[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 1315 : Ngọc Khuyết Các




Sau khi quay trở lại phòng, Hàn Lập đem ngọc giản kia ra rồi nhẹ nhàng áp lên trên trán, trong nháy mắt đem thần niệm nhập vào trong đó.

Chỉ một lúc sau ánh mắt hắn liền biến đổi.

"Thiên Uyên Thành xem ra thật là lớn, diện tích của nó so với Thiên Nguyên Thành một trong Tam đại chủ thành của Nhân tộc chỉ có lớn hơn chứ không hề nhỏ hơn chút nào“ Sau khi Hàn Lập đem thần niệm rút ra, sắc mặt tâm tình bất định hiện ra.

Đưa tay vuốt ve cái ngọc giản một hồi đem tất cả tin tức tìm hiểu rõ ràng hết, sau đó mới từ từ đi ra khỏi phòng.

Bất kể như thế nào, trước hết hắn muốn đi tới Ngọc Khuyết Các để tự mình đi tìm một cái động phủ trước, nhưng nghe Triệu Vô Quy nói dường như chuyện này có chút gút mắc gì đó.

Trong lòng hắn liền cảm thấy hứng thú.

Vừa rồi mới từ bản đồ hắn tìm được một chỗ rộng rãi nên liền hóa thành đạo thanh quang phi ra khỏi Phi Linh Điện.

Trong lúc bay lướt qua liên tiếp hơn mười tòa cự tòa cự tháp ở gần đó, Hàn Lập yên lặng chăm chú quan sát dọc đường đi, hắn thấy có rất nhiều tu sĩ với các loại quần áo màu sắc khác nhau.

Hắn thấy hầu hết những vị tu sĩ mặc chiến giáp này chỉ xuất hiện ở gần các tòa cự tháp, càng rời xa nơi đó lại càng thấy nhiều tu sĩ vận các loại trang phục bình thường khác nhau. Không rõ những người không vận chiến giáp này là tu sĩ thuộc lực lượng vệ binh hay khu vực bên ngoài Thiên Uyên Thành nữa.

Nhưng với một việc có thể khẳng định là chỉ có những người ra vào các tòa cự tháp mới vận chiến giáp, hơn nữa Hàn Lập còn phát hiện ra các tòa cự tháp từ tầng giữa trở lên nếu không phải giáp vàng thì cũng là giáp bạc, hai loại giáp Luyện Thể sĩ. Trong đó chiến giáp màu vàng là những vị Luyện thể sĩ trung giai, còn giáp bạc là cao cấp Luyện thể sĩ, lượng người ra vào ở các tòa cự tháp từ tầng giữa trở lên rất nhiều so với số lượng Hắc - Thanh chiến giáp tu sĩ.

Nhìn tới đây Hàn Lập liền hiểu rõ.

Xem ra cả Thiên Uyên Thành này, các loại cự tháp trung bình là nơi trú ngụ của những giáp sĩ hoàng, bạch, hắc, thanh và kim chiến giáp, rõ ràng nơi đây phân ra các cấp chiến lực khác nhau.

Lúc đã sáng tỏ hết mọi việc, Hàn Lập đưa mắt quét nhìn qua các tòa cự tháp và những vị giáp sĩ vài lần nữa, rồi sau đó mới đi thẳng tới mục tiêu đã định sẳn.

Sau khi phi hành khoảng chừng nữa canh giờ, từ phía xa thấy được một dãy tường thành to lớn, độn quang của Hàn Lập liền chậm lại, rồi nhìn xuống phía dưới một tòa lầu các cao ba tầng mà đi tới.

Đừng nhìn thấy tòa lầu này nhỏ thấp mà khinh thường, bởi tòa lầu này lúc nào cũng đông đúc người ra vào.

Hàn Lập dừng lại đánh giá xem xét một chút thì đã thấy bảy tám đạo độn quang bay vào trong cửa chính.

Chỗ bảng hiệu chính ở đại môn có ghi rõ ràng ba chữ cổ văn với nét bút như rồng bay phượng múa: “Ngọc Khuyết Các”,

Hàn Lập nhíu hai mắt nhìn bảng hiệu này một hồi rồi mới cất chân bước vào bên trong.

