[Dịch] Overlord - オーバーロード

Chương 12 : Cuộc chiến ở làng Carne




Ở buồng thay đồ bên trong phòng Momonga, chất đầy các loại vật phẩm, được vứt lung ta lung tung đến nỗi gần như không có chỗ đặt chân. Từ áo choàng cho đến mọi thứ, Momonga có thể tìm thấy tất cả các loại trang bị và vật phẩm ở đây. Đôi khi cậu mua vài bộ giáp, nhưng rồi lại không dùng đến thế là cứ vứt ở đây. Không chỉ có áo giáp, vũ khí cũng vậy, từ pháp trượng đến trọng kiếm, thật sự có thể nói là không thiếu một thứ gì cả.

Ở trong YGGDRASIL, sau khi giết chết quái vật, chúng ra rớt ra các loại D-Crystal (thuỷ tinh số liệu), bằng cách đem gép những viên D-Crystal này lại với nhau và thế là vô số các trang bị mới được tạo ra. Nếu tạo ra được một trang bị tuyệt vời, có thể đem đi bán, nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua nó.

Kết quả của việc đó, chính là buồng thay đồ nay.

Momonga từ các loại vũ khí trong phòng, tùy ý cầm lên một thanh kiếm bản lớn. Cũng vì không có vỏ kiếm, thân kiếm màu trắng bạc phản chiếu ra ánh sáng rực rõ. Nhờ có ánh sáng đó, có thể dễ dàng nhìn ra trên thân kiếm được khắc một dãy ký hiệu trông như một loại văn tự nào đó.

Momonga vũng vẫy thanh kiếm. Cậu cảm thấy trọng lượng của nó nhẹ như lông chim vậy.

Này đương nhiên không phải vì thanh kiếm này được tạo thành từ các loại vật liệu rất nhẹ, mà là do chỉ số sức mạnh của Momonga đã quá cao.

Tuy rằng class của Momonga là một pháp sư, các chỉ số chính liên quan đến phép thuật đều rất cao, còn các chỉ số phụ như thể lực, sức mạnh… thì thấp hơn nhiều. Bất quá đó là trước khi đạt Lv 100, sau khi đạt lv tối đa, các chỉ số phụ đều đã được tích luỹ rất nhiều. Nếu gặp phải các quái vật lv thấp, Momonga có thể chỉ dùng pháp trượng mà gõ chết nó.

Momonga chậm rãi bày ra tư thế chiến đầu, nhưng mà lập tức phát sinh tiếng kim loại va chạm. Mới vừa rồi, thanh kiếm còn được nắm trong tay Momonga, giờ đã rớt xuống sàn nhà.

Một người hầu gái đang đứng đợi lệnh kế bên, lập tức chạy lại nhặt thanh kiếm lên, hai tay dâng lên Momonga, nhưng Momonga cũng không có đón lấy, chỉ nhìn chăm chú vào đôi bàn tay của mình.

Chính là nó.

Điều này đã làm cho Momonga cảm thấy bối rối.

Nếu như một NPC có ngôn hành cử chỉ y như một con người sống, khiến cho mọi người nhận ra thế giới này không phải là một trò chơi, sau những điều trói buộc cơ thể, nó vẫn chưa khiến cho mọi người cảm thấy mệt mỏi khi sống trong thế giới trò chơi.

Bên trong Yggdrasil, đối với một nhân vật không có một class nào thuộc hệ chiến binh như Momonga mà nói, cậu không thể nào trang bị một thanh kiếm. Nhưng nếu thế giới này là hiện thực, việc cậu chiến đấu bằng một thanh kiếm hoàn toàn có thể xảy ra.

Momonga lắc đầu không muốn suy nghĩ tiếp vấn đề này. Bây giờ không có đầy đủ thông tin, bất kể có suy nghĩ thế nào, cậu vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

"Dọn dẹp chỗ này đi."

Momonga ra lệnh cho người hầu gái, quay qua nhìn vào một chiếc gương lớn, thứ gần như che hết một mặt tường. Hình ảnh phản chiếu trên nó là một bộ xương khô đang mặc quần áo.

