[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 1310 : Lưỡng sắc Lôi Kiếp




Một tên hoàng bào thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ như là thủ lãnh của đám người này, lập tức hạ xuống lão giả, cung kính hỏi, nhưng trong lời nói mơ hồ xuất ra một tia hưng phấn:

“Hỏa lão, đây có lẽ là có một vị tiền bối nào đó độ thiên kiếp. Lão nhìn xem đây là loại Thiên Kiếp nào? Tựa hồ không phải là Tiểu Thiên Kiếp. Chẳng lẽ có vị tiền bối Luyện Hư kỳ ẩn cư trong núi?”.

Điều này cũng khó trách, cho dù đây là Linh Giới nhưng tu sĩ cấp Luyện Hư không phải ai muốn đụng là được.

“Không phải là Đại Thiên Kiếp. Ta cũng đã từng chứng kiến một lần Đại Thiên Kiếp. Toàn bộ thiên lôi đánh xuống đều có màu tử kim. Uy lực mãnh liệt hơn xa so với ở đây.” Lão giả lắc đầu, phủ nhận.

“Nhưng Tiểu Thiên Kiếp, thiên lôi cũng không có hai màu kim ngân, mà chỉ có màu xanh mới đúng. Bọn ta tận mắt nhìn thấy sư môn trưởng lão từng trải qua, tuyệt không sai được” Hoàng bào thanh niên nét mặt cổ quái, nói.

“Thoạt nhìn Thiên Kiếp này mãnh liệt hơn so với Tiểu Thiên Kiếp, nhưng cũng không phải là Hóa Hình Chi Kiếp của yêu thú. Hóa Hình Lôi Kiếp của yêu thú khi đánh xuống đều có màu ngân bạch” Mặt lão giả ngưng trọng, dáng vẻ rất khó phán đoán.

Thấy ngay cả Hỏa lão cũng mơ hồ, các tên Kết Đan tu sĩ không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Cơn lốc trên không trung càng lúc càng lớn. Phương viên trong vòng trăm dặm lấy cự sơn làm trung tâm, cuồng phong gào thét, mây đen áp xuống… làm cho phàm nhân đang đứng trên đất bằng đều không thể đứng vững.

Hỏa lão trầm ngâm, rồi dứt khoát ra mệnh lệnh cho toàn bộ xa đội đứng yên, kết đội hình thành hình tròn, chờ độ kiếp kết thúc mới tiếp tục đi.

Trong không trung xa xa tràng tràng tiếng sấm truyền đến, kim ngân sắc lôi hồ bỗng nhiên mãnh liệt, quay cuồng trong mây đen, rồi một cây hồ quang bự cỡ thân người từ không trung phóng xuống, nhưng trong nháy mắt liền đông đảo, phóng xuống như cuồng phong bạo vũ.

Một màn quỷ dị xuất hiện, kim ngân điện hồ đánh vào bụi rậm trên đỉnh núi, ngân sắc điện hồ liền bạo liệt, hóa thành đoàn đoàn ngân quang chói mắt, dễ dàng lột bỏ một mảng lớn đỉnh núi.

Còn kim sắc điện hồ vừa tiếp xúc với đỉnh núi, thì quỷ dị lóe lên nhập vào, giống như một vật vô hình.

Lập tức trong lòng núi cũng vang ra tiếng sét đánh, thanh âm bạo liệt vang lớn xem ra còn cuồng bạo hơn thiên lôi phía đỉnh núi.

Đứng xa nhìn thấy màn này, Hỏa lão và các tên Kết Đan tu sĩ đều cả kinh. Kim sắc điện hồ rốt cuộc là loại thiên lôi nào mà núi đá không thể mảy may ngăn cản, có vẻ như đã đánh thẳng trực tiếp vào người độ kiếp. Tình hình quỷ dị này tựa hồ chỉ có tử kim thiên lôi của Đại Thiên Kiếp mới có tình huống này.

Chẳng lẽ có một loại Đại Thiên Kiếp mới xuất hiện?!.

Những người ở đây đều thầm nghĩ như vậy, thì trong bụng núi bắn ra một đoàn thanh quang chói mắt, nhoáng một cái đã xuất hiện ở giữa không trung phụ cận của sườn núi, bên trong mơ hồ có một đạo nhân ảnh.

Đán người Hỏa lão thấy vậy tự nhiên biết trong thanh quang khẳng định là đại thần thông tu sĩ đang độ kiếp.

Cũng không biết người nọ bị kim sắc thiên lôi bức vô phương tránh né trong bụng núi, không thể làm gì khác hơn là phải độn xuất chạy ra khỏi bụng núi, muốn tìm chổ trống trải để dễ thi triển thủ đoạn ứng phó với uy lực của Thiên Kiếp.

Nguyên bản kim ngân lưỡng sắc hồ quang đang cuồng phách đỉnh núi, nhất thời như có linh tính chuyển hướng cấp bách truy đuổi theo thanh quang, cuồng đánh xuống.

