Hứa nữ tử thấy nhiều người cùng chăm chú nhìn diễn biến, mặc dù trong lòng bất an, nhưng cũng chỉ có thể phóng ra một đạo bạch quang, xoay quanh người một cái, hóa thành một cây phi kiếm trong suốt hiện lên phía đỉnh đầu.
Đây chính là bổn mạng pháp bảo do nàng tu luyện, Băng Tinh Kiếm.
Nói về điều này nảng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Dù cho Lục Ba Nhận đã bị động tay chân nhưng nếu có thêm thời gian , nàng sẽ có thể dung nhập Vạn Niên Huyền Ngọc vào phi kiếm làm cho Băng Tinh Kiếm tăng thêm vài phần uy lực, không phải là không có hy vọng dùng băng phong chế trụ Lục Ba Nhận.
Hiện tại mặc dù nàng đã phóng ra phi kiếm nhưng cũng không dám liều lĩnh chém liền về phía thanh lục sắc phi đao mà do dự chần chờ liếc nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập liếc nhìn thanh Băng Tinh Kiếm và Lục Ba Nhận trong không trung, đột nhiên trảo về phía phi kiếm trong không trung.
Hứa nữ tử chỉ thấy bổn mạng pháp bảo của mình rung động mạnh, rồi vèo một cái, Băng Tinh Kiếm thoát ly khỏi sự khống chế của nàng, bị Hàn Lập thu vào trong tay.
Một tay Hàn Lập cầm chuôi kiếm, ngón tay của tay kia búng vào thân kiếm làm nó phát ra tiếng ngân vang dài. Thanh âm này dễ nghe là một loại thanh âm tự nhiên.
Tam giác nhãn lão giả nhìn màn này, đầu tiên là ngẩn ra, sau lập tức khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
Mặc dù tu vi của lão và Hàn Lập đã tới khả năng có thể thi triển công pháp bí thuật tăng cường uy lực pháp bảo của bản thân nhưng muốn gia tăng uy lực bổn mạng pháp bảo của người khác thì không phải là việc dễ dàng.
Dù sao vô luận linh lực và công pháp xung đột với nhau, rất khó dung nhập thành một thể.
Lần này lão cường đại uy năng bổn mạng pháp bảo của đồ đệ cũng là do cách đây không lâu trong lúc vô tình có được một đạo linh phù cực kỳ huyền ảo, rồi phải khổ công thêm mất nửa tháng tế luyện mới có thể làm được điều này.
Tên Hàn Lập trước mắt chỉ là một Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ, hắn tuyệt không tin đối phương chỉ trong thoáng chốc có thể cấp thêm cái gì vào phi kiếm.
Huống hồ muốn dùng Băng Phong chế trụ Lục Ba Nhận, cũng chỉ có thể dùng uy năng cùng thuộc tính băng hàn mới có thể. Lão giả đã cực kỳ thấu triệt các hạn chế này nên không chút nào sợ Hàn Lập cũng đồng dạng động thủ tay chân.
“Hảo kiếm!”
Tựa hồ Hàn Lập đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong nội tâm của lão giả. Khóe miệng hắn nhếch lên, bàn tay nắm chuôi kiếm đột nhiên lập tức bạo phát ra ngân sắc hỏa diễm, trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ phi kiếm, rồi lóe một cái nhập vào trong kiếm không thấy bóng dáng. Nguyên bản phi kiếm đang trong suốt biến trở thành màu ngân bạch, trên bề mặt kiếm hiện ra một cái đồ án hình một con hỏa điểu đang giương cánh bay cao trông thật sống động tựa như thanh kiếm này khi chế luyện đã khắc sẵn hình ảnh này vào đó rồi.
Đây là Hàn Lập đã dùng Phệ Linh Thiên Hỏa cường hành quán chú vào trong thân kiếm nên mới xảy ra dị tượng như vậy.
Phệ Linh Thiên Hỏa có thần thông thôn phệ linh lực, lại là sự dung hợp giữa Thái Âm Chân Hỏa và Thái Dương Tinh Hỏa, nên có thể tùy ý chuyển hóa giữa hai trạng thái cực nóng hay cực hàn. Cũng chí vì vậy mà Phệ Linh Thiên Hỏa có thể dung nhập dễ dàng vào trong kiếm bình yên vô sự.
Nhìn thấy cảnh này, mắt của tam giác nhãn lão giả một phen to thêm vài phần, đồng tử có chút co rụt lại. Những người khác cũng một phen thất kinh.
Hàn Lập phất tay, “Vèo”, phi kiếm được ném trở về.
Hứa nữ tử vui mừng vội vàng niệm kiếm quyết khôi phục lại quyền sử dụng phi kiếm.Sau đó mười ngón tay ngọc búng ra liên hồi, đạo đạo pháp quyết lóe lên dung nhập vào thân kiếm, đem toàn thân pháp lực quán chú vào phi kiếm.
Nhất thời phi kiếm phát ra một trận thanh âm ong ong, biến đổi, bề mặt ngoài hiện ra một tầng ngân sắc hỏa diễm, sau đó cuộn lại, trong phút chốc biến thành một con ngân sắc hỏa điểu hơn một trượng.