Nếu nhìn thấy cơ thể của mình bị biến thành thứ gớm ghiếc này, đáng lẽ ra Momonga phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng mà cậu hoàn toàn thờ ơ, không bận tâm. Thậm chí cảm thấy như vậy là bình thường.

Ngoại trừ là lý do là ở trong YGGDRASIL, cậu đã quen thuộc với hình dáng này, còn có một cái lý do khác đó là không chỉ vẻ ngoài, tâm trí của cậu cũng bị biển đổi cho phù hợp.

Đầu tiên là mỗi khi tâm tình của cậu bộc phát cảm xúc mãnh liệt, lập tức sẽ khôi phục lại bình tĩnh, giống như là chịu một thứ gì đó bóp chặt, đè nén lại. Thêm một điều nữa là cơ thể không hề có bất kỳ nhu cầu nào, từ ăn uống cho đến ngủ nghỉ. Tuy rằng đôi lúc cũng có xuất hiện ham muốn tình dục, bất quá cho dù đụng đến bộ ngực mềm mại của Albedo, cậu cũng không có biểu hiện gì là hưng phấm quá mức.

Giống như cảm giác đã mất đi thứ gì đó trọng yếu, Momonga không khỏi nhìn mà hướng phía dưới eo của mình:

"Do chưa bao giờ dùng tới nó. . . nên nó mới biến mất sao?"

Có chút cảm xúc, cậu bắt đầu có chút thất vọng, nhưng trước khi cậu nói hết câu, những cảm xúc đó đã biến mất.

Momonga suy nghĩ, cảm thấy những thay đổi của mình cực kỳ hữu ích, nhất là thay đổi về mặt tinh thần. Có lẽ cũng vì vậy mà một Undead có khả năng chống loại các đòn tấn công ảnh hưởng tới tâm trí.

Mặc dù bây giờ Momonga có thân thể và tâm trí của một Undead, thế nhưng sâu trong thâm tâm, cậu vẫn là một con người. Bởi vậy cậu cảm thấy sợ hãi, mỗi khi cảm xúc của cậu nổi lên mạnh mẽ, ngay lập tức nó sẽ bị đè nén, cứ như vậy đến một lúc nào đó cậu sẽ mất hết tất cả cảm xúc, đánh mất chính bản thân mình và trở thành một Undead vô cảm.

Đương nhiên, cho dù có như vậy, chuyện đó cũng không phải là một vấn đề lớn, dù có biến thành cái gì, cậu biết mình vẫn là Momonga.

Hơn nữa bên cạnh cũng có những Undead khác, ví dụ như Shalltear, tình cảm của cô ta rất phong phú. Vì vậy có lẽ còn quá sớm để đưa ra kết luận.

“Create Greater Item (sáng tạo trang bị vập phẩm cấp cao).”

Theo phép thuật được phát động, cơ thể Momonga lập tức bị bao phủ bởi một bộ giáp . Bộ giáp được làm bằng thép, có màu đen mờ với những đường trang trí màu vàng và tím. Momonga thử cử động cơ thể để kiểm tra. Mặc dù cơ thể có chút trầm trọng hơn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng hạn chế gì cả.

Bộ giáp được lắp ráp rất tốt, bao phủ toàn bộ cơ thể Momonga, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ xương xẩu nào cả..

Momonga có thể trang bị một vật phẩm được biến ra từ phép thuật của mình, hoàn toàn giống như ở trong Yggdrasil.

Momonga thầm ngưỡng mộ các phép thuật vĩ đại của mình, vừa quan sát bản thân từ khe hỡ của chiếc mũ giáp, phản chiếu trong gương bây giờ là một chiến binh uy phong lầm lẫm, hoàn toàn không có nữa điểm có thể nhìn ra là một pháp sư. Momonga gật đầu hài lòng, nuốt một ngụm nước bọt, thứ không hề tồn tại. Mang theo mang theo tâm tình nghịch ngơm, Momonga mở miệng nói rằng:

"Ta đi ra ngoài một lúc."

"Vâng thưa ngài, các hộ vệ đã được chuẩn bị sẵn sàng."

