Tập 12: The Pladin of the Holy kingdom Chương 02: Tìm kiếm sự cứu rỗi Một cô gái đi bộ một mình trên con đường của Vương Quốc.
Cô không quá dễ thương, và cũng không có khuôn mặt đẹp khiến cho người ta chăm chú nhìn lại. Tuy nhiên, cô vẫn là trung tâm của sự chú ý, mặc dù theo hướng tiêu cực.
Đôi mắt nhỏ màu đen xếch lên, làm người ta cảm giác như thể cô đang liên tục trừng mắt vào những người khác, trong khi quầng thâm đen dưới mắt làm mọi người nghĩ rằng cô là tội phạm sống trong những con hẻm hẻo lánh.
Nó rất hữu ích khi đi dạo giữa đám đông, nhưng một khi cô đi qua mấy nơi như cổng thành chẳng hạn, hành lý của cô sẽ bị chính quyền địa phương kiểm tra kỹ lưỡng.
Cô gái ấy, Neia Baraja, nhìn lên bầu trời.
Mùa đông thì đã qua, nhưng đầu xuân thì còn lâu mới tới.
Neia thở dài mệt mỏi, sau đó chuyển động các giác quan sắc bén mà cô được thừa hưởng từ cha mẹ và đi bộ về phía con đường dẫn đến quán trọ.
Lý do tại sao cô phải cảnh giác như vậy dù đang ở trong thành phố, đó là vì cô cảm nhận được một cảm giác bài xích mạnh mẽ từ xung quanh kể từ khi tới nơi này.
Tất nhiên, đó chỉ là sự tưởng tượng của thiếu nữ.
Dù sao thì sau khi cô trùm chiếc mũ của áo choàng lên đâu, không có ai có thể nhận ra được cô là một người ngoại quốc. Tuy nhiên, cô đã cảm nhận đúng về sự ảm đạm trong không khí. Cô nhìn vào những người đi ngang qua và thấy rằng gương mặt họ cúi gằm xuống với những bước chân nặng nề. Dường như họ đang thể hiện sự u buồn của mùa đông.
Bình thường thì cô cho rằng đó là do thời tiết u ám này. Tuy nhiên, cảm giác tù túng – hay có lẽ là một nỗi phiền muộn không tên- mà cô cảm nhận được ở trong thủ đô của Vương Quốc Re-Estize, có lẽ đến từ một nguyên nhân khác.
Có thể bởi vì bọn họ vừa bị đánh bại không lâu trước đây. Tuy nhiên, so với những người dân Thánh Quốc hiện tại, họ có thể được xem là sung sướng rồi.
Mặc dù hiện tại khu vực vịnh phía nam của Thánh Quốc vẫn tương đối an toàn, song phía bắc thì đã hóa thành địa ngục.
Đối với Quân giải phóng – được tạo thành từ những binh sĩ còn sót lại của đội quân Bắc Thánh Quốc – và cô ấy, người đến đây với tư cách là một thành viên của phái đoàn ngoại giao, tin tức đó cũng không khiến cô thoải mái một chút nào. Càng nghĩ về nó, cô càng trở nên tuyệt vọng, và giống như tìm kiếm sự cứu rỗi, Neia đưa tay về phía hông của mình. Cảm giác lạnh lẽo đặc thù của thép chạy dọc cánh tay cô.
Đó là thanh kiếm mà cô mang theo, được trang trí bằng huy hiệu của Đội kỵ sĩ Thánh Quốc, và nó có tác dụng chứng minh thân phận cô.
Bình thường, kiếm của Thánh Hiệp Sĩ sẽ được yểm một vài ma thuật nhỏ để gia cường, nhưng của cô thì không. Đó là bởi đây chỉ là một loại vũ khí dành cho những người lính đang được huấn luyện.
Chỉ sau khi hoàn thành khóa đào tạo và được chính thức công nhận là một Thánh Hiệp Sĩ thì thanh bội kiếm của cô mới được yểm phép thuật cường hóa. Đó là một khâu trong nghi thức trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Tuy rằng nó chỉ là một khối thép được mài sắc trước khi chính thức trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, song đây vẫn là món vũ khí đã bầu bạn với cô trong nhiều năm học tập và rèn luyện. Không ai có thể trách cô khi cô hình thành thói quen vuốt ve thân kiếm mỗi khi cảm thấy lo lắng.
Cảm xúc truyền từ thanh kiếm yêu dấu rốt cuộc khiến Neia bình tĩnh lại, và cô lập tức thở nhẹ một hơi. Rồi cô vén chiếc mũ trùm lên và nhanh chóng tăng tốc.
Bước chân của cô nặng dần khi cô nghĩ đến việc phải báo cáo những tin tức xấu. Nhưng chính vì cô không thích những thứ như thế, nên cô phải di chuyển nhanh hơn để kết thúc nó càng sớm càng tốt, đỡ phải tiếp tục chịu đựng những cảm xúc không vui trong lòng.
Cuối cùng, quán trọ mà phái đoàn ngoại giao dừng chân đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Đó là một quán trọ rất xa hoa, có người nói rằng nó là một trong năm quán trọ đứng đầu Vương Quốc. Tất nhiên giá thuê của nó cũng khá đắt đỏ.
Khi cô nghĩ về tình trạng bi thảm của quê hương, Bắc Thánh Quốc, cô không khỏi cảm thấy tội lỗi vì trong khi bản thân đang tận hưởng cuộc sống xa hoa như này thì những người dân đang gồng mình chịu đựng sự thống khổ. Sự thật là, nữ thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao đã từ chối ở đây do sự xa hoa của nó. Cô ấy cho rằng họ nên hạ thấp chi phí của chuyến đi này và sử dụng số tiền đó vào việc khác.
Tuy nhiên, quan điểm của cô ấy đã bị bác bỏ, nhờ vào lý lẽ của người đàn ông giữ chức phó đoàn.
“Là đại biểu cho Thánh Quốc, nếu chúng ta không trú tại nhà nghỉ thích hợp, những người khác nếu thấy được có thể sẽ nghĩ rằng Thánh Quốc đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Vì vậy, chúng ta buộc phải ở một nhà trọ cao cấp để thể hiện rằng đất nước chúng ta vẫn đang mạnh mẽ.” Lý lẽ của phó đoàn thì không phải bàn. Không ai trong nhóm có thể bác bỏ ý kiến của anh ấy, tuy nhiên, thủ lĩnh của họ thì bị thúc đẩy bởi cảm xúc và không thể chấp nhận đề xuất đó, và cô ấy bướng bỉnh từ chối việc đó. Sau một lúc lâu bế tắc, cô cuối cùng cũng bị tất cả các thành viên của phái đoàn thuyết phục và miễn cưỡng lựa chọn nhà trọ này.
Tuy nhiên, mọi người đều hiểu rằng ngân sách của họ cho cuộc hành trình này rất giới hạn, vậy nên họ không thể gánh nổi những chi phí đắt đỏ không cần thiết. Để hoàn thành những nhiệm vụ nhanh nhất có thể, thậm chí Neia, một hộ vệ, đã được đưa vào đảm nhận nhiệm vụ.
Mục tiêu của phái đoàn ngoại giao tới Vương Quốc lần này không có gì khác ngoài việc tìm kiếm sự giúp đỡ cho Thánh Quốc. Vì thế, Neia và những thành viên khác của phái đoàn phải chạy khắp nơi để sắp xếp các cuộc gặp mặt với những người nắm quyền của Vương Quốc.
Bất cứ ai cũng có thể sắp xếp một cuộc hẹn trước, cho dù đó là một hộ vệ. Ở điểm này, suy nghĩ của đoàn trưởng không là vấn đề.
Tuy nhiên, Neia là hộ vệ duy nhất trong đoàn trong khi những người khác đều là những Thánh Hiệp Sĩ chính thức. Thậm chí nếu đạt được một cuộc hẹn, phía bên kia sẽ nghĩ gì nếu trong tương lai họ phát hiện ra rằng những người khác đã được những Thánh Hiệp Sĩ viếng thăm còn họ lại là một người hộ vệ? Chắc chắn rằng họ sẽ không vui. Ngay cả Neia cũng biết rõ điều đó. Tuy nhiên, mặc dù cô đã uyển chuyển đưa ra ý kiến của bản thân, mệnh lệnh giao cho cô không có bất kỳ sự thay đổi. Nhưng mà Neia không bởi vậy mà từ bỏ.
