"Bối Y,Bối Y."
"......"
"Bối Y,ngươi đi chậm một chút a!"
"....."
"Bối Y,ngươi tính dẫn ta đi đâu?"
"....."
"Ta nói này tiểu Bối Y,người khác nói chuyện với ngươi,ngươi không trả lời thì quả thật rất vô sỉ khiếm nhã,khiến thế gian người người căm giận,ta nói Bối Y ngươi nghe,ta hoàn toàn vô tội. Ta nào biết cái khế ước chó mà gì kia? Ngươi có giận ta cũng không được a! Ta nói Bối Y ngươi.."
"Câm miệng!"
Mỗ Tà mắt thấy gân xanh trên trán hồ ly trước mắt đã muốn bật ra,bị tiếng quát lạnh lẽo của y rống tới,sợ tới nỗi mồm miệng liền ngậm chặt,cả người phát run.
Thật đáng sợ...
Hỏa Liệt Bối Y mắt lạnh căm tức nhìn nha đầu mồm miệng thối không tưởng trước mắt. Dọc đường đi bổn hồ quả thật không hiểu nàng nói liên hồi như vậy không thấy mệt sao? Nhưng bổn hồ là muốn điên lên thiếu điều đem nàng quăng lên núi cho sói ăn rồi!
"Hừ! Ngoan ngoãn theo ta. Nếu ngươi lại táy máy tay chân gây họa nữa,bổn hồ quyết vứt ngươi xuống lại thiên nhai vọng,tự sinh tự diệt!"
Hai mắt hổ phách hồ ly như có hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt.
Nhắc đến gây họa,bổn hồ liền giận đến mức sát khí cũng không thu mà điên cuồng phóng ra ngoài xa tận vạn dặm. Yêu tinh hay thần tinh trong khu vực vạn dặm này không bị sát khí ép đến ngất cũng bị ép thổ huyết!
Tại sao lại giận như vậy?!
Tất cả là do nha đầu trước mắt này ban cho!
Ở thiên nhai vọng,khu vực đầy rẫy thú sắp thành tinh,nguy hiểm cùng cực,mặc dù bổn hồ không để cái thiên nhai vọng này vào mắt nhưng không có nghĩa là mỗ tà như y.
Mỗ Tà đói bụng,thấy quả trứng to vô tình gặp liền không nói hai lời phá trứng làm bữa ăn. Quan trọng hơn,đó là trứng của xà hậu! Con xà này sống cũng hơn chục ngàn năm đã muốn thành tinh,nhờ phước của mỗ Tà nào đó hại Hồ yêu vì nàng đánh chết xà hậu.
Xà hậu chết,xà vương rống lên giận dữ huy động vạn xà tinh tới.
Dù hồ yêu có cường đại đến đâu nhưng đánh với vạn con xà tinh ngàn tuổi thì cũng muốn chật vật bỏ chạy!
Mỗ Tà gây họa tuyệt nhiên không ngoan ngoãn, dám đem cái khế ước ra dọa Hỏa Liệt Bối Y, bộ dạng hai tay chống hông dọa nạt quả thật vô sỉ cùng cực!
Khiến Hỏa Liệt Bối Y tức đến sát khí nổi lên như phong ba bão táp,vạn xà lập tức sợ hãi mà cụt đuôi chạy...
Khi bọn nó chạy còn không quên quay lại phóng vài ánh nhìn thương hại nhìn Hỏa Liệt Bối Y,ngụ ý rõ ràng:
Xem xem,ngươi dính tới nàng như vậy vô sỉ. Không chết vì tức cũng chết vì bị mồm thối nàng nói cho thổi huyết. Thông cảm! Thông cảm! Bọn ta vô cùng thông cảm cho ngươi!
Hoả Liệt Bối Y nhìn thấy vậy,gân xanh đều muốn bật hết ra ngoài!
Tức chết hồ ly!
Mỗ Tà thấy hồ ly trước mắt tức giận muốn giết nàng,lòng liền run rẩy,chân chó nhào qua ôm chặt ai kia mà khóc rống.