Như phản xạ, người hầu gái lập tức trả lời. Bất quá ──

Lại như vậy, phiền phức thật.

Ngầy đầu, có hộ vệ đi kè kè phía sau, cảm thấy có chút ngột ngạt; ngày thứ hai cũng đã quen, ngược lại muốn khoe mẽ một chút; đến ngày thứ ba ──

Momonga cố gắng nhẫn nại không phát ra tiếng thở dài.

Đi tới đâu cũng có hộ vệ lẽo đẽo theo sau; bất cứ ai gặp cậu, họ cũng cúi đầu hành lễ. Momonga bắt đầu cảm thấy gò bó, nặng nề.

Cậu nghĩ mình hoàn toàn có thể chịu đựng được việc đi dạo khắp nơi với các hộ vệ xung quanh. Nhưng điều đó lại không dễ dàng như vậy, có những người này ở kế bến làm cậu phải luôn cố gắng duy trì dáng vẻ uy nghiêm của một kẻ thống trị Lăng mộ Nazarick, không được có bất kỳ sai lầm nhỏ nào. Đầu óc cậu lúc nào cũng căng thẳng, giống như sắp nổ tung đến nơi rồi. Điều này khiến cậu vô cùng mệt mỏi.

Cho dù cảm xúc tiêu cực của cậu xuất hiện liền bị dập tắt ngay lập tức, những nó vẫn âm ĩ gây khó chịu trong lòng.

Đặc biệt luôn có các phụ nữ xinh đẹp vây quanh không rời, được chăm sóc từng li từng tí từ bữa ăn đến giấc ngủ. Là một người đàn ông, câu phải nên cảm thấy hạnh phục, nhưng ngược lại cậu chỉ có cảm giác cuộc sống riêng tư của mình bị xâm phạm.

Có những khó chịu này, chắc cũng do bản chất con người còn sót lại của cậu.

Nói chung thân là chủ nhân của Lăng mộ Nazarick, đang trong tinh huống đặc biệt nguy hiểm, còn phải đối mặt với sự mệt mỏi về mặt tinh thần, thực sự rất tồi tệ. Cứ thế này, đến thời khắc quyết đinh, có lẽ sẽ gây ra sai lầm nào đó.

Vì vậy lúc này Momonga cần phải được thư giãn.

Đã quyết định, Momonga trừng lớn hai mắt. Vẻ mặt đương nhiên không có bất kỳ thay đổi, ánh lửa đỏ trong mắt bùng sáng mạnh mẽ hơn.

"Không cần. . . Không cần các hộ vệ đi theo, ta chỉ muốn đi dạo một mình."

"Nhưng, xin ngài chờ một chút, nếu như ngài gặp phải chuyện gì, chúng thần nhất định sẽ lấy thân mình làm khiên đỡ, tuyệt đối không để cho ngài gặp phải bất trắc nào."

Đối với những người này, cho dù phải hy sinh bản thân cũng muốn bảo vệ Momonga, quyết định đi dạo một mình mà không cân nhắc tới suy nghĩ của họ, có lẽ cậu đã quá vô tình.

Bất quá từ lúc mọi thứ thay đổi cho đến bay giờ, đã ba ngày trôi qua, tức là đã hơn 73 tiếng đồng hồ. Trong thời gian dài như vậy, Momonga bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều phải nỗ lực duy trì hình tượng chủ nhân của Lăng mộ Nazarick, cậu đã quá mệt mỏi, rất muốn được nghỉ ngơi.

Vì lẽ đó cho dù cảm thấy có lỗi với bọn họ, Momonga vẫn đưa ra lý do từ chối:

". . . Ta có việc riêng phải làm, không muốn ai biết."

Ngắn ngủi lặng yên.

Momonga cảm thấy khoảng thời gian này dài đằng đẵng, lúc này người hầu gái rốt cục mở miệng:

"Thần tuân lệnh, xin ngài hãy bảo trọng, ngài Momonga."

Nhìn người hầu gái tin tưởng lời nói dối của mình, cậu cảm giác có chút khó chịu trong lòng, bất quá Momonga vẫn lựa chọn mặc kệ nó.