Khi hỏa điểu xuất hiện, không khí trong tòa phủ điện đột ngột nhiệt độ hạ xuống, thậm chí trên mặt đất còn sinh ra một tầng tuyết bạch hàn sương, băng tinh trong suốt chớp động không ngừng.
Hứa nữ tử quát một tiếng, Hỏa Điểu cuồng bạo vỗ cánh vài cái, quay đầu về phía thanh Lục Ba Nhận ở cách đó không xa.
Thấy Hàn Lập động tay chân làm tăng thêm uy lực của Băng Tinh Kiếm, trên mặt của hán tử lùn hiện ra vẻ kinh hoàng. Nhưng bây giờ gã chỉ còn biết nghiến răng, kháp quyết, thúc dục bổn mạng pháp bảo của mình.
Thanh lục sắc phi đao nhoáng lên, quang mang đại phóng hóa thành một đầu độc giác lục sắc giao long như một hung thần ác sát nghênh đón Hỏa Điểu.
Một tiếng “Oanh” vang lớn.
Lục Giao và Hỏa Điểu va vào nhau, lục mang ngân diễm đan lại. Con Hỏa Điểu há cái mỏ bự táp một cái đã cắn hơn phân nửa thân hình con Lục Giao, trực tiếp nuốt vào vô tung vô tích.
Ải Tử hét to một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ chưa kịp thi pháp cái gì.
Lại “Phanh” một tiếng nhỏ, Hỏa Điểu hóa thành một đoàn ngân băng vụ bao hoàn toàn phân nửa phần còn lại của con Lục Giao.
Ngân mang đại phóng, một thanh âm “Thử lạp” vang lớn, một khối cự băng hơn mười trượng hiện ra trong không trung.
Lục Giao nằm trong khối cự băng này, phát ra tiếng gào thét, thân hình dần dần tán loạn biến mất, biến hình trở lại thành một thanh phi đao quang mang ảm đạm.
Mọi người đều không thấy được khi phi đao hiện thân, một cái lăng tiêm ngân mang từ trong băng vụ bắn ra vô thanh vô tức, loé một cái đã nhập vào trong phi đao không thấy bóng dáng.
Một mà quỷ dị xuất hiện. Rõ ràng Ải Tử đang đứng cách bổn mạng pháp bảo của mình hơn mười trượng, lúc phi đao bị Băng Phong, thì “Phanh” một tiếng, thân hình gã giống như cương thi trực tiếp gã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Phệ Linh Thiên Hoả là loại thần thông nghịch thiên tới mức lúc trước đến cấp bậc Luyện Hư trong lúc không phòng bị vẫn ăn phải một cái quả đắng nói chi chỉ là một cái bổn mạng pháp bảo của một Nguyên Anh tu sĩ. Mặc dù cái này đã được phụ gia thêm một chút uy lực nhưng căn bản vẫn không chịu nổi một kích.
Hứa nữ tu nhìn thấy màn này, vui mừng vội vàng giơ ngọc thủ đánh ra một chiêu.
Nhất thời ngân sắc băng vụ ngưng tụ, trong phút chốc đã trở lại thành một thanh ngân sắc phi kiếm, lặng yên bay vụt quay về.
Trên đường quay về, một đoàn ngân sắc hoả diễm từ tách ra từ trong thân kiếm, loé một cái bắn nhanh ra. Một lát sau hoả diễm này đã nhập vào trong thân thể Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Cùng lúc này, Hoàng Bảo đang đứng bên cạnh, sắc mặt đang đại biến cũng dần dần phục hồi trở lại. Lão kinh sợ, thân hình nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh đồ đệ, ánh mắt quét qua liền phát hiện trên người gã hiện lên một tầng nhũ bạch sương thật quỷ dị, sắc mặt gã xanh cứng giống như đang bị đông lạnh.
“Tâm hàn nhập thể!”
Hoàng Bảo thấy cảnh này, mặt mày kinh hãi, la lên thất thanh.
Nhưng lão dù sao cũng là một Hoá Thần tu sĩ, động tác thật nhanh gọn dứt khoát, tay áo đột nhiên phất một cái hướng về phía cự băng. Một đạo hồng quang bắn nhanh ra vây quanh khối băng trong không trung.
Một tiếng Oanh vang lên.
Một đoàn hoả vân bạo liệt nổ mạnh ra bao phủ hoàn toàn khối cự băng. Nhiệt độ trong điện phủ một phen cuồng tăng, trong nháy mắt cự băng đã bị tan rã. Khẩu lục sắc phi đao liền khôi phục tự do, lập tức loé lên bat vụt quay về nhập vào trong thân thể của Ải Tử.
Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt vẫn bình thản có có một chút dị sắc.
Vì che giấu thần thông chân chánh của Phệ Linh Thiên Hoả, nên khi Hàn Lập đưa nó vào Băng Tinh Kiếm chỉ thúc đẩy thêm hàn lực của Băng Tinh Kiếm phát ra cự băng để Băng Phong trụ phi đao. Nếu không khả năng cực hàn của Phệ Linh Thiên Hoả như thế nào bị hoá giải dễ dàng như vậy. Bất quá Hàn Lập cũng hiển lộ một chút lợi hại làm đối phương biết khó mà lui.