Nếu là một thất bại cá nhân, cô có thể vui vẻ chấp nhận nó. Tuy nhiên, làm vậy có thể dẫn đến Thánh Quốc vốn đang thoi thóp mất đi sự trợ giúp từ Vương Quốc. Rõ ràng là sự thất bại của Neia sẽ làm càng nhiều người dân ở đất nước của cô chết đi, cho nên không thể dùng một câu đơn giản là “Vâng, tôi hiểu.” để xong việc.
Tuy nhiên, trên thực tế, một người hộ vệ không lập tức hành động ngay sau khi nhân được mệnh lệnh sẽ khiến cho lãnh đạo thêm không vui. Cô ấy lộ ra thái độ rằng mọi thứ là lỗi của Neia. May thay, Phó đoàn trưởng đã dàn xếp êm xuôi mọi chuyện, nhưng có thể xác định là đoàn trưởng bây giờ đã có một ấn tượng xấu về Neia.
Sở dĩ Neia được chọn vào phái đoàn ngoại giao là bởi cô ấy sở hữu giác quan sắc bén, thứ có thể đảm bảo sự an toàn của họ trên đường đến đây. Cô hy vọng rằng cấp trên sẽ không ôm ấp nhiều kỳ vọng vào năng lực khác của mình theo cách nào đó.
Nhưng những lời vậy mình không nói ra được… Neia nhìn lên bầu trời và thở dài “Haaah”. Rồi cô quan sát làn hơi trắng cô thở ra tan biến dần vào không khí. Khi cô vừa nghĩ tới cảm giác bứt rứt đang chờ đợi mình ở quán trọ, dạ dày cô bắt đầu quặn đau.
Vị quý tộc mà Neia được yêu cầu gặp hôm nay không phải là một nhân vật quan trọng – Ông ta không có địa vị cao ở Vương Quốc – không thể sắp xếp một cuộc hẹn với ông ta không phải là một thất bại to tát, nhưng dù vậy, thủ lĩnh cũng vẫn sẽ ý kiến với cô.
…Bình thường, cho dù bạn có muốn lập tức gặp mặt ai đó có địa vị nhất định, thì họ vẫn cần thời gian để điều tra lai lịch và hiểu thêm về bạn. Vậy nên để gặp mặt nhau, bạn phải chờ ít nhất khoảng 1 tuần.
Theo chỉ thị của đoàn trưởng, chúng ta sẽ rời Vương Đô trong vài ngày tới… đoàn trưởng của chúng ta, hừ… Đoàn trưởng của họ giờ là một người rất u ám. Cô ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Trước đây, cô ấy không phải một người như thế này. Neia biết rất rõ điều đó. Cô ấy đã từng là một người dễ tính… hay là một người thần kinh cứng nếu nói một cách thiếu tế nhị. Tuy nhiên, từ sau trận chiến mà họ đánh mất Thánh Hậu, tính cách cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.
“… không đạt yêu cầu, hừ.” Không quan trọng những chỉ thị của thủ lĩnh vô lý đến nhường nào, tất cả những gì một hộ vệ như cô ấy có thể làm là cúi đầu yên lặng chấp hành.
Dù vậy, nó vẫn không là gì khi so với những người dân sống sót ở Thánh Quốc đang phải chịu đựng. Tất cả những gì cô phải làm là cúi thấp đầu trong cơn bão.
Sau khi tự động viên bản thân – tuy rằng chỉ là vò đã mẻ lại sứt* — Neia tới phía trước của quán trọ.
[TL: Ý chỉ mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng]
Cô hít một hơi thật sâu, kéo mũ trùm xuống, và đẩy cánh cửa của quán trọ.
Không hổ là một quán trọ cao cấp, xuất hiện trước mắt cô không phải gian phòng nghỉ ngơi mà là một phòng nhỏ. Nó có vẻ được thiết kế để những vị khách có thể giũ sạch bùn đất trên đôi giày của mình.
Tuy nhiên, nơi mà cô ấy vừa đi là một khu vực cao cấp, và giống như nhà trọ này, con đường của nó được lát bằng đá. Trời cũng không mưa nên cũng không có gì cần phải giũ đi cả.
Vì vậy, Neia đi tới và mở cánh cửa phía trước.
Một luồng hơi ấm phả vào mặt cô.
Sau khi đi vào trong, người giữ cửa đứng phía trước cô, quầy bar ở bên phải, và cầu thang ở bên trái. Bên cạnh chúng là hàng sô pha được dùng để tiếp đón khách.
Bên trong phòng không thiết kế lò sưởi. Song nhiệt độ trong phòng trái ngược hẳn với bên ngoài, đó chắc chắn là nhờ vào một vật phẩm ma thuật.
Ở Thánh Quốc, nhắc tới Magic Caster chính là chỉ những mục sư. Tuy rằng, họ có thể làm một vài vật phẩm ma thuật, song rất ít trong số chúng được dùng vào mục đích cải thiện chất lượng cuộc sống.
Xem xét theo hướng này, kỹ thuật Vương Quốc phát triển cao hơn Thánh Quốc. Nếu vậy thì Đế Quốc trong lời cha cô đã nhắc qua còn phát triển cao hơn bao nhiêu nữa?! Mặc dù cả đời cô có thể sẽ không có cơ hội thực hiện, Neia vẫn có một cảm giác khâm phục mơ hồ đối với Đế Quốc.
Nói theo cách thông thường, một cô gái nông thôn bình thường sẽ chỉ có thể thấy được ngôi làng của mình trong suốt cuộc đời mà thôi. Một chiến binh không có tài năng như Neia có thể phải dành cả cuộc đời để phục vụ đất nước và không bao giờ có cơ hội đi thăm những đất nước khác.
Nếu vậy, có lẽ cơ hội để có thể đi ra nước ngoài chỉ như một ánh bạc mờ trong một đám mây đen, ảm đạm.
Những suy nghĩ chạy qua đầu Neia khi cô leo lên những bậc thang, hướng đến căn phòng trên tầng hai, nơi mà phái đoàn đang ở. Những người trong quán trọ có vẻ đã nhớ được gương mặt của Neia, không ai coi cô là người ngoài và ngăn cản cô.
Cân nhắc về vấn đề chi phí thì chỉ nên để đoàn trưởng và phó đoàn ở đây; những thành viên khác nên tá túc ở những quán trọ rẻ hơn. Tuy nhiên, keo kiệt từng đồng như thế có thể khiến những người khác nghĩ rằng Thánh Quốc không có tương lai. Cuối cùng, phó đoàn đã thuyết phục thành công thủ lĩnh bằng lời nói khôn ngoan của anh ta.
Neia tiến đến cánh cửa của căn phòng của cấp trên và gõ cửa, nó khẽ mở ra. Bên trong là những Thánh Hiệp Sĩ đứng bên trong căn phòng với nhiệm vụ bảo vệ.
Người mà họ đang bảo vệ là Thánh Hiệp Sĩ mạnh nhất của Thánh Quốc đồng thời cũng là thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao này. Trong trường hợp đó, họ giống thuộc hạ hơn là vệ sĩ. Đi theo hướng suy nghĩ đó, không phải để cô ở lại sẽ tốt hơn sao? Neia biết cái gọi là cái mồm làm hại cái thân, vậy nên cô không bao giờ nói ra câu như thế.
“Neia Baraja, xin báo cáo.” Khi cửa mở, cô tiến vào căn phòng.
Trước mắt cô là một căn phòng lớn, có một cái bàn dài ngay chính giữa, nơi đội trưởng của cô đang ngồi.
Đội trưởng Remedios Custodio và phó đội trưởng Gustav Montanis đều ngồi ở đó. Và 17 thành viên của phái đoàn, hơn phân nửa trong số họ đang đứng dựa dọc theo bức tường.
Cô ấy đang cúi đầu trước đống tài liệu trên bàn phía trước họ. Đa số chúng đã bị gạch chéo.
“Đội trưởng, Neia Baraja đã có mặt để nộp báo cáo.” Cô ưỡn ngực lên, chấn chỉnh tư thế, và báo tên lên.
“-Họ trả lời như thế nào?”
“Tôi vô cùng xin lỗi. Họ từ chối vì không có thời gian. Họ nói rằng họ cần ít nhất 2 tuần.”