"Ô ô,Bối Y không phải ta muốn chọc tức ngươi mà do ta quá đói ô ô! Ta tới nơi đây hai bàn tay trắng,đói bụng làm mờ mắt mới lỡ ăn mất quả trứng đó ô ô chứ biết nó trứng rắn cho ta thêm mạng ta cũng không dám ăn! Ô ô Bối Y ngươi xem xem ta cũng bị mấy con rắn chết tiệt không nhân tính cắn muốn nát hết y phục rồi ô ô. Ta giờ ma không ra ma người không ra người ô ô đáng thương đến nhường nào... Bối Y tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua cho ta ô ô.."
Hỏa Liệt Bối Y cả người cứng ngắc nhìn nha đầu thân hình thê thảm như hoa tàn ma dại,còn có chút hôi hôi,khẽ nhíu mày đẹp,xách cổ áo mỗ Tà lên như xách một con mèo bẩn lên,ánh nhìn chán ghét phóng tới,quét qua gương mặt của mỗ Tà khẽ xem xét.
Chậc chậc.
Một chữ: bẩn!
Hai chữ: rất bẩn!
Ba chữ: bẩn vô cùng!
Gương mặt khuynh thành trắng nõn đáng yêu như nụ hoa ban đầu giờ chỗ đen chỗ trắng chỗ vàng,xấu chết đi được!
Mỗ Tà như hiểu suy nghĩ của cái người hồ ly trước mắt,cơn giận sộc đến,hai mắt mở to trừng thẳng.
Dám chê ta xấu,bẩn?!
Tin ta cạo sạch lông ngươi hay không?!
Có biết mấy ngày nay chạy theo ngươi ngay cả ăn cũng không được ăn đàng hoàng nói chi tắm rửa sạch sẽ?
Nghĩ tới đây mỗ Tà chợt nhớ tới căn nhà ở hiện đại,có lão cha hung dữ một lão mẹ hung dữ mười chợt thấy tủi thân vô cùng.
Hốc mắt dần dần đỏ lên.
Hỏa Liệt Bối Y thấy mắt nàng đỏ,nhíu nhíu mày đẹp,khẽ nhún chân liền thuấn di tức khinh công đi xa vạn dặm. Đến dòng sông liền ném mỗ Tà vẫn đang u ám tự đau lòng bản thân xuống không thương tiếc.
"Phù phù! Con hồ ly chết tiệt! Ngươi thấy ta nhượng bộ liền tưởng ta là trái hồng mềm sao?! Ặc phù phù!"
Mỗ Tà bị ném xuống sông,không kịp thích ứng nên nước tràn vào mũi và miệng làm nàng sặc đến điên người. Tức giận rống to,ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt cái hồ yêu lạnh nhạt thờ ơ đứng trên bờ mắng xối xả!
Mỗ Tà thề là dù mắt nàng có đau do nước tràn vào nhưng nàng thật sự thấy rõ ánh mắt trêu ngươi sau mặt nạ của con hồ ly chết tiệt kia!
Mẹ kiếp!
Ý của con hồ ly đó quả thật xem nàng là trái hồng mềm!
Tức chết mỗ Tà!
"Ngưng bát nháo đi,tắm rửa sạch sẽ cho bổn hồ."
"Hừ hừ! Hóa ra hồ ly ngươi là một cô cô thích sạch sẽ,ta khinh!"
Miệng chửi bới, tay hoạt động tắm rửa,nhìn cũng có chút buồn cười. Hỏa Liệt Bối Y trêu tức nhìn nha đầu đang phát hỏa chửi gầm trời trước mắt.
Mỗ Tà tắm xong,phát hiện bản thân tuy sạch vô cùng nhưng mà hơi sai một tí... người nàng không một mảnh vải.. đồ dơ hình như bị con hồ ly kia xé vụn rồi do dơ quá chịu không nổi..
Mỗ Tà có chút lúng túng,chau mày đẹp nhìn Hỏa Liệt Bối y,bất mãn la to.
"Ngươi xé nát y phục ta rồi giờ lấy gì mặc a?! Này này nói trước ta không muốn làm thiếu nữ hòa mình với thiên nhiên! Ta rất tự trọng! Là tự trọng đấy! Ngươi có hiểu không?!"
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng co rút nhìn mỗ Tà vô sỉ nói bản thân có tự trọng...
Mặt cũng dày quá đi?
Chợt mỗ Tà thấy quanh thân hồ ly bốc lên khói trắng,không khỏi hoảng hốt.
Gì vậy?
Tính làm xiếc sao?