Lúc nãy hắn điều khiển một cỗ Phệ Linh Thiên Hoả cực hàn rót vào Lục Ba Nhận, thông qua sự liên lạc tâm thần, trực tiếp xâm nhập vào trong thân thể Ải Tử.
Loại thần thông Tâm Hàn Nhập Thể này Hàn Lập cũng mới tu luyện được từ khi có Phệ Linh Thiên Hoả.
Hắn cũng tra qua các loại tư liệu thì phát hiện loại thần thông này có lai lịch không nhỏ. Ở Linh Giới chỉ có các loại cực hàn chi lực trong truyền thuyết mới có khả năng làm được điều này, hiệu quả sử dụng thật không nhỏ.
Lão giả nhanh chóng móc ra trong người một khoả hồng dược hoàn nhét vào trong miệng Ải Tử. Màu xanh trên mặt gã dần dần biến mất. lão giả thở dài một hơi ngẩng đầu nhìn Hàn Lập, sắc mặt âm tình bất định.
“Hàn huynh thần thông kinh người, Hoàng mỗ tự thẹn không bằng, chuyện cầu thân củ tiểu đồ đành thôi vậy. Tại hạ cáo từ” Hoàng Bảo do dự hồi lâu, rốt cuộc nhìn Hàn Lập chắp tay, miễn cưỡng cười một tiếng nói.
Sau đó lão ôm lấy hán tử lùn kia rời khỏi điện phủ.
Hàn Lập nhàn nhạt đáp lễ, cũng không nói thêm cái gì, khi thân hình lão giả biến mất phía cửa điện, thần sắc của hắn trở nên âm trầm, không chờ Hứa nữ tử mở miệng cảm ơn mà lạnh lùng hỏi một câu:
“Bọn họ có lai lịch gì không?”
Hứa nữ tử sửng sốt chưa rõ ràng ý tứ của Hàn Lập thì Bích Nhãn đại hán đứng bên cạnh tỉnh ngộ, vội vàng tiếp lời:
“Hàn tiền bối yên tâm. Thầy trò Hoàng Bảo đều xuất thân từ một cái tiểu tông môn gọi là Lưu Sa Cốc, không phải là Thượng Cổ đại tông. Hắn cũng chính là trưởng lão tối cao của Lưu Sa Cốc”.
“Nếu như vậy thì ta cũng không cần lo lắng cái gì. Hứa đạo hữu, bổn đội trưởng trong lúc tình cờ ra ngoài ra tay giúp ngươi, đây cũng là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng. Nếu có xảy ra chuyện phiền phức như vầy hy vọng ngươi tự giải quyết một mình. Ngươi nên rõ ràng ý của ta” Hàn Lập hốt nhiên quay đầu nhìn Hứa nữ tử nói như vậy.
“Vãn bối minh bạch. Đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ. Lần sau tuyệt sẽ không có chuyện này xảy ra” Hứa nữ tử trong tim nhảy thình thịch, nhưng vẫn kính cẩn cảm tạ.
Hàn Lập nhàn nhạt gật đầu, sải chân hướng về cửa điện đi ra ngoài điện phủ.
“Ngân diễm này rốt cuộc là loại cực hàn chi lực nào mà có thể thi triển thần thông Tâm Hàn Nhập Thể. Mà bộ dáng của nó cũng không giống như vài loại diễm khác trong truyền thuyết. Hứa đạo hữu, hình như Hàn tiền bối có chút chiếu cố đối với ngươi, chắc là các ngươi cò chút nguồn gốc, ngươi hẳn cũng biết đó là loại hàn diễm nào?” Bích Nhãn đại hán chờ Hàn Lập đi xa, cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Hứa nữ tu hỏi.
“Thật ra Hàn tiền bối có chút quan hệ với tổ tiên thiếp thân. Nhưng ta cũng mới nhìn thấy qua lần đầu tiên loại Hàn Diễm này. Ngày đó nó đã từng một phen thôn phệ Man Thú Nhân sau khi hợp thể nên có thêm thần thông này thì cũng phải là chuyện lạ. Bất quá tựa hồ Hàn tiền bối không thích người khác nghe lai lịch của người. Huynh nên hỏi ít một chút là tốt hơn, nếu không…” Hứa nữ tử thở nhẹ ra một hơi, đề tĩnh Bích Nhãn đại hán.
Bích Nhãn đại hán nghe vậy khẽ biến sắc, lập tức liên tục gật đầu khen phải.
Còn Hàn Lập đã sớm hoá thành một đạo thanh hồng chạy thẳng đến phường thị Thiên Uyên Thành.
Theo tin tức hắn nắm được, đấu giá hội sẽ được cử hành vào giữa trưa hôm nay, đi vào giờ này đến là kịp lúc.
Huynh đệ nào có lòng góp sức xin mời vào đăng ký dịch >>>>http://4vn/forum/showthread.php?t=63136