Ở tầng một của tòa lầu có một gian đại sảnh rộng hơn mười trượng, bên trong có khoảng hơn mười vị tu sĩ, bọn họ đang đứng nhìn một tấm bình phong có thanh quang chớp động ở cuối phòng.

Trên bình phong này là một bản đồ cao hai trượng và rộng khoảng mười trượng, bề mặt có rất nhiều điểm ngân quang sáng chói cùng với các chữ số chớp động liên tục, còn phía trước tấm bình phong này là một vị Thanh bào trung niên vẻ mặt tươi cười đang đứng đó.

Thần niệm của Hàn Lập quét qua một lượt liền phát hiện những người ở đây chỉ là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, riêng vị Thanh bào kia là Hóa Thần Kỳ tu sĩ.

Bỗng nhiên có một vị Lão giả nhỏ gầy đi ra phía trước cung kính hướng tới Thanh bào trung niên thi lễ rồi lấy ra một khối Hắc quang thiết bài cùng với một vòng tay trữ vật hai tay cung kính đưa lên.

Vị trung niên nhân này tùy ý nhìn thiết bài một cái, rồi lại kiểm tra vòng tay trữ vật xong liền gật đầu, còn bàn tay vừa lật một cái thì vòng tay trữ vật lập tức biến mất rồi mới đem thiết bài hoàn trả cho Lão giả.

Tinh thần của tên Lão giả lúc này mới run lên, lập tức đưa tay đón lấy thiết bài rồi đi tới chỗ treo cái bản đồ nằm phía trên tấm bình phong gần đó, nhẹ nhàng vung tay lên lập tức từ đó phun ra một tia hắc tuyến nhập vào con số hai trên bản đồ, lập tức làm cho ngân sắc quang điểm chớp nhoáng lên vài cái rồi hiện rõ ra lại số hai.

“Nga…” Xong hết lão giả lập tức lui xuống.

Sau đó một khoảng thời gian, lại có hơn mười người đi tới phía trước, bọn họ giao ra hoặc là vật phẩm có khi là linh thạch trao cho Thanh bào trung niên, quá nữa những người đó đều được người trung niên kia cho phép tiến tới chỉ điểm trên bản đồ, nhưng trong số đó có hai người giao ra đồ vật nhưng lại bị từ chối làm cho hai người đó buồn rầu ủ rũ đi ra.

Một hồi sau Hàn lập mới phát hiện tấm bản đồ thật lớn này chính là bản đồ phân bổ và chỉ rõ những nơi có linh mạch của Thiên Uyên Thành.

Thấy như vậy Hàn Lập sờ sờ cằm, bây giờ thì hắn mới hiểu được ẩn ý của Triệu Vô Quy.

Xem ra muốn tìm cho được động phủ thích hợp có lẽ phải tranh giành nhau với người khác rồi.

“Tiền bối, ngươi đến đây là để tìm kiếm một chỗ động phủ thích hợp phải không ?” Đột nhiên từ bên cạnh Hàn Lập truyền đến lời nói này.

Có một giọng nói thanh thúy truyền đến bắt chuyện.

Thần sắc của Hàn Lập vẫn như thường, từ từ quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một vị nữ tu sĩ xinh đẹp tuyệt trần đứng cung kính ở bên cạnh, tu vi của cô ta cực thấp chỉ cỡ Trúc Cơ kỳ tu sĩ mà thôi, nhưng thấy phục sức trên người cô ta thì hắn không khỏi có cảm giác kỳ lạ.

“Không sai, ta đang muốn tìm một chỗ tốt, nhưng mà ở linh sơn này ta không hài lòng lắm” Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời. “Tiền bối là Hóa Thần Kỳ Tu Sĩ rồi, tầng một này chỉ thích hợp cho Hắc Thiết vệ thôi, tiền bối phải đi lên tầng hai mới được” cô ta ngọt ngào nói.