Cẩn thận kiểm tra lại, có vẻ không có gì sai lầm. Được rồi, đầu tiên đi ra xem thử cảnh sắc ở bên ngoài lăng mộ. Không sai, nhất định mình phải nhìn thấy tận mắt mới xác nhận được mình đang ở thế giới nào, điều này là quan trọng nhất.

Lý do càng ngày càng nhiều để biện hộ cho quyết định của bản thân, cũng vì Momonga cảm giác mình rất ích kỷ.

Lắc đầu đem những mặc cảm tội lỗi đó ném đi, Momonga sử dụng năng lực của chiếc nhẫn đang đeo trên tay, ngay lập tức biến mất.

Nơi Momonga xuất hiện, là một quảng trường lớn. Ở đây có rất nhiều những bàn đá dài được dùng để đặt xác chết phía trên, nhưng bây giờ đều trống không. Xung quanh là các bức tường sáng bóng được làm từ đá vôi, sau lưng cậu là một cầu thang lớn dẫn xuống dưới, cuối cầu tng là một cánh cổng lớn dẫn đến tầng đầu tiên của Lăng mộ Nazarick. Trên các bức tường khồng hề có một cây đuốc nào của, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng trắng xanh từ mặt trăng.

Sử dụng năng lực của “Ring of Ainz Ooal Gown”, vị trí gần mặt đất nhất mà cậu có thể tới chính là chỗ này, Đền Thờ Trung Tâm ở ngay tầng trệt của Lăng mộ Nazarick.

Chỉ cần bước thêm bước là có thể ra đến bên ngoài, mặc dù đã cách mục tiêu rất gần, Momonga vẫn đứng im, không động chân.

Cũng vì phải phải vài vấn đề bất thường.

Trong tầm mắt của Momonga có vài bóng người. Có ba loại quái vật, mỗi một loại có bốn con, tổng số mười hai con.

Trong đó một loại trông như ác ma, với tướng mạo đáng sợ, răng nanh thò ra khỏi miệng, toàn thân đều là vảy, còn có móng vuốt dài nhọn hoắc mọc ra từ trên cánh tay mập mạp. Ở phía trước thứ trông như đuôi rắn là một đôi cánh đang thiêu đốt, dáng dấp như một con quỷ.

Một loại khác là một nữ quái vật, có hình người, đầu quạ đẹn, mang trên mình áo giáp bằng da.

Loại cuối cùng mang trên mình áp giáp để hở ngực, lộ ra cơ ngực và bụng săn chắc. Nếu không có đôi cánh dơi màu đen đằng sau lưng và cặp sừng trên đỉnh đầu, rất khó mà nói được nó có phải là quái vật hay không. Mặc dù vẻ ngoài của nó trông giống như một người đàn ông điển trai, nhưng từ trong ánh mắt lại thể hiện một sự ham muốn vô độ.

Tên của bọn họ phân biệt là Demon of Wrath, Demon of Jealousy cùng Demon of Greed.

Hết thảy ánh mắt của bọn chúng đều tập trung ở trên người Momonga, đứng im, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Với ánh nhìn cực kỳ ngiêm trọng, có thể mang lại áp lực cho người khác.

Bọn chúng đều có Lv 80, sinh ra ở Tầng 7, là binh lính dưới trướng Demiurge, có nhiệm vụ canh gác cửa vào Tầng 8. Nhưng mà, trước đây, phụ trách canh gác ở đây là các binh lính của Shalltear, bây giờ sao lại đổi thành của Demiurge rồi?

Phía sau bọn chúng vẫn còn một người, mặc dù lúc đầu Momonga không nhìn thấy, nhưng ngay khi người đó bước tới, cậu lập tức nhận ra.

"Demiurge. . ."

Bị gọi tên, người đó hiện lên vẻ kinh ngạc. Kiểu như “không hiểu sao chủ nhân của mình lại ở đây?” hay “tên bí ẩn này là ai?”.

Momonga quyết định liều luôn, bước tới. Nếu như cứ đứng yên một chỗ, như vậy mới gây chú ý. Nói chung cậu định cứ thế chậm rãi bước tới, không để ý tới bọn họ, cứ thế đi qua.