“Chậc.”
Remedios chậc lưỡi.
Dạ dày Neia quặn lại. Tiếng tặc lưỡi cô ấy là vì không hài lòng với Neia hay là với những người quý tộc đã từ chối họ? Tuy rằng cảm thấy có cả hai khả năng, song cô không dám hỏi rõ vấn đề đáng sợ đó.
“Thật sao. Cảm ơn cô đã đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như thế này. Về phòng và nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!”
Neia kiềm chế tiếng thở nhẹ nhõm với những lời của Gustav. Khi cô đang muốn nhanh chân rời đi ngay thì bị Remedios gọi lại.
“… Ta muốn hỏi cô trước, có thật là cô đã nói với họ rằng chúng ta muốn nhanh chóng gặp mặt không?”
“- À? Ừm! Vâng! Tôi đã cố gắng hỏi họ, nhưng tiếc là họ nói không được…”
“Vậy ra, nó không phải là do cách giao tiếp thất bại của cô nhỉ?”
“À, điều đó, điều đó…” Điều đó không đúng, cô muốn nói vậy, nhưng ai mà dám nói thế chứ? Thêm nữa, cô hiểu rõ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi chuyện bị quở trách mặc cho cô có có trả lời như thế nào đi nữa.
“… Đoàn trưởng. Không chỉ có mỗi vị quý tộc mà cô ấy đến thăm mà những quý tộc khác cũng đã từ chối đề nghị y như vậy. Trong bọn họ có những người tỏ ra không thể giúp đỡ Thánh Quốc, nhưng ai muốn nói ra chứ.” Remedios lườm vào Gustav, người có vẻ vừa cản trở cuộc hội thoại của họ bằng lời phát biểu của mình. Không có lời nào được trao đổi giữa họ, nhưng bầu không khí đang dần đông đặc lại.
“- Neia Baraja.”
“Vâng!” Sau cùng, đoàn trưởng vẫn đang nhắm vào cô. Cô không biểu hiện sự thất vọng của bản thân ra ngoài, và thay vào đó, cô trả lời với một giọng rụt rè.
Gustav lúc này chen vào giữa hai bọn họ, nhưng Remedios không quan tâm đến anh ta và tiếp tục nhìn vào Neia.
“Trong khi chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây, thì Jaldabaoth đang chỉ huy lũ á nhân tàn sát nhiều người dân của chúng ta. Thêm vào đó, bốn thành phố chính đã thất thủ, cùng với vô số thị trấn và làng mạc.” Bốn thành phố trong câu nói lần lượt là: thủ đô Hoburns, nơi đặt Đại Thánh Điện – ngôi đền quy tụ đức tin cũng như chính trị của Thánh Quốc.
Thành phố cảng Rimun, nằm ở phía tây của thủ đô.
Thành phố pháo đài Kalinsha, nơi gần bức tường nhất, và là nơi đầu tiên bị tấn công bởi lũ á nhân.
Và còn lại là Poland, thành phố nằm giữa Kalinsha và Hoburns.
Nói cách khác, đa số những thành phố chính của phía bắc hiện giờ đã dưới sự kiểm soát của quân đoàn Jaldabaoth.
“Và bọn chúng đã bắt rất nhiều tù nhân, họ đang bị giam giữ trong những khu trại ở những ngôi làng và những thành phố bị chiếm đóng. Chỉ nghĩ đến việc bị chuyển đến đó thôi cũng làm người ta chết điếng người.”
“Vâng!”
Những khu trại đó được bao quanh bởi những bức tường, và không ai hay nhân chứng nào biết được điều gì đang xảy ra bên trong đó bởi vì không một ai thành công thâm nhập vào bên trong. Tuy nhiên, có lời đồn rằng chúng được canh gác bởi những á nhân. Những người thăm dò đến gần đã nói rằng họ nghe thấy những tiếng rên la, kêu gào vì đau đớn ở bên trong.
Nó càng đáng tin hơn bởi thực tế rằng không ai cảm thấy Jaldabaoth, thủ lĩnh loài quỷ, sẽ đối đãi tử tế với những tù nhân loài người.
“Cô biết tất cả những điều đó, vậy mà vẫn quay về với một kết quả như thế này hả? Có thật cô đã cố gắng hết sức chưa? Bình thường, nếu cô đã làm việc gì thì cũng phải có vài thứ chứng minh rằng cô đã làm nó chứ?”
“Vâng! Tôi vô cùng xin lỗi!”
Đúng là câu nói đó không có gì sai. Remedios đã đúng. Tuy nhiên – Một loại suy nghĩ khác xuất hiện trong nội tâm Neia không cách nào biến mất.
Nếu vậy, đội trưởng của đội Thánh Hiệp Sĩ thất bại trong việc giải cứu những người dân bị biến thành tù nhân thì sao đây? Cô gần như muốn phản bác lại những lời đó. Tuy nhiên, là một hộ vệ của Thánh Quốc, cô không thể nói điều như vậy.
“Nếu cảm thấy có lỗi, vậy cô định làm gì? Cô định làm gì để thể đưa ra một kết quả cụ thể?” Neia nghẹn lời.
Nói cho cùng, trong chuyện này, Neia chỉ là một công dân bình thường của Thánh Quốc. Cô không phải là một quý tộc, cũng không có quyền lực hay sự giàu có. Ngay cả Thánh Hiệp Sĩ cũng không phải, cô chỉ là một người hộ vệ bình thường. Neia cũng chẳng đưa được phương án nào khiến quý tộc của Vương Quốc cảm thấy hứng thú. Nếu vậy, tất cả những gì cô có thể làm là – “Tôi sẽ nỗ lực hơn.” — trong thâm tâm. Tuy nhiên, câu trả lời đó có vẻ không được Remedios chấp nhận.
“Ta đang hỏi cô nên cố gắng như thế nào. Nỗ lực vô ích thì -”
“-Đoàn trưởng.”
Gustav đánh gãy những lời Remedios định nói.
“Tại sao không tạm thời bỏ nó qua một bên? Dù sao cũng đến lúc chúng ta bắt đầu chuẩn bị rồi? Không lâu nữa, những thành viên đáng kính của Blue Rose sẽ đến đây. Chắc rằng họ sẽ không vui nếu chúng ta chào đón họ chậm trễ?”
“Đúng vậy. Hộ vệ Baraja, làm việc chăm chỉ và cho ta xem cái gì khác vào lần tới nhé.”
“Vâng!”
Remedios dùng động tác xua tay. Nói cách khác, cô ấy đang nói rằng nhanh cút đi.
“Xin phép, đội trưởng Remedios!”
Mặc dù cô đã mệt, Neia vẫn hét lên “Thật ư!” ở trong lòng và run rẩy trong niềm vui khi rời khỏi căn phòng. Tuy nhiên, đồng minh vừa nãy của cô đã trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất trong nháy mắt.
“Đội trưởng, cô ấy có thể có mặt ở đây khi Blue Rose đến được không?”
Những lời của Gustav khiến cho tầm nhìn của Neia tối sầm lại trong giây lát. Tuy nhiên, đây là chủ đề có liên quan đến cô, bởi vì cô là một hộ vệ.
Remedios nhìn vào người thuộc hạ của cô. Nó khác hẳn cách cô ấy nhìn vào Neia. Ánh mắt chứa sự thân thiết của cô ấy quả thực khiến cô ấy trông như một người khác, và nó làm Neia cảm thấy bối rối.
“Thật chứ? Được rồi, nếu anh đã nói vậy…thế nhưng tại sao?”
“Lý do chính để đưa cô ấy đến với vai trò là một người hộ vệ là bởi giác quan nhạy cảm hiếm có của cô ấy. Có lẽ có những thứ chỉ có mình cô ấy mới để ý tới.”
Nhiều Thánh Hiệp Sĩ và hộ vệ đã chết trong trận chiến với Jaldabaoth, nhưng có một ít trong số họ đã sống sót. Ngay cả thế, lý do cô được chọn theo cùng nhóm của họ từ đầu là bởi vì giác quan của cô.
Mặc dù những Thánh Hiệp Sĩ là những chiến binh xuất sắc, song ở những khía cạnh khác, họ cũng không khác mấy so với những người dân thường. Trong chuyến lữ hành này, họ cần một ai đó di chuyển mà không bị kẻ địch phát hiện, nhận biết kẻ thù từ khoảng cách xa, xâm nhập hàng phòng thủ và thực hiện những nhiệm vụ như vậy, điều đó có nghĩa là họ cần một người đồng hành có kỹ năng trinh sát.
