đó, miệng lão già lẩm bẩm vài câu, trên mặt chợt lóe sáng. Một chùm linh văn màu xanh đen bất chợt hiện ra rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân với một tốc độ không thể tưởng tượng được. Sau khi vừa bao phủ kín thân thể lão già chúng liền chạy náo loạn lên , hệt như là có sinh mạng vậy.
Từ xa nhìn lại, cơ thể lão già như là bị vô số con trùng dài màu xanh quấn quanh, cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, một trong hai lão già còn lại liền thả ra một cái chiêng đồng đỏ như máu, đập vang lên một tiếng, lập tức tóc bạc trên đầu bỗng dựng đứng cả lên rồi sau đó rạn nứt hóa thành vô số phi xà có cánh, vảy bạc ( bạch lân phi xà ) nhanh chóng đuổi theo Thôn Cốt Điệp.
Lão già còn lại thì giơ tay lên, xuất ra một cái hồ lô trắng tinh, dốc ngược tuôn ra cuồn cuộn khí đen rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một thủ chưởng ( bàn tay ) màu đen. Ở giữa thủ chưởng lại sinh ra thêm một cái miệng đen ngòm thét lên từng tiếng thảm thiết rồi lao thẳng về phía huyết sắc đầu lâu.
Bốn loại sinh vật quái dị đến từ ngoại giới vừa tiếp xúc đã lập tức cắn xé lẫn nhau. “Phốc phốc” hàng loạt tiếng rơi rụng xuống mặt đất vang lên.
Thủ chưởng màu đen cùng bạch lân phi xà nhìn trông có vẻ hung ác vô cùng, thế nhưng hoàn toàn không chống lại nổi huyết sắc khô lâu và những con Thôn Côt Điệp kia. Hai lão già này, một người miệng phun máu tươi, một người cuồn cuộn thả ra ngọn lửa màu xanh rơi ào ào từ trên không xuống, không bao lâu sau đã tiêu diệt được hơn một nửa lực lượng đối phương. Mấy chục Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp vừa mới xông vào vây công đã bị diệt ngay lập tức.
Nhưng mỗi một thủ chưởng màu đen cùng với phi xà bị tiêu diệt thì đều làm cho vẻ mặt hai lão già trở nên nhăn nhó và vô cùng tiếc nuối.
Nhưng khi họ thấy thủ chưởng cùng phi xà đều bị tiêu diệt gần hết mà đám Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp lại vẫn cứ ào ào lao tới, lập tức trở nên ngưng trọng vô cùng.
Hai lão già liếc nhìn nhau một cái, một lão hét lớn một tiếng, phía sau lập tức hiện lên hư ảnh một con quái trùng thật lớn bộ dáng như con bạch tuột bổ nhào lên người hắn, tức thì vang lên từng tiếng “xuy xuy”, hơn mười cái xúc tu từ từ mọc ra từ trên người hắn.
Mỗi cái xúc tu đều dài hơn chục trượng, trên bề mặt phủ đầy những phù văn màu xanh, ngay lập tức mạnh mẽ đánh bay tất cả Huyết Linh đang lao tới.
Lão già bên kia đối phó với đám Thôn Cốt Điệp, móng tay bỗng nhiên dài ra mấy tấc, trông như một thanh đao nhỏ chém lên vai mình một cái.
Máu phun xối xả!
Một cánh tay rơi ra rồi ngay lập tức nổ tung thành một đống thịt nát ở trước mặt.
Tiếp theo cánh tay còn lại của lão phất một cái, xé rách áo trên người mình, lập tức lộ ra trước ngực là bảy, tám hình xăm cự trùng hung ác.
Cũng không biết lão già này thi triển loại bí pháp gì, những hình xăm này lập tức sáng lên, rồi ào ào phóng ra khỏi cơ thể lão biến thành từng con trùng lớn hơn mười trượng đem máu thịt của cánh tay kia cắn nuốt sạch sẽ.
Trong mắt lão già lóe lên tia sáng lạnh, bỗng nhiên thức dục một loại bí thuật.
Tức thời đám trùng lớn này vặn vẹo cơ thể, bên ngoài mọc ra từng cái gai nhọn màu bạc phát ra ánh sáng chói mắt, giống như thân thể đã biến thành kim cương vậy, sau đó quay về đám Thôn Cốt Điệp phát ra từng tiếng tê tê kỳ dị, xông vào cắn nuốt.
Bên kia, mỗi lần xúc tu vung lên, những phù văn bên trên cũng chớp động không ngừng, phát ra từng trận tiếng sấm ầm ầm, dường như có thể đem hư không đánh cho nát vụn vậy.
Hiển nhiên đây chính là loại thủ đoạn phòng thân cuối cùng của hai lão già này rồi, lúc này đành phải lấy ra dùng để chống lại đám Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp.