Rõ ràng ánh mắt của bọn họ vẫn tập trung quan sát Momonga, nhưng cậu vẫn cố gắng che dấu tâm tình, ra vẻ bình tĩnh.

Khi khoảng cách giữa hai bên từ từ rút ngắn, hết thảy bọn chúng giống như đã bàn bạc trước, đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Dẫn đầu tất nhiên là Demiurge. Động tác gọn gàng trang nhã, cứ như anh ta là một hoàng tử vậy.

"Xin chào ngài Momonga. Sao ngài lại ở đây có một mình vậy? Bọn hộ vệ đâu, sao chúng không đi theo bảo vệ ngài? Hơn nữa, sao ngài lại ăn mặc như vầy?"

Lập tức liền hỏi liên hồi.

Bên trong Lăng mộ Nazarick, có thể nói Demiurge có trí tuệ cao nhất, bị anh ta nhìn thấu cũng không có gì đáng trách. Bất quá Momonga nhận định việc mình teleport tới đây mới là nguyên nhân mình bị phát hiện.

Trong Nazarick, người duy nhất được quyền sử dụng teleport, chính là người duy nhất sở hữu “Ring of Ainz Ooal Gown” - Momonga.

"A. . . có nhiều lý do. Nếu như là Demiurge, chắc hẳn ngươi phải hiểu lý do tại sao ta làm như vật phải không."

Demiurge hiện ra vẻ măt phức tạp. Sau vài nhịp thở, anh ta nói:

"Thần rất xin lỗi, thưa ngài Momonga, thần không hiểu được ý định của ngài —— "

"Gọi ta Black Knight."

"Ngài Black Knight. . ."

Demiurge tựa hồ còn muốn nói gì nữa, Momonga giả vờ như không thấy. Tuy cái tên này nghe rất kỳ cục, nhưng so với tên mấy loại quái vật trong trò chơi, cái tên này cũng được tính là bình thường.

Lý do muốn Demiurge gọi mình bằng tên khác là vì tuy rằng ở đây chỉ có thuộc hạ của Demiurge, nhưng ở đây là lối ra vào, sẽ còn có nhiều người xuất hiến, cậu không muốn tất cả đều biết mình ở đây.

Không rõ Demiurge nghĩ tới điều gì. Vào lúc này, Demiurge biểu hiện ra vẻ mặt giống như vừa hiểu ra điều gì.

"Oh. . . thì ra là như vậy."

Huh? Vậy là sao?

Momonga không thể không tự hỏi.

Momonga không cách nào đoán được trong đầu Demiurge đang nghĩ gì. Cậu chỉ thầm đổ mồ hôi, thứ không tồn tại, bên dưới chiếc mũ giáp che hết khuôn mặt, hy vọng anh ta hiểu đúng ý định của cậu.

"Ngài Momon… Black Knight có một cái nhìn thật sấu sắc, thần đã hiểu một ít ý định của ngài rồi. Đúng là một vấn đề đáng lo lắng. Tuy nhiên, thần không thể để ngài đi một mình thế này được. Mặc dù thần biết sẽ gây phiền phức cho ngài, nhưng thần mong rằng ngài chấp nhận cho thần đi cùng.”"

". . . Thật tình, được rồi, chỉ một mình ngươi được đi theo ta."

Demiurge nở nụ cười tao nhã.

"Thần cảm ơn vì ngài đã chấp nhận yêu cầu tuỳ hứng từ thần."

". . . Trực tiếp gọi ta Black Knight, đừng thêm từ “ngài” vào nữa."

"Sao vậy có thể như vậy được! Thần tuyệt đối sẽ không xưng hô với ngài như vậy đâu. Đương nhiên, nếu trong một trường hợp đặc biệt, hoặc đang thực thi một công việc bí mật, thần sẽ tuân theo lời ngài, nhưng ở bên tròng toà Lăng mộ Nazarick này, sẽ không có ai dám xương hô với ngài như vậy đâu, ngài Momonga. . . Không, là ngài Black Knight!"