Nếu trong trường hợp bình thường, họ có thể gọi cho những mạo hiểm giả hay những thợ săn khác, nhưng đa số bọn họ đã chết, và số còn lại đã bỏ trốn về phía nam hay những đất nước khác. Vì vậy, dưới tình huống không còn ứng cử viên nào chất lượng hơn để chọn, họ đã chọn Neia.
Tuy rằng bản thân cô vẫn còn kém xa người cha của mình, song cô tự nhận rằng sự thật là giác quan của cô sắc bén hơn đám người chỉ được huấn luyện để trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Cô rất vui rằng tài năng của mình có thể phục vụ cho đất nước, nhưng mà cảm xúc đó đã dần dần bị hao mòn. Giờ đây, cô bắt đầu thấy oán hận vì mình là người được chọn.
“Thật sao? …Nếu anh đã nghĩ thế thì cứ làm vậy đi. Tôi chấp thuận.”
“Cảm ơn rất nhiều, đoàn trưởng.”
“… Hộ vệ Baraja. Như những gì cô đã nghe được, cô sẽ đứng trong góc phòng và lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, báo cho ta biết. … Bây giờ quay trở lại phòng và tươi tỉnh lên trước khi quay lại đây.”
“Đã hiểu!”
Cuối cùng cũng xong Neia nghĩ, nhưng rồi Gustav theo sau cô khi cô rời đi. Sau khi họ rời khỏi căn phòng, anh ta nói khẽ với cô.
“Tôi xin lỗi về đoàn trưởng.”
Neia dừng bước, xoay người, và đưa ra nghi vấn cô mang nặng trong lòng từ đầu tới giờ.
“… Có phải tôi đã làm gì đó khiến đoàn trưởng tức giận? Ý tôi là, tôi đã nghe nói rằng cô ấy thay đổi hoàn toàn sau trận chiến mà chúng ta đánh mất thành phố, vậy điều gì đã xảy ra?”
“… Nhiều Thánh Hiệp Sĩ đã chết trong trận chiến với Jaldabaoth, bao gồm cả Thánh Hậu-sama và em gái đội trưởng.”
Tôi biết điều đó. Nhưng vậy thì sao?
Điều tương tự cũng đã xảy đến với Neia.
Cả cha lẫn mẹ cô đề đã chết. Những người có cảnh ngộ thế ở khắp nơi trên Thánh Quốc. Dĩ nhiên, cô không thể nói như vậy được.
“Không có nơi nào để trút nỗi đau và sự giận dữ mà cô ấy phải gánh chịu từ điều đó, và đoàn trưởng đã chọn trút nó lên cô. Tôi nghĩ lý do tại sao cô ấy không làm vậy với những Thánh Hiệp Sĩ khác là vì chúng tôi đã cùng chiến đấu và trải qua điều đó với cô ấy.”
Cái quái gì vậy, Neia gầm lên trong lòng.
Nói cách khác, tất cả những điều này là bởi vì Neia đã không tham gia vào trận chiến.
Thật vô lý.
Một nửa những người bạn hộ vệ của Neia đã đi đến cùng một thành phố và rất nhiều trong số họ cũng đã chết trận. Lý do tại sao Neia đã không bị như thế là nhờ may mắn, chứ không phải là Neia đã lựa chọn thế.
“Hãy để tôi nói điều này: Làm ơn hãy chịu đựng nó. Lúc này đây, đoàn trưởng là một người không thể thay thế của Thánh Quốc.”
“… Cho dù cô ấy có nổi giận với người khác và gây ra cho họ nhiều khó khăn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Gustav nhìn vào cô với một ánh mắt đau đớn.
Sự giận dữ chạy dọc cơ thể Neia. Cô muốn hét lên. Neia biết rằng người phụ nữ đó rất mạnh, nhưng mà, Neia đã làm nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của họ đến Vương Quốc. Cô đã chỉ ra những điểm canh gác của á nhân và cô đã cẩn thận hơn bất kỳ ai khác khi họ cắm trại vào ban đêm. Neia đã đóng vai trò đưa phái đoàn ngoại giao đến đích an toàn. Nếu vậy, Neia không cảm thấy cô kém giá trị hơn người phụ nữ đó.
Tuy nhiên, Neia dập tắt những cảm xúc khi chúng đang sôi sục.
Cô phải chịu đựng với điều này vì lợi ích của những người dân đang trong cảnh lầm than ở Thánh Quốc. Chấp nhận bất kỳ ai trong số họ bị mất, sẽ khiến kéo dài sự đau khổ của vô số người khác, đó là hành động ngu ngốc nhất có thể tưởng tượng ra.
Thêm vào đó, cô sẽ được thoát khỏi nhiệm vụ này một khi cô quay lại đất nước. Vì vậy, cô chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa.
Neia mỉm cười và gật đầu.
“Tôi đã hiểu. Nếu đó là vì lợi ích của Thánh Quốc, tôi sẽ đón nhận nó với một nụ cười.”
Blue Rose đến quán trọ không lâu sau khi Neia quay lại căn phòng.
Neia đã đợi, cùng với những Thánh Hiệp Sĩ khác đang đứng bất động ở phía bức tường.
Sau đó, cánh cửa mở ra và một nhóm người tiến vào.
Tuy cô không phải fangirl của họ, song danh tiếng của họ vẫn vẫn lan truyền ở Thánh Quốc, và nó khiến cho trái tim Neia đập loạn nhịp. Họ cũng là những cô gái như cô, song họ đạt đến đẳng cấp mà cô không bao giờ có thể đạt đến. Cá nhân mà nói, cô muốn hỏi họ tất cả mọi loại câu hỏi. Tuy nhiên, cô không thể làm những thứ như vậy được.
Họ là … một trong ba nhóm mạo hiểm giả hạng Adamantite trong Vương Quốc. Blue Rose… Họ thật tuyệt…
Tuy rằng cô đã nghe về bề ngoài và tên của họ qua những lời đồn, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp họ bằng xương bằng thịt. Có một sự khác biệt tương đối lớn giữa những gì cô đã tưởng tượng từ những câu chuyện của họ và thực tế.
Đi đầu là thủ lĩnh của Blue Rose. Cô là một nữ linh mục, người nắm giữ thánh ấn của Thủy Thần và là người sở hữu thanh quỷ kiếm Kilineyram – Lakyus Alvein Dale Aindra.
Vẻ đẹp của cô ấy thậm chí còn khiến cho người cùng là nữ giới cũng sẽ bị mê hoặc bởi chúng, và thật khó để tin rằng cô lại là một mạo hiểm giả hàng đầu, một trình độ mà chỉ những thiên tài chiến đấu mới có thể chạm đến. Nếu cô ấy mặc một bộ váy, cô ấy sẽ trông giống như bức tranh vẽ một nàng công chúa mà một thường dân như Neia đã tưởng tượng.
Người phụ nữ xinh đẹp đó đã nói chuyện với một giọng nhẹ nhàng, đúng với tất cả những tưởng tượng của Neia về cô ấy.
“Cảm ơn vì lời mời của cô. Chúng tôi là Blue Rose.”
Remedios đứng lên chào mừng họ và khẽ gật đầu biểu thị sự cảm kích của cô.
“Tôi không biết phải cảm ơn các bạn như thế nào cho đủ vì đã chấp nhận lời mời, thật vô cùng biết ơn, những thành viên của Blue Rose.”
“Chúng tôi mới là những người được vinh dự khi nhận được lời mời từ Thánh Hiệp Sĩ, người sở hữu thanh thánh kiếm và cũng như kỹ năng xứng đáng với nó. Remedios Custido-sama.”
Ở kiểu hỏi thăm hình thức này, cách nói chuyện của Lakyus lại tự nhiên trôi chảy, trái ngược với ngữ điệu cứng nhắc của Remedios. Có vẻ như chuyện cô ấy là một tiểu thư dòng dõi quý tộc là thực.
“Ah, tôi mới là người nên vui mừng mới phải vì được gặp chủ sở hữu của thanh Quỷ kiếm. Ahem. Xin mời ngồi. Những người xung quanh chúng ta tất cả là những Thánh Hiệp Sĩ của Thánh Quốc. Sẽ thật tốt nếu như tất cả chúng tôi đều lắng nghe. Ahem, nếu sau có thời gian, tôi rất muốn thấy được thanh quỷ kiếm của bạn.”