Chỉ thấy khói trắng tan đi,bóng người vốn đứng trên bờ mất tích. Tâm mỗ Tà đánh thịch một cái.
Uy uy uy uy?
Bỏ ta đi rồi?!
Mỗ Tà hoảng hốt ôm đầu rống khóc.
Xong xong!
Biết ngay không nên tin cái con hồ ly lừa đảo đó mà!
Hu hu nàng phải làm sao đây?!
"Ngươi khóc rống cái gì?"
Âm thanh lạnh lẽo như búa tạ đập vào đầu mỗ Tà. Mỗ Tà hưng phấn quay lại,chỉ thấy đối diện nàng là con hồ ly trắng như tuyết,hình dạng y chang ban đầu nàng nhìn thấy Hỏa Liệt Bối Y,có điều kích thước có vẻ nhỏ đi rất nhiều... nhỏ bằng một con mèo rồi..
"Bối Y,sao ngươi sụt cân thê thảm vậy.."
Hỏa Liệt Bối Y chân khụy một cái mém ngã chổng vó. Khóe mắt co rút điên cuồng. Nha đầu này còn cái gì không thể nghĩ ra?
"Câm miệng. Lên đây thay y phục."
Mỗ Tà bị giọng nói lạnh như hàn băng của hồ ly dọa đến người đều run.
Ánh mắt nàng đảo đến đống đồ ngổn ngang trên mặt đất. Uy? Nhìn có vẻ giống đồ của con hồ ly chết tiệt kia thì phải.
Nghĩ tới đây,Hỏa Liệt Bối Y chỉ thấy hai mày chau lại của người trước mắt. Mỗ Tà mở miệng nói thiếu điều đem hồ ly tức đến thổ huyết!
"Bối Y,ta nói ngươi có phải hay không nghèo đến nỗi bộ đồ cũng không có cho ta mượn? Phải mặc lại đồ ngươi đã mặc a..."
Mỗ Tà thấy sát khí của ai kia điên cuồng phóng như bay về phía nàng. Sợ hãi ngậm miệng,nhanh nhẹn chạy lên bờ đem y phục từng tấc từng tấc mặc thật tốt.
Mỗ Tà sau khi mặc tốt y phục liền nhanh nhảu tới trước mắt hồ ly chết tiệt kia,chân chó lấy lòng.
"Hị hị,Bối Y,tắm cũng đã tắm nhưng ta quả thật rất đói a.. hị hị Bối Y tỷ tỷ thông minh tuyệt đại khuynh thành mĩ mão võ nghệ siêu quần,lòng sùng bái của ta với Bối Y tỷ tỷ như nước chảy cuồn cuồn,như bầu trời rộng lớn bao la,như sự vô hạn của không khí,ta với tỷ xem như cũng rất thân rồi đi? Ta đói đến muốn ngất như vậy chắc Bối Y đại nhân sẽ không nỡ nhìn một đại nữ sắc thiên hương như ta chết đói đâu nhỉ?"
Hỏa Liệt Bối Uy khóe miệng có rút,tai ong ong,mắt híp lại nhìn nha đầu trước mắt chân chó lấy lòng mình không khỏi có cảm giác bất lực...
Khẽ thở dài,ánh nhìn sắc như dao quét qua khiến cho mỗ Tà đang thao thao thuyết giảng liền im bặt,mồ hôi khẽ đổ.
Chỉ thấy Hỏa Liệt Bối Y như con mèo nhỏ chui vào lòng mỗ Tà híp hai mắt lại,khe khẽ nói.
"Đi thẳng hai trăm dặm sẽ tới kinh thành gần thiên nhai vọng. Trong lúc đó ta đánh một giấc. Liệu hồn nghe kĩ lời bổn hồ,đi thẳng không đi đường khác."
Dứt lời liền lười biếng ngáp dài một cái,co người ngủ ngon lành trong tay mỗ Tà.
Mỗ Tà khóe miệng co rút,cảm thấy bản thân được hân hạnh biến cấp thành xe ngựa,nhìn xuống con hồ ly chết tiệt trong tay,liền có ý muốn vứt nó xuống sông..
"Dám quăng bổn hồ đi,ta xem ngươi sống như thế nào."
Như biết được ý nghĩa của mỗ Tà,Hỏa Liệt Bối Y ngáp dài lành lạnh nói ra. Toàn thân mỗ Tà rét run. Không dám táy máy tay chân,liền ngoan ngoãn ôm hồ ly trong tay xuống núi.