Nghe được lời nói chân thành của Demiurge, Momonga có chút cảm động, không nhịn được gật gù. Nghĩ thầm nếu như vẫn bị xưng hô là Black Knight thế này, chắc sẽ cố người âm thầm cười nhạo mình giống như một tên ngốc, cậu bắt đầu hối hận vì đã lựa chọn cái tên này.

"Thần xin lỗi, ngài Momon… ngài Black Knight, thần đã làm tốn thời gian quý giá của ngài. Tất cả các ngươi hãy đợi lệnh ở đậy, nếu có ai hỏi hay nói, ta sẽ rời đi khỏi đây một lúc."

"Tuân lệnh, ngài Demiurge."

"Được rồi, Demiurge, chúng ta đi thôi."

Demiurge cúi đầu khi Momonga đi ngang qua, sau đó ngẩng đầu, đi theo phía sau.

"Vì sao ngài Momon. . . Khặc, ngài Black Knight lại cải trang thành như vầy?"

"Ta không biết, chắc có một số lý do nào đó."

Đám lính gác bị bỏ lại phía sau, dồn dập thắc mắc.

Bọn họ cũng không phải là vì Momonga sử dụng khả năng teleport xuất hiện ở nơi này, mới phát hiện ra.

Tuy rằng Momonga không cách nào biết, ở trong Lăng mộ Nazarick, không, phải nói là toàn bộ tôi tớ lệ thuộc vào Hội Ainz Ooal Gown, trên người đều có một khí tức đặc biệt, nhờ loại khí tức này để nhận ra ai là đồng bọn. Mà ở bên trong hội, chủ nhân của Lăng mộ Nazarick — hiện tại chỉ còn một người là Momonga —— trên người toát ra khí tức, đối với đám tôi tớ bọn họ mà nói, đó là xác nhận quyền lực thống trị tuyệt đối, cho dù cách xa, bọn họ cũng sẽ cảm giác được. Bởi vậy cho dù Momonga lấy áo giáp bao trùm toàn thân, không chừa ra chỗ nào, dù Momonga không lợi dụng năng lực teleport tới đây, mà là từng bước đi tới, cũng sẽ bị bọn họ ngay lập tức nhận ra.

Cổng lớn dẫn đến Tầng 1 của lăng mộ bỗng mở ra, có một người đi tới.

Đám lính gác căn cứ vào khí tức từ người đó toả ra, ngay lập tức biết được đó là một Thủ Vệ.

Đang bước lên cầu thang, đó là Tổng chỉ huy các Thủ vệ, Albedo. Vừa thấy người mà cấp trên của bọn họ, Demiurge, đợi nãy giờ xuất hiện, cả đám ngay lập tức quỳ xuống.

Đối với Albedo, cảnh quỳ hành lễ trước mắt bất quá là chuyện đương nhiên, không hề liếc mắt nhìn bọn họ một chút, liền trực tiếp nhìn khắp bốn phía tìm kiếm.

Không có phát hiện mục tiêu, lúc này Albedo mới đem ánh mắt dời về phía bọn họ. Cô ta đi tới tên gần nhất, trực tiếp đặt câu hỏi:

". . . Ta không thấy Demiurge, anh ta đi nơi nào rồi?"

"Chuyện này. . . Vừa nãy có ngài Black Knight đến đây, vì lẽ đó Demiurge đã theo ngài ấy đi ra ngoài."

"Black Knight? . . . Ngài? Chưa từng nghe tới bên trong đám tôi tớ có ai tên này. . . Demiurge đi theo người đó? Đường đường là Thủ Vệ lại đi theo người đó ra ngoài? Chuyện này đúng là rất kỳ quái đây?"

Đám lính gác không biết phải nói gì, cả đám nhìn mặt nhau.

Albedo lấy ôn nhu nụ cười nhìn về phía đám lính gác:

"Đám đày tớ các ngươi mà cũng dám lừa dối ta sao?"

Lời cảnh cáo ôn nhu và dịu dàng của Albedo khiến đám lính gác không rét mà run, bọn họ không dám giấu diếm nữa, liền trả lời.