Cùng lúc đó, Dư lão giả được hai người hộ pháp, hoa văn màu xanh thẫm ở trên người bỗng nhiên ngưng tụ lại biến hóa thành một ma vật tám cánh tay có hoa văn cổ quái che phủ toàn thân, trông như là lớp da màu xanh ma quỷ khiến người ta cá cảm giác kinh hồn bạt vía.
Bỗng nhiên lão già này hét lớn rồi từ trên người tuôn ra vô số sợi tơ màu lục, bao bọc lão vào bên trong trông như là một cái kén lớn đang sống vậy, tiếp theo cái kén điên cuồng chuyển động.
Cự kén ngay lập tức nổi lên tiếng gào thét thảm thiết.
Cái pháp trận ở phía dưới kia cũng bắt đầu nổi lên tiếng “ vù vù” liên tục không ngừng.
Một tiếng “Phanh” vang lên, cự kén nổ tung ầm ầm phun ra khí màu xanh, một con ma vật tám tay mặt xanh răng vàng từ từ hiện ra từ đó.
Ma vật này cao lớn khác thường, gương mặt cực kỳ độc ác, da thịt xanh lét . hai mắt vốn đang nhắm nghiền bỗng từ từ mở ra. Hai con mắt âm trầm liếc nhìn về phía trước.
Hai lão già còn lại có vẻ như không thể chống cự lại được sự tấn công của Huyết Linh và Thôn Cốt Điệp nữa. Hơn một nửa xúc tu với đám trùng lớn bị Huyết Linh xâm nhiễm hóa thành máu loãng và bị Thôn Cốt Điệp điên cuồng cắn xé.
Nhưng ngay khi hai lão già trông thấy ma vật tám tay xuất hiện thì đều cực kỳ vui mừng, thu hồi bí thuật cùng tất cả cự trùng còn sót lại rồichạy thật nhanh đến bên cạnh nó.
Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp mất đi đối thủ tất nhiên không khách khí chia làm hai đường lao tới, dự định vây chặt cả ba lão già lại.
Đến giây phút cực kỳ nguy hiểm này thì ma vật bắt đầu hành động.
Tám cánh tay bỗng nhiên khẽ động, ngay lập tức bốn cánh tay phát sáng giơ lên bắn ra một chưởng. Cùng lúc ấy trong cả tám bàn tay đều hiện ra một khỏa Kim Triện Văn sáng rực rỡ, chớp lên một cái cùng biến lớn lên vài trượng, đồng thời bên trong truyền ra từng tiếng Phạm âm. Tiếp theo là một màn ánh sáng bảy màu từ giữa đó bắn ra. Trông Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp có vẻ đáng sợ như vậy nhưng mỗi lần bị màn ánh sáng bảy màu bắn tới thì thân hình đều như bị đọng lại giữa không trung.
Một lát sau, sau khi màn ánh sáng bảy màu chớp lên một lần nữa thì cả Huyết Linh cùng đám Thôn Cột Điệp đều hóa thành tro bụi.
Màn ánh sáng bảy màu này dường như có ẩn chứa năng lượng quỷ dị nào đó khắc chế được cả hai loài quỷ vật. Chỉ trong nháy mắt, tất cả Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp bị toàn diệt sạch sẽ không còn con nào.
Chẳng qua ngay khi khí tức của ma vật tám tay vừa biến mất thì màn ánh sáng bảy màu cũng không còn nữa. Ánh sáng tắt dần khi tám cánh tay từ từ thu lại, trên người ma vật vang lên một tiếng trầm đục, da thịt toàn thân vỡ ra thành từng khúc lộ ra lão già họ Ngô ở bên trong.
Sắc mặt của lão bây giờ tái mét, khí tức yếu đi hơn một nửa khẳng định đã hao hụt cực nhiều nguyên khí.
"May mắn là cả ba người chúng ta cùng đi đến đây, chứ nếu như mà thiếu đi một người thì hôm nay đã ăn quả đắng rồi.” lão già họ Dư thở nhẹ ra một hơi vui mừng nói.
"Đúng vậy. Tuy đã biết cấm chế còn lại của Huyết Ngục là cực kỳ khó giải quyết nhưng nhưng không nghĩ tới là lại gặp phải Huyết Linh với Thôn Cốt Điệp đáng sợ như vậy. Nếu như chỉ có một người đến chỉ sợ là đã toi mạng rồi." lão già họ Ngô ngưng trọng nói.
"Nhưng mà nếu đã xuất hiện hai loại ma vật này thì chắc hẳn là cửa vào Huyết Ngục cũng ở gần đây thôi. Nói như vậy thì đây cũng là một điều tốt lành.” Lão già cuối cũng khẽ cười một tiếng nói.