... ...... ...... ...... ...... ....
Đứng trước kinh thành xa hoa tấp nập người đi,mỗ Tà liền muốn cảm động tới khóc!
Cái chó má gì hai trăm dặm đường xa như quỷ!
Hại nàng đi muốn liệt cả chân! Đã vậy còn phải ôm cái con hồ ly chết tiệt này!
Phì phì! Ta phải nhẫn!
Đang trong lúc mỗ Tà nghiến răng kẽo kẹt tức giận hành hung hồ ly trong suy nghĩ chợt mùi hương thoang thoảng thơm ngon bay vào lỗ mũi xinh như điêu khắc của mỗ Tà,đánh thức con quỷ đói trong người mỗ Tà.
Mỗ Tà khẽ chọt chọt cục bông trong ngực,miệng liền nhanh nhảu nói.
"Bối Y Bối Y! Đưa ta tiền! Ta muốn đi ăn!"
Hỏa Liệt Bối Y khẽ gầm nhẹ tỏ ý không thích bị làm phiền giấc ngủ. Đối với hồ yêu giờ này chính là lúc hấp thụ năng lượng tốt nhất qua việc ngủ a!
Mỗ Tà oan ức nhìn,môi bậm vô. Hạ quyết tâm tiếp tục làm phiền.
Không được bỏ cuộc!
Nàng đói muốn xỉu rồi!
"Bối Y.."
Hỏa Liệt Bối Y nghe nàng oai oán kêu. Không khỏi chau mày híp mắt nhe răng dọa nàng một chút,chi trước khẽ giơ lên. Bụp một cái xuất hiện túi tiền nặng rất nặng trong tay mỗ Tà.
Thấy vậy mỗ Tà hai mắt phát sáng như đèn ô tô hiện đại. Uy uy con hồ ly này xem ra rất giàu có đi? Nhấc nhẹ tay liền có một túi tiền nặng như vậy! Hâm mộ!
Hỏa Liệt Bối Y như cảm nhận được suy nghĩ của nàng,tuy ngủ nhưng râu khẽ rung lên như hếch cao mặt bộ dạng cao ngạo vỗ ngực nói : ta chính là người có tiền!
Mỗ Tà khẽ khinh bỉ một cái liền không thèm quan tâm hồ ly nữa,vui vẻ tò mò bước vào kinh thành dạo thú.
Sự xuất hiện của mỗ Tà liền thu hút được rất nhiều ánh mắt của dân chúng.
Mọi người xung quanh chỉ biết dại ra nhìn người trước mắt.
Tóc đen hờ hững buộc,một vài sợi theo gió tự do bay nhảy. Gương mặt mĩ vô cùng,mày liễu mắt phượng lạnh nhạt thờ ơ ẩn ẩn sự thông minh giảo hoạt. Môi hồng như sen chớm nở,hại lòng người thấy nhộn nhạo. Thân bận trang phục đỏ như máu,tà áo bay phấp phới hiện lên vẻ yêu dã hoang dại. Toàn thân lạnh lùng cao ngạo. Trong tay ôm tiểu hồ ly lông trắng như tuyết cuộn tròn như bông gòn. Chỉ thấy giữa tâm hồ ly ánh lên sắc đỏ của viên tròn tròn nho nhỏ. Nổi bật vẻ yêu dã câu hồn của hồ ly.
Nam tử này quả thật quá mức khuynh thành rồi!
Khụ,là do trang phục hồ yêu đưa mỗ Tà mặc có chút không phân biệt được nam nữ vì Hỏa Liệt Bối Y vốn thích ăn vận thoải mái,nên thường biến hóa trang phục như nam trang. Liền đem đến sự hiểu lầm không nhỏ cho mỗ Tà.
"Thúc thúc,bánh bao này bao nhiêu một cái?"
Chỉ thấy nam tử khuynh thành kia khẽ mở miệng nói lạnh nhạt. Thúc thúc bán bánh bao bị người bên cạnh thúc một cái mới hoàn hồn lại,lúng túng xấu hổ trả lời.
"A ha ha, chỉ 1 văn 1 cái thôi. Tiểu huynh đệ muốn mua mấy cái?"
"Lấy ta năm cái đi?"