"Ngài Demiurge phán đoán ngài Black Knight, chính là người mà tất cả mọi người phải phụng sự."

". . . Ngài Momonga đi tới nơi này!"

Albedo khẽ kêu lên, đám lính gác bình tĩnh trả lời:

". . . Không phải, là ngài Black Knight."

". . . Hộ vệ của ngài ấy đâu? Demiurge nhận được mệnh lệnh gì từ ngài Momonga sao? Ta là người đã hẹn gặp Demiurge ở đây, như vậy Demiurge hẳn là không biết ngài Momonga sẽ đến nơi này. Quên đi, chuyện này trước tiên để qua một bên, ta phải mau chóng tắm rữa, thay y phục mới!"

Albedo sờ sờ y phục của chính mình.

Làm việc không ngủ không nghỉ, quần áo đã bẩn hết, tóc cũng rối, cánh cũng giống như vậy.

Bất quá chỉ một điểm như vậy, đối với vẻ đẹp có một không hai của Albedo mà nói, nó không làm ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của cô ta. Giống như có 1 triệu điểm và bị trừ mất 1 điểm vậy, đó chẳng chẳng thành vấn đề. Nhưng với Albedo, cô ta không chấp nhận được dù chỉ bị trừ nữa điểm, cô ta không cho phép mình xuất hiện trước mặt người yêu với bộ dạng thế này.

"Phòng tắm gần nhất. . . là ở của Shalltear? . . . có thể sẽ khiến cô ta hoài nghi. . . đành chấp nhận vậy. Các ngươi nhanh đi tới phòng của ta lấy quần áo mang đến đây! Phải nhanh lên!"

Albedo xuay người rời đi, lúc này một tên trong đám lính gác cả gan ngăn cô lại. Chính là tên thuộc loại Demon of Jealousy.

". . . Ngài Albedo, tuy rằng thất lễ, bất quá bộ dạng của ngài bây giờ mới tốt hơn chứ?"

". . . Ngươi đang nói cái gì?"

Albedo sẽ dừng bước lại, nổi giận đùng đùng hỏi ngược lại. Cô ta đang nghĩ tên kia dám bảo ta đi gặp ngài Momonga với bộ dạng tổn hại thế này sao.

". . . Không phải, tôi nghĩ rằng ngài Albedo là một người phụ nữ xinh đẹp thế này, nếu ngài đi gặp ngài Momonga với bộ dạng mệt mỏi vì phải chăm chỉ làm việc thế này, ngài ấy sẽ cảm động hơn. Như vậy, sẽ có lợi cho ngài hơn, không phải sao?"

Những tên còn lại cũng nói theo —— "Đợi ngài Albedo tắm rữa, thay đồ xong mới đi gặp ngài Momonga… ngài Black Knight, sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian, nếu vì vậy mà bỏ lỡ cơ hôi, như vậy sẽ chẳng pháỉ rất đáng tiếc sao?"

"Ân ——" Albedo trầm tư. Nói vậy cũng không sai.

"Nói rất có lý. . . Xem ra cũng vì đã lâu không gặp ngài Momonga nên có chút hoang mang. Cách 18 tiếng mới có thể cùng được gặp ngày ấy, các ngươi không cảm thấy 18 tiếng là quá dài sao?"

"Vâng, đúng là quá dài."

"Thật muốn nhanh chóng hoàn thành tất cả công việc, sau đó trở lại ở bên cạnh ngài Momonga. . . không nên chậm trễ nữa, phải nhanh chóng đi gặp ngài Momonga. Ngài Momonga đang ở đâu?

"Ngài ấy vừa đi ra bên ngoài."

"Như vậy a."

Tuy rằng Albedo trả lời có chút lạnh nhạt, bất quá trên mặt lộ ra nụ cười nhạt và đôi cánh của cô ta vỗ một cách đáng yêu, đi gặp Momonga.

Đột nhiên tiếng bước chân ngừng lại, Albedo mở miệng hỏi một lần nữa:

"Hỏi lần cuối, các người có chắc chắn, bộ dạng của ta thế này, đi gặp ngài Momonga, ngài ấy sẽ cảm động đúng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.