"Hi vọng là như vậy. Đi, nắm chặt thời gian còn trở về. Hy vọng lần này đến đây có thể lấy được công pháp chân truyền của Thiên Vu đại nhân." Lão già họ Ngô gật đầu.
Thế rồi ba lão giả tiếp tục độn quang đi theo con đường cũ.
. . . . .
Mấy ngày sau, trong thế giới băng tuyết, một Cự Viên ba đầu sáu tay màu vàng óng, trong mỗi tay đều cầm một kim sắc cự nhận, đang hóa thành một trận gió lốc chiến đấu với hai con Băng Giao màu lam ở đây.
Hai con Băng Giao này dài hơn năm sáu trăm trượng, toàn thân phủ đầy lân phiến màu lam nhạt óng ánh, đang bay lượn vòng quanh làm cho hư không sinh ra từng trận bão tuyết. Chúng giương nanh múa vuốt ở trong đó lại càng tỏa ra tràn ngập hàn khí liên miên không dứt, như muốn làm cho cả hư không đông cứng lại vậy.
Cự Viên ba đầu sáu tay không thèm để ý tới bão tuyết nhưng lại tỏ ra khá kiêng kị với các móng vuốt khổng lồ của hai con Băng Giao
Sau khi đánh có vài hiệp, Cự Viên liền hét to một tiếng rồi đem cả sáu cái kim sắc cự nhận trùng khít lên nhau hóa thành một kiếm quang dài ngàn trượng. Chớp một cái đã chém hai con Băng Giao thành bốn mảnh.
Hai cái tàn thân còn sót lại sau khi cuộn tròn một cái lại biến thành bốn con Tiểu Băng Giao, khẽ động thân lại cuồn cuộn lao về phía trước.
Nhưng lúc này Cự Viên lại thúc dục kiếm quang dài hơn ngàn trượng kia , thoáng cái liền hóa thành một biển kiếm ánh sáng , loáng một cái cuốn lấy cả bốn con Tiểu Băng Giao rồi chém chúng thành mấy chục mảnh..
Mấy chục đoạn tàn thi lại lại hiện lên ánh sáng màu lam, tiếp tục biến hóa thành mấy chục con Băng Giao nhỏ hơn nữa.
Nhưng không để cho chúng nó biến hóa hoàn chỉnh, biển kiếm lại tiếp tục cuồn cuộn liên miên chém nát chúng nó thành ngàn vạn đoạn cho đến khi hóa thành từng điểm ánh sáng biến mất trong hư không.
Sau đó Cự Viên hét sài một tiếng, thu lại kiếm quang đang cầm trong tay rồi thu nhỏ người lại. Ánh sáng chớp lên một cái liền hiện ra bản thể Hàn Lập.
"Cấm chế nơi này thật là có chút phiền toái. Vậy mà lại có thể biến hóa ra gần như vô hạn sinh linh băng hệ có tu vi Đại Thừa. Nhưng qua mấy ngày suy tính thì chắc cũng sắp đến gần lối ra rồi." Hàn Lập nhìn tuyết bay đầy trong hư không, miệng lẩm bẩm vài câu rồi biến thành một đạo thanh hồng phá không mà đi.
Đây là do hắn tinh thông cấm chế chi đạo, lại có thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, chứ nếu không cũng lạc trong bão tuyết giống như các tu sĩ bình thường khác rồi chứ đừng nói đến chuyện tìm ra đường thoát..
Nửa canh giờ sau, đạo kinh hồng liên tục chớp động, lại còn chém chết mấy con băng thú cản đường, cuối cũng cũng xuất hiện ở trước một tòa thạch thai đang được bao phủ bởi màn ánh sáng màu vàng.
Trên bệ đá có khắc một tòa truyền tống trận loại nhỏ.
Hàn Lập thấy vậy, cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười. Nhưng khi quét thần niệm lên màn sáng màu vàng thì lại bỗng trở nên ngưng trọng.
"Không ngờ lại là Ngũ Hành Quang Tráo, cái này thì có chút phiền phức rồi, nếu dùng phương pháp bình thường thì không thể phá vỡ nhanh chóng được. Được rồi, liều mạng tổn thất một chút nguyên khí vậy." Sau khi sắc mặt Hàn Lập thay đổi mấy lần thì cũng có quyết định. Lập tức duỗi tay vào hư không, lục quang chớp lên hiện ra một thanh kiếm màu xanh lục.
Thanh kiếm vừa mới xuất hiện đã làm cho thiên địa nguyên khí xung quanh biến động, đúng là Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.
Hàn Lập nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức ngoài thân tử quang đại phóng, sau lưng ánh sáng chớp lên hiện ra Phạm Thánh Pháp Tướng ba đầu sáu tay.
"Trảm "
Hàn Lập nhìn xuống màn ánh sáng phía dưới, miệng quát khẽ một tiếng rồi ngay lập tức vung trường kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng chém ra một cái.