“Tôi rất vui lòng, và nếu như cô có thể cho tôi ngắm nhìn thanh thánh kiếm của cô thì còn tuyệt hơn nữa. Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, ngồi xuống nào mọi người.”
Những thành viên của Blue Rose ngồi xuống ghế theo cách của họ. Vài người trong số họ đã khoanh tay lại. Nếu như cân nhắc vào thực lực của họ, hành động này sẽ làm người khác tự hỏi là thái độ của họ là không để ai vào trong mắt hay họ chỉ đang hành động theo cách phù hợp nhất.
“Đầu tiên, chúng ta nên tự giới thiệu về bản thân chứ?”
Đội phó trả lời, chắc chắc là để giúp Remedios rồi.
“Không, sẽ không cần làm thế đâu. Những thông tin về các bạn đã len lỏi đến mọi nơi ở Thánh Quốc. À, tuy rằng giới thiệu có chút muộn màng, tôi là đội phó của đội Thánh Hiệp Sĩ, Gustav Montanis.”
Lakyus mỉm cười dịu dàng với câu trả lời của Gustav.
“Thật sao. Sẽ tốt hơn nếu đó là những tin tức được phóng đại lên.”
“À -“
“-Vâng. Chúng tôi đã nghe được gì ngoài những điều tốt đẹp về các bạn. Thật sự thì những sự tích anh hùng của các bạn làm tôi cảm thấy phấn khích.”
Dường như Remedios muốn nói gì đó, nhưng Gustav đã cắt ngang. Sau đó, anh ta mỉm cười với Lakyus như không có chuyện gì xảy ra.
“Thật thú vị. Tuy rằng tôi muốn rất hỏi rõ về những tin đồn bạn nghe được đó, song chúng tôi ở đây hôm nay để chấp nhận một yêu cầu. Tôi không có ý định làm lãng phí thời gian quý báu của khách hàng. Vì vậy, chúng ta hãy cùng thảo luận về chi tiết của yêu cầu lần này.”
“Ừm. Trước đó, tôi muốn hỏi tên của cô gái đó -“
Neia nhảy dựng lên vì sợ hãi khi cô nhận ra một người trong cặp Đạo Tặc song sinh đang chỉ vào cô. Người song sinh còn lại cũng hứng thú nhìn vào cô.
Hai người bọn họ chắc hẳn là cặp đạo tặc song sinh, Tia và Tina. Mặc dù là thành viên của Blue Rose nổi tiếng thậm chí tới tận Thánh Quốc, vẫn không có lời đồi hay những câu chuyện về chiến công của họ. Họ là một cặp nhân vật bí ẩn.
Và bây giờ những nhân vật ấy đang chỉ vào cô.
Cô cảm thấy như cô đã đột nhiên bị đẩy vào ánh đèn sân khấu từ sau cánh gà. Ý nghĩ ‘tại sao điều này lại xảy ra’ chạy qua tâm trí cô.
“Cô gái đó không có cơ thể của một chiến binh. Khác với cơ bắp của chúng tôi.”
“Oi! Cậu có ý gì đây?!”
Người vừa mới nói là Gagaran, nữ chiến binh có hình thể như một bức tường dày.
“Chính xác như những gì tôi nói. … Cô ấy không phải là chiến binh, dù nhìn thế nào đi chăng nữa. Đây mới là một chiến binh.”
“Này này, cậu biết thừa là cơ thể thì chỉ cần thường xuyên rèn luyện là có mà!”
“Vậy cậu sắp tiến hóa sao, Gagaran?”
Ánh mắt của đạo tặc đó trở nên sắc bén.
“Không có gì, tôi cảm thấy tiếc cho cô gái đó.”
“Này! Cậu càng gây phiền nhiễu cho mọi người sau đợt tập luyện cùng tớ đấy?”
“Không có gì thay đổi cả. Khi đi ngủ cậu lại ôm tớ với mớ cơ bắp ngớ ngẩn của cậu làm cho hông tớ đau –“
“- Hai người đủ rồi đấy… Tôi xin lỗi về những gì chúng tôi vừa làm.”
“Xin đừng bận tâm. Tên của cô ấy là Neia Baraja. Cô ấy có giác quan rất sắc bén, và cô đã đóng góp rất nhiều trong chuyến hành trình của chúng tôi đến đây.”
“Tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời bình thản không mang theo chút cảm xúc, không dễ thương chút nào.
“… ừm. Được rồi, vì đó là lỗi của bọn tôi, chúng ta vẫn chưa tiến triển thêm được chút gì cả. Nếu như không ai còn ý kiến nào khác, chúng ta bắt đầu thảo luận về vấn đề được chứ? Còn nữa, đừng nói chuyện vòng vo theo kiểu cách quý tộc nữa? Nói thẳng luôn vào vấn đề, được chứ?”
“Evileye!” Lakyus nói với giọng quở trách.
Đó là Magic Caster Evileye. Cô ấy mang theo một chiếc mặt nạ, có thể sử dụng những phép thuật mạnh mẽ, nhưng cô chưa bao giờ cởi nó ra trong bất kỳ trường hợp nào. Cô có dáng người nhỏ nhắn – có vài lời đồn rằng cô ấy là một chủng tộc có cơ thể nhỏ.
“Không sao cả. Bản thân tôi không am hiểu cách nói chuyện đó.”
“Đội trưởng…”
“… Fufu. Tốt, thủ lĩnh của bên kia cũng đã chấp thuận rồi – còn thủ lĩnh của chúng ta thì sao đây? Bên cạnh đó, một khi họ trả một khoản phí thích hợp, họ sẽ là khách hàng của chúng ta. Thay vì lãng phí thời gian thì không bằng chúng ta mau thảo luận vấn đề chi phí và đóng dấu thỏa thuận nó càng sớm càng tốt, nhỉ?”
Lakyus thở dài, và Evileye tiếp tục, có vẻ như đang chế giễu bọn họ.
“Tốt rồi, thủ lĩnh của chúng tôi cũng chấp thuận rồi, vậy chúng ta sẽ xác nhận nội dụng nhiệm vụ trước khi nói về chi phí? Chuyện cần nói là người đang làm loạn ở đất nước cô, Jaldabaoth?”
“Cô đã biết rồi sao?”
“Oi oi, cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ không biết về những thứ mà những tên quý tộc biết sao? Cô phải biết là Vương Quốc cũng có những nhà lái buôn trên biển. Thêm nữa, Công hội Mạo hiểm giả cũng là nơi trao đổi thông tin. Nói thế, về chuyện đó? Cô cũng muốn chia sẻ những gì cô biết? Nói thẳng ra thì, chúng tôi sẽ vui hơn khi nhận được thông tin hơn là tiền.”
“Mm… Tôi có, có thể thảo luận một chút với Gustav không?”
Evileye vẫy tay ra hiệu rằng bọn họ có thể, và rồi Remedios và Gustav đứng dậy và đi vào căn phòng bên cạnh – một căn phòng ngủ.
“Vậy, chúng tôi có thể sử dụng bình nước này không?”
Gagaran chỉ vào bình nước và những chiếc cốc đặt xung quanh và đưa ra câu hỏi với Neia.
Tại sao lại là tôi, Neia bực bội khi cô ấy trả lời, “Mọi người cứ tự nhiên”. Cô muốn khen chính bản thân mình vì giọng điệu hoàn hảo mà không bị run rẩy.
Sau khi Gagaran rót nước cho mọi người, Remedios và Gustav quay lại.
“Chúng tôi sẽ trả thù lao cho các bạn, vậy các bạn có thể nói với chúng tôi những gì mà các bạn biết không?”
Huh, Neia đã nghĩ. Vì một vài lý do, cô đã đoán rằng Remedios, người đã phàn nàn về sự tốn kém khi ở trong một quán trọ, sẽ không chấp nhận. Có lẽ Gustav đã nói điều gì đó, song Neia không biết anh ta dùng lý do nào đó để thuyết phục cô ấy.
“Thế cũng được, mặc dù tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể nói với cô điều cô cần biết nếu cô nói cho chúng tôi về tình hình hiện tại của Thánh Quốc.”
“Xin hãy để chúng tôi trả khoản phí thích hợp.”