Mỗ Tà khẽ gật gù 1 văn 1 cái,quá rẻ đi?
Thúc thúc bán bánh bao nhanh nhẹn bỏ 5 cái bánh mới tươi ngon vào bọc giấy gói lại đưa cho vị trước mắt.
Mỗ Tà cẩn thận mở túi tiền,chọn đúng 5 văn tiền,đếm thật cẩn thận chắc ăn 5 văn rồi mới đưa cho vị thúc thúc kia. May mắn rằng tiền ở đây Hỏa Liệt Bối Y đã chỉ nàng cách dùng.
Cầm trong tay cái bánh bao nóng hổi. Mỗ Tà cắn một miếng,vị ngon ngập tràn cổ họng.
Mẹ ơi!
Sống lại rồi!
Đây mới là thức ăn a!
Nào như cái trứng rắn kinh khủng kia.
Xem xem vỏ bánh mềm xốp,cắn một miếng nước thịt liền theo đó chảy vào miệng. Mĩ vị vô cùng!
"Bối Y ngươi ăn không?"
Mỗ Tà rất ngoan còn nhớ hỏi thăm vị tổ tông vẫn ngủ say trong ngực mình. Thấy hồ ly không trả lời,nàng cũng không thèm quan tâm quăng luôn miếng bánh bao cuối cùng vào miệng.
Uiss hỏi vậy thôi chứ nàng cũng không hy vọng con hồ ly này gật đầu.
Ăn xong no nê,mỗ Tà liền thỏa mãn đứng lên nhìn phố xá kinh thành xa hoa. Vì ăn no nên sắc mặt của nàng cũng bớt đi một sắc lạnh thêm vào đó là sự hưng phấn. Một màn này vào mắt các thiếu nữ xung quanh,liền khiến tâm hồn nhỏ bé của các nàng nhộn nhạo muốn chết a!
Hận không thể nhào qua bỏ mỗ Tà vào bụng...
"Tránh ra!"
Chợt tiếng người quát to,theo đó là cảnh mọi người né tấp vào lề,một chiếc xe ngựa xa hoa chạy nhanh qua.
"Ngựa điên a!"
"Mau mau tránh!"
Thấy màn này hai mắt mỗ Tà vẫn thờ ơ. Hừm không liên quan tới nàng. Không quan tâm.
Liền lôi túi tiền ra chuẩn bị đi vào tửu lâu trước mắt đánh chén tiếp thì vụt,xe bị ngựa điên kéo như điên vọt qua trước mắt nàng,trong tay cầm túi tiền ban nãy liền trống rỗng. Mỗ Tà đực mặt ngơ ngác nhìn túi tiền nặng bị vướn vào cương ngựa chạy xa xa càng lúc càng xa nàng.
Tim mỗ Tà đau đến chảy máu rồi...
Ừm,hình như túi tiền bị vướng vô cương ngựa thì phải..
Hừm...
Oh my god!
Mỗ Tà hai mắt trợn trắng,mắt tái đi nhìn xe ngựa phía xa xa kia.
Mẹ ơi!
Tiền của nàng!
Bổn Tà liều mạng!
Chỉ thấy mỗ Tà hai mắt rực lửa liều mạng nhanh nhẹn chạy theo xe ngựa. Do lúc trước đặc huấn trong quân đội,tốc độ của nàng cao tới nỗi có thể chạy song song với ngựa! Mà giờ đây kí khế ước cùng yêu hồ,tốc độ vì thế tăng lên,nói nhanh hơn báo cũng không ngoa!
Người dân xung quanh chỉ thấy một bóng đỏ phóng như điện qua mắt. Không ai thấy rõ ràng.
Mỗ Tà mắt thấy càng lúc càng gần xe ngựa,mắt thấy túi tiền sắp quay về,hai mắt tóe ra tia điện,nghiến răng nhún bậc hai chân phóng như sét đánh về phía trước!
Bàn tay tóm chặt được cương ngựa liền nhanh nhẹn theo đà nhảy bậc lên lưng ngựa. Mắt đảo quanh tìm kiếm túi bạc.
Bỗng lúc đó,có tiếng rống vang lên như sấm rền bên tai.
"Hàn nhi!"