Một tiếng huýt sáo từ trong thanh quang truyền ra, đỉnh đầu của bóng người nọ chớt lóe thanh quang, một cái cự đỉnh hiện lên, nhoáng môt cái mở ra.

Vô số thanh ti từ bên trong bắn ra bay đầy trời, cơ hồ phủ kín non nửa không trung.

Nơi thanh ti đi qua, ngân sắc điện hồ đều bị quét đi thu vào trong đỉnh. Nhưng kim sắc điện hồ lại như vật vô hình, xuyên thấu qua thanh ti, chạy thẳng đến đỉnh đầu của người nọ.

“Hảo, hảo, hảo!”

Bóng người trong thanh quang tựa hồ cũng kinh hãi, không giận mà cười rộ lên.

Bỗng nhiên hai tay của bóng người nọ chà xát lại với nhau, rồi giương lên không trung, có tiếng sấm sét nổ lớn, hai đạo kim hồ thô to cỡ cánh tay chợt hiện ra, lập tức chia ra, hóa thành một cự đại điện võng che phía trên đầu.

Trong phút chốc hai loại kim hồ màu sắc giống nhau đan lại, tiếng bạo liệt đì đùng. Sau đó kim hồ đồng thời diệt vong, kim hồ chớp lóe nhảy nhót làm cho không trung vô cùng diễm lệ.

Đán người Hỏa lão thấy cảnh này ngẩn người ra.

Người tu hành công pháp lôi thuộc tính ở Linh Giới không thiếu nhưng lôi điện bình thường mà đụng chạm vào thiên lôi, không những vô phương ngăn cản, ngược lại còn bị thiên lôi thôn phệ mà chính chủ nhân cũng tự bị phản phệ.

Nhưng tên tu sĩ độ kiếp trước mắt, lại có thần thông lôi điện có một không hai, ngạnh kháng với thiên lôi. Thật sự chưa nghe có ai dám như vậy.

Bất quá, kim ngân lưỡng sắc điện hồ từ mây đen phóng xuống như vô cùng tận, sau thời gian một nén nhang công phu, không có ý tứ ngừng lại mà lại còn trở nên thô to kinh người.

Hồ quang lúc đầu chỉ bằng ngón cái mà dần dần đã tăng lên thành cỡ cánh tay.

Lần này, bóng người trong thanh quang khẽ biến sắc, bởi vì cự đỉnh trên đầu dường như khả năng thu nạp ngân sắc điện hồ đã đến mức cực hạn. Thanh ti phun ra bắt đầu ít dần, mà tốc độ càng quét ngân hồ cũng bắt đầu giảm xuống.

Như vậy đại lượng ngân sắc điện hồ nhân cơ hội đánh vào kim võng phía dưới.

Điện võng cũng bắt đầu xuất hiện tình huống gắng sức, sắp sửa chống đỡ hết nổi.

Một số tên Kết Đan tu sĩ nhìn hoàng bào thanh niên, thì thào nói:

“Cái này không phải là Tiểu Thiên Kiếp bình thường. Chỉ sợ Thiên Kiếp của Hóa Thần kỳ đại thành cũng không có uy năng như vậy”.

“Không đúng. Thiên Kiếp này hình như ta đã nghe qua…” Hỏa lão thấy uy năng của Thiên Kiếp như vậy, hốt nhiên nói.

“Hỏa lão nói thế là sao?” Hoàng bào thanh niên vừa nghe, vội nhìn qua.

“Không sai. Đích thật là có nghe người ta nói qua một lần. Nhưng lâu quá rồi nên chưa thể nhớ ra” Hỏa lão nhăn mặt suy nghĩ.

Dù sao lão cũng không phải là tu tiên giả, tuổi già tự nhiên trí nhớ có phần suy giảm.

Những Kết Đan tu sĩ có phần lo lắng nhưng vị Hỏa lão này chính là một đỉnh bậc luyện thể sĩ có thể so sánh với Nguyên Anh tu sĩ, nên cũng không dám hối thúc.

Một tên Kết Đan tu sĩ nhìn vào bầu trời phía xa, bỗng nhiên la lên thất thanh:

“Bất hảo. Vị tiền bối kia hình như chống đỡ không được rồi” .

Những người khác nghe vậy đều cả kinh nhìn lại. Hỏa lão theo bản năng cũng ngừng suy nghĩ, vội vàng ngẩng đầu dòm.

Chỉ thấy mây đen hạ thấp xuống, kim ngân lưỡng sắc điện hồ biến đổi hình thái, điện hồ biến mất, biến thành một cự đại lôi cầu cỡ đầu người, kim ngân lưỡng sắc lần lượt thay đổi, phảng phất như Thiên Nữ Tán Hoa nhao nhao bay xuống.