“Ngươi biết được ta là Hóa Thần Kỳ tu sĩ ? chỉ bằng vào tu vi của ngươi thì không thể nào nhìn ra được tu vi của ta mới đúng chứ !?!?” Trong lòng Hàn Lập liền kinh ngạc hàn quang trong mắt chợt lóe lên.

Tiền bối không cần phải kinh ngạc, mặc dù tu vi của vãn bối thấp, nhưng trên người của ta có một Linh Áp Bàn chuyên biết được linh lực trên người tu sĩ, chỉ cần chư vị tiền bối không có ý dấu đi hơi thở thì ta hoàn toàn có thể nhìn ra được” Nữ tử liền kinh sợ nhưng lập tức khoát tay trên cổ tay xuất hiện ra một cái pháp bàn bằng tay, trên mặt phù văn chớp động rõ ràng là Ngân Khoa Văn.

Hàn Lập nhìn cái pháp bàn này có cảm giác không hiểu được.

Cũng không biết vị tiền bối nào của Nhân tộc lại có được kiến thức về thuật luyện khí trận pháp từ Kim Khuyết Ngọc Thư hiểu rõ tới như mức độ này, vậy có thể nói ở Thiên Uyên Thành mọi thứ đều được vận dụng tới mức cao nhất rồi.

Như vậy có thể nói những loại đồ vật mà hắn biết được trước đây khi còn ở bên ngoài đều phải xem lại và cần phải học hỏi lại từ đầu rồi.

Nếu không vạn nhất bị người khác ám toán tới lúc chết đi cũng không biết được tại sao mà mình chết nữa.

Tất nhiên Hàn Lập cũng không để lộ ra vẻ gì là khác thường cả, chỉ là hướng tới người này gật đầu một cái, rồi sau khi được đối phương hướng dẫn liền đi tới cái thang lầu lên tầng hai.

Tầng hai nhỏ hơn tầng một rất nhiều nhưng lại khá tao nhã, mặc dù cũng đồng dạng có một cái bình phong bản đồ ở cuối phòng nhưng khác một thứ là ở hai bên bình phong có tới năm người đang lẳng lặng ngồi cẩn thận nghiên cứu bản đồ trên tấm bình phong.

Bên cạnh bình phong có một vị đại hán vận tử bào với khuôn mặt chữ điền dáng vẻ uể oải ngồi đó.

Thần niệm Hàn Lập lướt qua Đại hán sắc mặt hơi đổi, đúng là một vị Luyện Hư Kỳ tu sĩ còn những người kia đang ngồi nghiên cứu bản đồ đều giống như hắn toàn là Hóa Thần Kỳ tu sĩ, ngoài ra bên cạnh đó còn có những nữ nhân vận cung trang thị nữ của Ngọc Khuyết Các, những người này đều là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nhưng lại rất là xinh đẹp.

Hàn Lập hít sâu một hơi hướng tới vị Tử bào đại hán chắp tay chào, ngay lập tức một vị nữ tử xinh đẹp liền mang tới một cái ghế mời hắn ngồi xuống.

Vị nữ tử này cũng giống những nữ nhân gần đó, yên lặng đứng sau lưng Hàn Lập.

Ánh mắt của Hàn Lập sau khi đảo qua mọi người một lần, kế đó nhìn về một mảng màu xanh thẩm trên bản đồ.

Giống như là những sơn mạch khác của Thiên Uyên Thành, trên bản đồ cũng đồng dạng điểm ra vài vị trí có hiện số màu bạc, bản đồ này xem ra nhỏ hơn nhiều so với tấm bản đồ ở tầng một, trong đó những vị trí số một và số hai thì chiếm đa số nhưng trong đó chỉ có một chỗ đánh số bốn mà thôi.

Trong lòng Hàn Lập hơi do dự nhưng một lúc sau hắn hướng tới thị nữ vẫy tay một cái rồi nhàn nhạt nói.

“Ta không hiểu lắm về những phần linh địa ở gần đây, ngươi có thể giúp ta giải thích một chút không”.

"Vâng tiền bối”.