Gustav nhanh chóng đặt một túi da nhỏ lên trên bàn.
“Mm. Oi.”
Evileye hất cằm về phía một trong hai người đạo tặc. Để đáp trả, cô nàng đạo tặc đó ngay lập tức vọt tới và tóm lấy cái túi, nhẹ nhàng tung hứng trong lòng bàn tay của mình. Xong cô bắt lấy nó và gật đầu với Evileye.
“Được rồi. Vậy tôi, Evileye, sẽ thay mặt giải thích… Mặc dù, như tôi đã nói lúc nãy, thật thiếu thực tế vì cô đã đề nghị tất cả những thông tin chúng tôi có về Jaldabaoth. Hãy bắt đầu nói về những gì đã xảy ra ở đất nước cô. Nhưng trước đó, tôi muốn xác nhận vài điều với cô. Jaldabaoth của cô trông như thế này, đúng không?”
Evileye lấy một cây bút và tờ giấy từ bàn bên cạnh và bắt đầu vẽ với những tiếng sột soạc. Tuy nhiên, bức tranh của cô ấy giống như bức vẽ của một đứa nhóc với những nét vẽ nguệch ngoạc.
Remedios đang nói, “Không, không phải thế…” trước khi một trong hai người sinh đôi giật lấy tờ giấy và xé nó làm đôi.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
Trong khi Evileye đang bối rối, người sinh đôi còn lại giật lấy cây bút rồi nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy mới rồi vẽ lên đó, sau đó đưa cho Evileye xem tác phẩm cuối cùng. Magic Caster đeo mặt nạ lẩm bẩm, “Uguuu…” với một giọng bất mãn. Sự thật thì chất lượng của nó vượt xa với bức hình vừa nãy.
Vẻ ngoài của hắn rất khác với những gì được mô tả bằng lời. Hắn mặc trong một trang phục ngoại quốc và đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ. Sau khi thấy bức hình, Remedios giận dữ nắm chặt nắm đấm và gầm lên như một con thú hoang.
“Chính là tên khốn đó.”
Sau khi thấy điều này, cặp sinh đôi và Evileye dừng sự tranh luận giữa họ và quay lại hướng về phía Remedios.
“Vậy chúng tôi sẽ xác nhận một điều, rằng đây là đúng là tê-con quỷ kia. Được rồi, nếu những con quỷ như này xuất hiện hết con này đến con khác, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Như người ta nói, trong cái rủi có cái may. Bây giờ–”
Evileye tiếp tục thuật lại những sự kiện đã xảy ra ở Vương Đô, và Neia thể hiện vẻ thống khổ trong lòng.
Cô biết rằng Jaldabaoth rất mạnh. Và cô biết rằng quân đoàn quỷ và và con quỷ có vảy có tồn tại, vậy nên cô không bị sốc bởi chúng. Nhưng sự thật rằng có năm cô hầu gái quỷ có thể tự mình hạ được toàn bộ những mạo hiểm giả hạng Adamantite càng khiến cho cảm giác của cô càng trở nên tuyệt vọng.
Hẳn là không có ai trong Thánh Quốc nhìn thấy những nàng hầu quỷ đó. Vậy chúng là con át chủ bài của Jaldabaoth? Nghĩ đến việc hắn ẩn giấu những thứ như thế…
“- Vậy, các cô ước lượng tỉ lệ độ khó của Jaldabaoth vào khoảng bao nhiêu?”
Câu hỏi của Gustav khiến cho Blue Rose nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn là Evileye đứng ra nói thay cho mọi người.
“Để tôi làm rõ điều này trước, giá trị này chỉ là để tham khảo. Nó có thể cao hơn, cũng có thể thấp hơn, vậy tôi hy vọng anh sẽ để ý điều đó trong đầu. Chúng tôi ước lượng độ khó của con quỷ đó vào khoảng 200.”
“200…”
Gustav thở hổn hển. Neia cũng gần như cũng hổn hển theo, song cô đã ngăn lại và áp chế được nó. Một vài Thánh Hiệp Sĩ xếp hàng bê bức tường thì không kiềm chế được như vậy. Remedios là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh, biểu hiện của cô ấy không hề thay đổi.
Nếu Neia nhớ không lầm, quái vật có độ khó 100 đã không phải là một thứ mà con người có thể đánh bại.
“Chính xác thì độ khó 200 mạnh như thế nào?”
Evileye thì có vẻ gặp chút rắc rối khi trả lời câu hỏi trực tiếp của Remedios.
“Tuy rằng những sinh vật có độ khó 200 chưa từng xuất hiện ở thế giới loài người trước đây… chà, những con rồng già thì cũng khoảng 100.”
“Một con rồng già… tuy rằng trước đây tôi chưa từng đánh với chúng, có phải nó cũng giống như Vệ Thần Đại Dương?”
Vệ Thần Đại Dương được nhắc đến là một con Rồng Biển (Sea Dragon) cư ngụ dưới biển.
Nó có 2 tay và 2 chân, và một cái đuôi to dài thay thế đôi cánh đã bị thoái hóa. Nó giống một con Rắn Biển (Sea Serpent) hơn là một con rồng, và trí tuệ của nó có thể ngang bằng hoặc vượt qua nhân loại. Nó là một sinh vật khá nhân từ và sẽ bảo vệ những con thuyền nếu nó được cấp đồ cúng.
Neia đã rất may mắn khi được thấy nó một lần từ phía xa, khi họ đi đến Rimun trong kỳ nghỉ.
Nó nhô cái đầu của nó lên cao lên khỏi mặt biển, và nó có vẻ oai vệ xứng với danh hiệu Vệ Thần. Thật khó để có thể tưởng tượng một con người nào có thể đánh bại sinh vật như vậy.
“Đoàn trưởng Remedios. Nếu chúng ta sử dụng việc đánh bại Vệ Thần như một cơ sở để đánh giá… hừm, nếu có một ngư dân ở đây, ông ta hẳn sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt thù địch. Ngoài ra, điều đó có nghĩa rằng hắn ta mạnh gấp đôi một con rồng cổ đại.”
“Đúng vậy. Chúng tôi đã xác định được rằng anh ta mạnh hơn những Ma vương trong truyền thuyết, những kẻ đã bị đánh bại bởi Mười ba anh hùng. Nói đến điều này, sự xuất hiện của hắn trong thế giới loài người sẽ là một thảm kịch và nhiều quốc gia sẽ bị hủy diệt. Đó là sức mạnh của hắn.”
“Tuy nhiên, tôi nghe rằng khi mà Jaldabaoth gây hại ở Vương Quốc, hắn đã bị Momon-dono đẩy lùi. Điều đó có nghĩa rằng Momon-dono chắc hẳn cũng mạnh như vậy, đúng chứ?”
Remedios nuốt nước bọt, và tiếp tục.
“Hay là nó ám chỉ rằng – anh ấy đã sử dụng một loại vật phẩm đặc biệt khi đánh bại Jaldabaoth?”
Ngay tức khắc, thái độ của Evileye thay đổi.
Neia không thể thấy được mặt cô ấy, nhưng cô có thể cảm nhận được khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia đang đỏ lên.
“Tôi không nghĩ rằng anh ấy sử dụng bất kỳ vật phẩm nào như vậy. Tuy nhiên, Momon-sama đã chiến đấu tuyệt vời khi đụng độ với Jaldabaoth. Vào lúc đó, tôi đang giao chiến với những thuộc hạ của hắn, vậy nên tôi không thể thấy toàn bộ trận chiến, song nó là một trận chiến kinh khủng. Nó là trận chiến của anh hùng trong những người anh hùng, nhà vô địch trong những nhà vô địch.”
“Vậy, vậy sao?”
Đó là tất cả những gì Gustav đã có thể nặn ra sau khi bị nghiền ép bởi khí thế của Evileye khi cô ấy thể hiện ra.
“Chính xác! Ah, đó thật sự là một trận chiến phi thường. Momon-sama đã bảo vệ tôi khi anh ấy đang chiến đấu với Jaldabaoth, có biết không.”
“Vậy anh ấy đã đấu với Jaldabaoth – con quái vật đó – và đẩy lui hắn? Là thật sao?”
“Cái gì?! Ý cô là những gì tôi nhìn thấy bằng chính mắt mình là giả dối?!”