Uy lực của lôi cầu rõ ràng hơn xa điện hồ lúc trước. Bị một số lượng lớn lôi cầu đánh xuống, rốt cuộc cự đỉnh vô phương thừa nhận, phát ra thanh âm vù vù, ngừng phun thanh ti, gào thét thu nhỏ lại thành cỡ nắm tay, sau đó quang mang lóe lên, bắn nhập vào trong bóng người nọ.

Hiển nhiên bảo vật này đã bị hao tổn không ít.

Mặc dù từ tay bóng người nọ không ngừng tuôn xuất kim hồ, nhưng kim sắc điện võng cũng không chịu nổi sự vùi dập của lôi cầu, bắt đầu tấc tấc vỡ vụn.

Khi mà ai cũng cho rằng vị tu sĩ độ kiếp sẽ bị chôn vùi dưới Thiên Kiếp, thì bóng người nọ hừ lạnh một tiếng như băng hàn thấu xương, đột nhiên sờ vào đầu, một đại phiến hôi sắc hà quang mù mịt từ sau đầu toát ra, tiếp theo hắn há miệng, hộc ra một toà hắc sắc tiểu sơn chừng một tấc.

Hôi sắc hà quang bay lên trời quét vào lôi cầu đang bay đầy trời. Một màn khó tin xuất hiện.

Vô luận là chủng loại nhan sắc lôi cầu nào bị hà quang quét trúng, đều lập tức dừng lại, quay tròn trôi nổi trong hôi hà, phảng phất như có một cỗ vô hình lực cầm giữ tất cả lại.

Hôi sắc hà quang cũng chỉ có uy lực như vậy đối với lôi cầu, cũng không có thêm hành động gì khác. Các lôi cầu khác đang lục tục từ trên không rớt xuống đều bị tình cảnh tương tự.

Mặc dù phiến hà quang nay đã cao tới ba mươi trượng, nhưng trong nháy mắt đã chật ních lưỡng sắc lôi cầu. Thoạt nhìn sẽ sắp tràn đầy, vô phương dung nạp thêm.

Đang lúc này, bóng người kia đột nhiên kháp quyết, toà hắc sắc tiểu sơn trước người trở nên cuồng trướng, trong chớp mắt đã biến thành một toà cự sơn hơn mười trượng.

Đan thủ người này điểm vào cự sơn, đồng thời miệng phát ra thanh âm chú ngữ thâm ảo khó hiểu.

Linh quang trên mặt cự sơn lưu chuyển một hồi, hôi sắc quang hoàn từ cự sơn phóng xuất, quét qua đông đảo lôi cầu đang trôi nổi trên không trung.

Lại thêm một màn khó tin xuất hiện nữa.

Sau khi bị vài đạo hôi sắc quang hoàn tảo qua, các lôi cầu chỉ khẽ run lên chứ cũng không có gì khác thường. Nhưng bóng người nguyên ban đầu phát ra hôi sắc hà quang phía sau đầu, bắt đầu giống như mặt nước đang tĩnh lặng bị liệng vào một hòn đá, tầng tầng sóng gợn bắt đầu vặn vẹo.

Các lôi cầu bị hai cỗ lực lượng tác động, rốt cuộc không thể tự hành. Khi tầng tầng sóng của hôi sắc hà quang quét đến, lưỡng sắc lôi cầu mất đi thăng bằng , phiêu động tự đánh vào nhau, bộc phát ra kim ngân sắc quang đoàn, vô số đạo điện hồ xẹt ra mọi nơi.

Nhưng dưới sự khống chế của hôi sắc quang hà cuốn lấy, các đạo điện hồ này bị khống chế kéo tới hắc sắc cự sơn, rồi loé lên nhập vào cự sơn không thấy bóng dáng.

Cứ như vậy, bóng người nọ không ngừng dùng hành động trên, dùng hôi sắc hà quang hoá lôi cầu thành kim ngân lưỡng sắc điện hồ, rồi thu vào hắc sơn.

Nhìn hành động này tựa hồ như cử khinh nhược trọng, không chút nào phí sức, nhưng bóng người nọ đang âm thầm kêu khổ không ngừng.

Nguyên Từ Thần Quang có thần thông khó tin, nhưng mượn Nguyên Từ Sơn đối phó với nhiều lôi cầu như vậy, pháp lực tiêu hao thật là kinh người.

Bóng người này tự nhiên là Hàn Lập tiềm tu trong bụng núi hơn trăm năm.

Trong thời gian này, chẳng những hắn đã tu luyện đại thành Kim Cương Quyết. Hơn nữa Nguyên Anh vốn đã bị hư hoá, nhờ linh dược đã ngưng tụ lại.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi Nguyên Anh củ mình ngưng tụ, lại chính là lúc Thiên Kiếp hàng lâm.

Hàn Lập trở tay không kịp… chỉ còn biết kiên trì ngạnh kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.