“Bản đồ này bao gồm cả ba sơn mạch của Thiên Uyên Thành mà trong đó Thúy Lang Sơn được coi là một chỗ có linh khí nhiều nhất và cũng là chỗ có nhiều động phủ của các vị Hóa Thần Kỳ tu sĩ nhất, hơn nữa đây còn là nơi xuất hiện ra rất nhiều loại linh dược. Lần này, ngay chỗ linh mạch đó đáng lý có hai vị Hóa Thần Kỳ tu sĩ ở đó, nhưng vừa rồi có một vị không thể vượt qua được thiên kiếp, còn vị kia thì duyên thọ đã hết nên tọa hóa mà chết đi, cho nên dựa theo quy định thì linh địa nguyên bổn của họ sẽ được thu hồi, cho nên lúc này cũng bị nhiều tranh giành cho được. Còn cái khác là Yêu Vận Sơn liền kề với sơn mạch này cũng là nơi thích hợp cho các vị Hóa Thần Kỳ tu sĩ tu luyện và linh địa cũng không thiếu, nhưng tất nhiên linh khí thì không thể nào so sánh được với Thúy Lang Sơn. Còn sơn mạch cuối cùng là Quỳnh Thiên Sơn, nơi này nguyên bản là linh địa thuộc về các vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ nhưng gần đây cũng được các vị Hóa Thần Kỳ tu sĩ tới tu luyện, vì vậy mạch linh khí ở núi này nếu so với tu vi tiền bối mà nói thì chỉ sợ thiếu hụt không ít, nhưng được một cái là nơi này động phủ được bố trí rất thưa thớt, vì vậy tiền bối phải tạo lập ra một vùng linh địa do mình quản lý thật là rộng lớn, ít ra rộng khoảng vạn dặm đấy” Vị nữ tử xinh đẹp trắng nõn này thật sự là hiểu rõ mọi việc liền nhỏ giọng báo cho Hàn Lập biết.

"Thì ra là thế" Hàn Lập chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tới bình phong không chớp.

Còn nữ tử đó cũng biết thận phận liền đứng phía sau, nhưng hai mắt không nhịn được nhìn chằm chằm Hàn Lập.

Nam tử trước mắt này thoạt nhìn mới chừng hai mươi tuổi nhưng lại là một vị Hóa Thần Kỳ tu sĩ, mặc dù cô ta ở Ngọc Khuyết Các này nhìn qua không ít Hóa Thần Kỳ tu sĩ nhưng người toát lên được khí chất thì có lẽ cô ta mới lần đầu nhìn thấy nên hơi tò mò.

Đột nhiên từ bên ngoài đi vào một vị dáng vẻ trông rất mập mạp bước đi tới trước trong tay đưa ra một hộp gấm, nó được làm từ một khối ngọc bội màu xanh thật lớn rồi cung kính dâng lên trước mặt Tử bào đại hán. Sau đó mở miệng nói :

“Trước đây không lâu vãn bối tìm được một gốc Ngân Tiên Chi được bốn ngàn năm, mời Tiền bối xem qua một chút,

nó có thể đổi lấy một một chỗ linh địa được không”.

“Ngân Tiên Chi bốn ngàn năm tuổi, thật không dễ dàng có được, để ta xem kỹ rồi nói” Tử bào đại hán từ chối cho ý kiến, rồi đưa tay cầm lấy cái ngọc bội và hộp gấm, sau đó mới mở ra xem.

Khi hắn vừa mới hé mở ra, một đoàn ngân quang nhàn nhạt từ trong hộp toát ra rồi lan đến một luồng hương thơm ngát mùi thảo mộc, làm cho tinh thần mọi người runlên.

Cho dù Hàn Lập biết qua khá nhiều loại linh dược, nhưng khi vừa ngửi thấy mùi hương này hắn không thể không thừa nhận đây là một gốc linh dược cực kỳ quý hiếm.

“Ồ, bốn ngàn năm nhưng vẫn còn thiếu hụt khoảng vài trăm năm, nhưng xem ra cũng không sai biệt lắm, coi như là ngươi có đủ tư cách. Tử bào đại hán nhìn chăm chăm hộp gấm đựng linh dược một hồi lâu, rồi mới lộ ra vẻ miễn cưỡng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.