Evileye bật lại câu hỏi của Remedios bằng một phản ứng dữ dội. Gustav cố gắng để quét đi bầu không khí không thoải mái vừa rồi đi.
“À, không, ý của đội trưởng chúng tôi là nếu nhóm Darkness có thể tấn công điểm yếu nào đó của Jaldabaoth, thì có lẽ chúng ta có thể cũng làm gì đó. Tôi xin lỗi vì đã không nói rõ ràng.”
“Không, chúng tôi nên xin lỗi vì tính tình trẻ con của Evileye khi nói chuyện với khách hàng của mình.”
Câu trả lời đó đến từ Lakyus. Chuyện gì thế này, hai nhân vật chính bị đẩy qua một bên và những nhân vật phụ tham gia vào và hóa giải mâu thuẫn giữa hai người kia.
“Ừm…Tsk, giả sử như Jaldabaoth thật sự có điểm vài điểm yếu, Momon-sama chiến thắng bằng cách tấn công vào đó. Thật khó để tưởng tượng rằng một con quỷ như hắn sẽ để điểm yếu của mình lộ ra.”
“Đúng vậy… Có lẽ anh ấy đã dùng một vật phẩm hay một người thuộc hạ nào đó hỗ trợ ở phía sau.”
Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô nghe đến những nữ hầu quỷ, song Jaldabaoth có không ít thuộc hạ quỷ mạnh mẽ.
Sau khi tra hỏi những tên á nhân mà họ bắt được, họ biết được rằng có ít nhất 3 tên.
Đó là con quỷ đã thống trị vùng hoang vu, nơi những tộc á nhân sinh sống.
Rồi một con quỷ đã thống trị thành phố cảng Rimun.
Và còn lại là con quỷ có vảy kẻ chỉ huy đội quân á nhân.
“Đúng rồi, các bạn có thể nói chúng tôi về chi tiết về con quỷ có vảy các bạn đã đề cập ban đầu không?”
“Đúng rồi, có thể nói cho chúng tôi biết về những năng lực của nó?”
Cô ấy mô tả năng lực của nó và họ đã chiến đấu với nó như thế nào. Câu chuyện của Lakyus kết thúc với việc Brain Unglaus – người ngang đẳng cấp với Gazef – giết con quỷ đó.
“… Điều đó thật lạ. Jaldabaoth vẫn chưa có bất kỳ động thái nào sau khi chinh phục Thánh Đô, nhưng con quỷ có vảy đó đã chỉ huy độ quân á nhân thay cho hắn. Không phải nó đã bị đánh bại rồi sao?”
“Tôi hiểu rồi… tuy nhiên, chúng tôi đã gặp người đồng đội cũ của Brain, và tôi không nghĩ rằng anh ta đang nói dối. Đó chắc chắc không phải là con quỷ độc nhất, chỉ là một con cấp độ cao thôi.”
“Nói cách khác, Jaldabaoth có thể thuần phục những con quỷ đó bao nhiêu lần cũng được mà chỉ cần đáp ứng một vài điều kiện nhất định? Hoặc hắn đã triệu hồi cùng một con quỷ nhiều lần?”
Neia không thể dùng phép, nhưng cô đã nghe điều này trong những bài học của cô.
Khi nói đến ma thuật triệu hồi, triệu hồi nhiều sinh vật là một chuyện rất khó.
Nói cách khác, khi phép thuật triệu hồi hoạt động, thi triển một phép triệu hồi khác sẽ khiến phép triệu hồi trước đó kết thúc. Những con quái vật triệu hồi lần trước sẽ quay về nơi chúng đến và những con quái vật từ đợt triệu hồi sẽ thế chỗ.
Tuy nhiên, Triệu Hồi Sư cấp cao có thể đồng thời gọi lên nhiều con quái vật yếu hơn trong một lần, những loại quái vật đó có thể gọi lên với một phép triệu hồi bậc thấp. Ví dụ, một người sử dụng phép triệu hồi cấp bốn có thể triệu hồi nhiều con quái vật được triệu hồi bởi một phép triệu hồi cấp ba.
“Tôi không rõ lắm. Phương pháp triệu hồi những con quỷ của hắn vẫn là một bí ẩn. Cảm giác như hắn đã triệu hồi chúng bằng phép thuật, thế nhưng hắn không thể triệu hồi nhiều con quỷ mạnh chừng đó được… nhưng nếu hắn có thể, nó sẽ đưa ra một câu hỏi là tại sao hắn không làm thế ở Vương Quốc. Nếu hắn là một Magic Caster có khả năng đặc biệt về phép triệu hồi, hắn có thể đồng thời triệu hồi nhiều bản sao sinh vật …”
“Vậy cho dù chúng ta đánh bại tất cả những con quỷ có vảy, Jaldabaoth có thể ngay lập tức tái triệu hồi chúng?”
“Có lẽ thế, tuy nhiên có thể Jaldabaoth thu phục chúng bằng ma thuật. Nếu hắn sử dụng khả năng đặc biệt của hắn để làm vậy, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.”
“Vậy các bạn không biết nhiều về những khía cạnh khác.”
“Xin lỗi, nhưng tôi cũng rõ lắm về mặt đó. Chúng tôi biết rất ít về hắn.”
Evileye giọng nghe vô cùng chán nản.
“… Eh, tôi không hiểu bất cứ điều gì cả?”
“… Tôi sẽ giải thích nó với cô sau, đoàn trưởng.”
“Không, nói rõ luôn đi. Tôi không hiểu chút gì từ lúc bắt đầu.”
“Đây là đoàn trưởng của chúng tôi… người phụ trách tất cả của chúng tôi…”
“Trong trường hợp này, người hầu gái hình dáng côn trùng kinh tởm kia cũng là một trong những vật triệu hồi của Jaldabaoth?”
“Tôi không biết. Tôi không muốn nghĩ đến điều đó…”
Các thành viên của Blue Rose bắt đầu cuộc thảo luận giữa bọn họ.
“Hmm,liệu tôi có thể hỏi một câu được không?”
Mọi người quay sang nhìn Neia sau khi cô ấy căng thẳng lên tiếng, và áp lực to lớn đó đã làm cô ấy cảm thấy hối hận. Có lẽ tốt hơn là để ai khác ngoài cô ấy đưa ra quyết định này. Tuy nhiên, người đã chết đã được xác nhận, và sau khi củng cố quyết tâm của mình, cô ấy hỏi:
“Đây có thể là một câu hỏi rất cơ bản, nhưng Jaldabaoth đến từ đâu? Tên của Jaldabaoth đã xuất hiện từ các thời đại trước chưa?”
“Điều đó không thực sự rõ ràng. Chúng tôi đã nghiên cứu tất cả các loại văn học, nhưng chúng tôi không thể tìm thấy tên đó trong bất kỳ sách nào. Chúng tôi cũng đã cố gắng tìm kiếm manh mối dựa trên sự xuất hiện của hắn, nhưng tương tự, chúng tôi cũng không thể đạt được bất cứ tiến triển nào cả.”
“Nó có thể là một bí danh không? Có lẽ trong quá khứ hắn được biết đến với một cái tên khác?”
“Tôi nghi ngờ điều đó. Đối với ma quỷ – điều này cũng áp dụng cho các thiên thần – tên của chúng là một phần rất quan trọng đối với bản thân họ. Nếu một con quỷ muốn xuất hiện, nó phải khắc tên nó vào thế giới. Do đó, chúng không thể sử dụng tên giả. Thí nghiệm cho thấy việc sử dụng một cái tên giả mạo thậm chí có thể khiến chúng biến mất ngay tại chỗ.”
Neia biết không có gì liên quan đến ma quỷ và thiên thần, nhưng nếu một Magic caster hạng adamantite đã nói như vậy, thì nó chắc hẳn là đúng.
“Về nguồn gốc của hắn, nếu hắn đến từ phía bên kia lục địa, thì đó là điều tự nhiên thôi sẽ không có bất cứ thông tin gì về hắn ta … nhưng sau khi nghĩ rất nhiều, mọi suy luận có vẻ như đều có khả năng, và do đó sẽ không thể bắt đầu từ đâu được. ”
Evileye nhún vai.
“…Nói xem. Nếu cô đã nhìn thấy ngoại hình của Jaldabaoth? Có phải Jaldabaoth cô nhìn thấy là Jaldabaoth trong bức tranh không? Nếu hắn ngụy trang thì sao? ”
“Hô,” Evileye nghiêng người về phía Remedios. “Cô có thể đi vào trọng tâm luôn được không?”