Mỗ Tà bị tiếng rống có nội lực cường hãn này rống sợ đến hoa dung thất sắc,tay cầm túi tiền khẽ rung một cái,túi tiền liền theo âm hưởng con ngựa nhảy lên một cái bay theo hình vòng cung đậm chất parabol đặc chuẩn tuột khỏi tay mỗ Tà rơi chính xác vào lòng đứa bé đang ngơ ngác mặt trắng nhìn ngựa điên kéo xe ngựa chạy tới phía mình.
"Hàn nhi! Tránh!"
Oh mẹ ơi!
Túi tiền của ta!
Liều mạng!
Mỗ Tà cảm xúc bùng cháy như ngọn lửa trên cao nguyên. Bất chấp nguy hiểm,cầm cương ngựa khẽ rẽ nhích sang bên phía sườn ngựa,hai chân hữu lực kẹp chặt bụng ngựa,lấy hết can đảm bình sinh ra,sức lực ra mà nhào người qua một bên!
Hình tượng nam tử áo đỏ ngồi trên lưng ngựa điên,hai chân kẹp chặt bụng ngựa,người nhoài ra,một tay cầm cương một tay giơ ra,tóc đen bay tán loạn,gương mặt âm trầm lạnh lẽo tuyệt mĩ như điêu khắc.
"Nhóc con! Ôm ta!"
Đứa bé ngơ ngác nhìn người như yêu như tiên lạnh lẽo ra lệnh cho nó. Thân người liền tự động nhào vào lòng người trước mắt. Hoàn toàn tin tưởng dựa vào hắn.
Mỗ Tà không hề hay hình tượng này của nàng khắc sâu vào lòng từng người dân nơi chốn kinh thành xa hoa,oai hùng vang danh chấn động đại lục mà từ đây!
Mỗ Tà tay bắt được thân người nhỏ bé kia,liền cắn răng kéo hắn vào lòng,dùng lực nhoài người ngồi lại thân ngựa. Bỏ qua cảm giác ruột gan muốn xoắn lại,mỗ Tà mắt liếc thấy túi tiền an toàn trong lòng ai kia,liền thở phào,lén lút hắn không để ý lấy túi tiền nhét vào ngực chỗ cái con hồ ly chết tiệt nằm vẫn ngủ mê mệt không màng thế sự.
Mỗ Tà tức giận,hai chân đá bụng ngựa,tay mạnh bạo kéo dây cương. Con ngựa điên cũng cảm thấy người ngồi trên mình điên hơn khủng bố hơn nên không dám chạy loạn nữa,ngoan ngoãn chạy chậm lại dần.
"Oa! Nhìn hắn kìa! Thật oai hùng lẫm liệt!"
"Ngươi có thấy tốc độ hắn chạy không? Tuyệt nhiên đuổi kịp ngựa từ xa a!"
"Ôi ôi hắn cứu đứa bé,ôi ôi chết rồi tâm ta đều bị hắn cướp rồi!"
Xầm xì xầm xì.
Hàng ngàn người bàn luận,vô số thiếu nữ ánh nhìn say mê nhìn bóng hình khuynh thành lãnh lùng ngạo nghệ đỏ rực ngồi trên lưng ngựa.
Mỗ Tà nào để ý mọi thứ xung quanh,chỉ cảm thấy ruột gan muốn xoắn vào nhau đau muốn ngất,làm nàng khó chịu sắc mặt đều muốn âm trầm lạnh lẽo.
"Anh hùng ca ca."
Tiếng nói trong trẻo lọt vào tai mỗ Tà. Mỗ Tà bất giác nhìn xuống,chạm vào hai ánh nhìn trong sáng như mặt hồ của tiểu oa nhi.
Chậc chậc tiểu oa nhi này phấn nộn mặt đẹp,khiến người người muốn yêu thương trong tay.
Mỗ Tà chính là dạng mê sắc a!
Sao chống chọi lại một thiên thần như hắn.
Liền vui vẻ bỏ qua khó chịu tại bụng,ôm tiểu oa nhi phóng xuống ngựa.
"Hàn nhi."
Giọng nói trầm khan dễ nghe mê hồn tuy lạnh nhạt nhưng xen vào một chút lo lắng. Chỉ là giọng nói,đã muốn hút hồn người nghe. Dung mạo nhất định là mĩ không tưởng!
Nghĩ tới đây,tâm hồn mỗ Tà liền nhộn nhạo quay phắt lại.
Đâu đâu mĩ nhân cho gia gia ngắm một cái!