“Chúng tôi đã cố gắng vẽ lại Jaldabaoth nhưng khá là tồi tệ, và rồi khi hắn ta đã tiết lộ bộ mặt thật của mình …” Remedios nhắm mắt lại.
“Đó là một thất bại hoàn toàn đối với chúng tôi.”
“Cô có thể cụ thể hơn không?”
“Tốt thôi, được chứ Gustav?”
“Vâng, tôi không phản đối. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu thêm về hắn ta từ sự xuất hiện của hắn,việc giữ kín điều đó có thể mang lại bất lợi cho ta “.
“Trong khi tôi cảm thấy tiết lộ đầy đủ sẽ tốt hơn …” Remedios bắt đầu lẩm bẩm và cằn nhằn, và rồi cô nói với Evileye về vẻ ngoài của Jaldabaoth.
Nửa cuộc nói chuyện đi qua, khuôn mặt của Remedios bị xoắn lại trong giận dữ. Có lẽ cô đã nhớ lại cuộc chiến mà không ai ở đây biết gì cả.
“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra của dựa trên những gì vừa được tiết lộ. Chúng tôi sẽ thông báo cho cô những phát hiện của chúng tôi, vậy cô sẽ ở lại trong thành phố chứ?”
“Chúng tôi vẫn chưa quyết định. Trong trường hợp đó, điều đó có nghĩa là cô không biết gì về hình dạng đó của hắn ta? ”
“- Lykyus, cậu có nhớ không?” Lakyus lắc đầu.
“Vậy đó. Rất tiếc.”
“Tôi hiểu.Vậy, sau khi chúng tôi quyết định, chúng tôi sẽ liên hệ ngay với cô. ”
“Nhưng trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ phải tính đến tình huống xấu nhất – khả năng sự xuất hiện của hắn ta ở Vương quốc nhằm tạo ra một hình tượng sai lầm, vì vậy hắn ta thận trọng không cho thấy sức mạnh thực sự của mình.”
“Nói cách khác, đất nước của chúng tôi là mục tiêu thực sự của Jaldabaoth, và hắn ta có một kế hoạch khác cho quốc gia này?”
“Có lẽ. Nếu Vương quốc là ưu tiên hàng đầu của hắn, hắn sẽ thể hiện hình dạng thật của mình giống như hắn đã làm trong Thánh vương quốc, không? Hoặc là bởi vì hắn ta giật mình bởi sức mạnh của Momon-sama, và đã chọn để bảo vệ danh tính thật của mình chứ không để kế hoạch của hắn ta bị phá hủy? Tôi thực sự không muốn nghĩ là trường hợp đó.”
Những lời của Evileye làm cho căn phòng chìm trong sự im lặng tĩnh mịch, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của những người trong phòng. Ai sẽ nói trước? Trong không khí căng thẳng này, Lakyus chứng tỏ sự dũng cảm của mình.
“Bây giờ thì để tôi nói lại – chúng tôi sẽ cùng chung thuyền với cô. Chúng tôi muốn biết thêm về Jaldabaoth. Thành thật mà nói, mọi thứ chúng tôi biết cơ bản là phân tích từ cuộc gặp gỡ của chúng tôi với hắn ta. Chúng tôi không biết chút gì về mục đích của Jaldabaoth, nhận dạng thật hay khả năng thực sự của hắn. ”
“Có lẽ chúng ta có thể triệu hồi ma quỷ để tìm hiểu về Jaldabaoth … Nhưng điều đó sẽ làm tổn thương đến linh hồn … Và nếu chúng ta triệu hồi những con quỷ cấp thấp, có vẻ như chúng sẽ không biết gì về những con quỷ cấp cao. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ cần phải liên lạc với một triệu hồi sư giỏi … ”
“Thật không may, chúng tôi không biết ai thông thạo khả năng triệu hồi ma quỷ.” Evileye là người đầu tiên bổ sung thêm cho những lời nói của Lakyus, theo sau là cặp song sinh.
Chắc chắn không ai có thể, ít nhất là không phải trong tình huống thông thường, Neia suy nghĩ.
Những diabolists này thường là những sinh vật tà ác, và may mắn là rất ít kẻ sở hữu sức mạnh thực sự. Đó là bởi vì hầu hết thời gian, họ tự hủy hoại mình hoặc họ đã bị giết bởi chính đồng đội của họ.
Tất nhiên, có những người đủ mạnh mẽ để vượt qua hắc ám, nhưng những người như vậy thường ẩn giấu trong bóng tối, và không hay kết bạn.
“Tuy nhiên, việc chờ đợi ở đó để chết khiến tôi cảm thấy bực bội. Lần sau khi quái vật đến Vương quốc, tôi muốn làm cho hắn ta hối hận với hai bàn tay của mình. Để làm được điều đó, tôi cần phải tìm hiểu càng nhiều càng tốt về hắn ta. ”
“Ngoài ra, hắn ta không dẫn dắt bất kỳ á nhân nào ở Vương quốc. Nếu hắn ta tuyển mộ những á nhân do sự thất bại trong Vương Quốc, thì chúng ta cần phải thận trọng hơn về hắn ta “.
Những lời trước đó là của Gagaran, và câu sau là của cặp song sinh.
“Đó là lý do tại sao cô muốn biết những gì chúng tôi đã biết?”
Mọi người trong Blue Rose gật đầu. Lakyus nói thay cho họ.
“Chúng tôi sẽ trả một khoản phí tương xứng với những gì chúng tôi được nhận.”
“Đội trưởng. Tôi có thể đảm nhiệm đàm phán được không?”
Remedios ngay lập tức đồng ý với câu hỏi của Gustav.
“-Thay vì tiền, chúng tôi muốn một số hình thức thanh toán khác.”
“Nó là gì? Chúng tôi muốn làm hài lòng cô nhưng chúng tôi không thể làm mọi thứ … Tuy nhiên, nếu cô muốn liên lạc với các quý tộc quyền lực, điều đó có thể sắp xếp được. ”
“Vậy sao? Cảm ơn nhiều. Tuy nhiên, chúng tôi không nghĩ đến điều đó – liệu rằng các cô có thể đến và chiến đấu cho đất nước chúng tôi không? ”
Căn phòng im lặng một lần nữa. Nó kéo dài vài giây – không, có lẽ nó đã lâu hơn. Âm thanh tiếp theo mà họ nghe thấy là Lakyus dựa trên bộ tóc của mình.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể coi đó là một hình thức thanh toán.”
“… Chúng tôi thu thập tin tức để chúng tôi không chết. Làm điều đó sẽ phản lại mục tiêu của chúng tôi.”
Evileye nhún vai, như để nói rằng không có cách nào khác.
“Chúng tôi sẽ không yêu cầu cô chiến đấu với Jaldabaoth. Tất cả các cô cần làm là chờ đợi ở phía sau và giúp đỡ với phép thuật chữa thương.”
“Đừng nói dối, cô không có đủ dũng cảm để làm điều đó.”
Gagaran không cảm thấy phiền với những lời nói của cô.
Điều đó đúng. Phía bắc của Thánh vương quốc đã bị những con quái vật của Jaldabaoth chinh phục, và tất cả những gì họ có thể làm chỉ là một cuộc kháng cự yếu ớt. Nhiều người đã bị giam trong các trại giam, và những thánh kỵ sĩ còn lại trốn trong các hang động và sống như một đội quân kháng chiến.
“Không, không phải trường hợp đó. Chúng tôi đã kìm hãm sự phát triển của á nhân trong thời gian dài.”
Họ vẫn giữ được phía nam, nơi quân đội và lực lượng của Jaldabaoth đang nhìn chằm chằm vào nhau, vì vậy gọi nó là cứ điểm có thể là chính xác.
Đối với Neia, người đã biết những gì đang diễn ra, những lời của Gustav nghe giống như sự dối trá hơn là sự thật.
“Trong trường hợp đó các cô có thể đến không?”
“Tôi từ chối.”
Remedios đưa ra câu hỏi của mình từ một tư thế thích hợp, và Evileye thẳng thắn bác bỏ nó. Với cách mọi người trong Blue Rose vẫn im lặng, cô chắc chắn là không ai nhất chí với ý kiến của cô ta. Họ đều có chung m