Đập vào mắt nàng là đôi giày nhìn qua cũng biết giá trị liên thành! Mĩ nhân này có tiền!
Đi lên thân hình cao to rắn chắc tuy vận trang phục tím lạnh lẽo che đi dáng người nhưng không khó nhận ra đây là mĩ nhân sáu múi thân rắn chắc đồ sộ!
Ực!
Mỗ Tà nhộn nhạo trong tim!
Tóc đen xỏa tự do,hàng ngàn sợi tung bay nhẹ nhàng theo gió,lạnh nhạt cao ngạo mê tâm thế gian.
Ực!
Mỗ Tà chịu không nổi nữa rồi!
Mỗ Tà muốn hóa sói nhào qua rồi!
Còn dung mạo thôi!
Mẹ kiếp!
Nhìn!
Mỗ Tà xúc động ngước mắt lên nhìn.
Đập vào ánh mắt trông đợi của mỗ Tà là cái mặt nạ sắt mà bạc ánh lên tia sáng lạnh đoạt hồn...
Bao nhiêu cảm xúc rộn ràng cháy bổng trong mỗ Tà liền theo gió tan biến sạch sẽ....
Mặt nạ?
Đeo mặt nạ?
Nhất định là dung mạo quá xấu!
Phi phi phi!
Làm bà cô nãi nãi ta trông đợi!
Ta nhổ vào!
Mỗ Tà hai mắt lạnh lẽo phóng hàn quang,mũi hừ lạnh tức giận nào để ý tia sáng thích thú lóe ra trong cặp mắt mê hồn kinh diễm thế nhân dưới tấm mặt nạ kia?
"Anh hùng ca ca."
Tay áo mỗ Tà bị kéo,theo quán tính nhìn xuống tiểu hài tử kéo nàng. Tâm không khỏi mềm đi.
"Chiêu ca ca,Hàn nhi muốn báo đáp anh hùng ca ca Hàn nhi muốn mang anh hùng ca ca về ban thưởng."
Ban thưởng?
Bạc!
Hai mắt mỗ Tà sáng lên tinh anh lấp lóe như ánh đèn pha ô tô. Hưng phấn thiếu điều gật đầu đồng ý.
Mặt nạ bạc trên người nam tử khẽ lóe sáng một chút,ý vị hứng thú khẽ bay qua rồi mất.
Mỗ Tà chỉ thấy tên mặt nạ nhàm chán khẽ cúi một chút xíu xìu xiu,hai tay chắp lại,giọng nói mê người lạnh nhạt vang lên.
"Tại hạ Thiên Dật Chiêu,mạn phép mời ân công theo tại hạ về phủ bồi đáp ân công."
Mỗ Tà khẽ nheo mắt lại. Đây chắc là chào hỏi giống mấy phim tám giờ truyền hình đi?
Vậy nàng không chào lại há phải bị chửi vô liêm sỉ?
"Tại hạ họ Tà tên một chữ Băng."
"Ca ca ta gọi Thiên Dật Hàn."
"Hảo. Ta kêu ngươi Hàn."
Tiểu oa nhi vui vẻ gật đầu.
Tà Băng..
Ánh mắt sau lớp mặt nạ bạc khẽ híp lại,nhìn người khuynh thành trước mắt liền đem cái tên này tạc vào trong lòng...
"Ca ca ta đi thôi."
Tiểu oa nhi vui vẻ dắt tay mỗ Tà lôi kéo nàng đi. Mỗ Tà cũng vui vẻ đi theo.
Hị hị tiền thưởng a.
"Xin vị công tử dừng bước."
Chợt một giọng nói như oanh như yến nhẹ nhàng vang lên. Đánh vào sự hiếu kì của mỗ Tà. Mỗ Tà hứng thú quay lại,chỉ thấy từ trong xe ngựa bước ra bóng dáng tư sắc hơn người dù so với mỗ Tà thì không bằng nhưng cũng khiến người khác ngưỡng mộ.
"Tiểu nữ Lý Oanh,đa tạ công tử cứu tiểu nữ một mạng."
Mỗ Tà thấy mĩ nữ trước mắt nhẹ nhàng nhún người thi lễ. Tâm liền có chút nhộn nhạo.
Chậc chậc mĩ nữ này thật xinh đẹp.
Nhưng mỗ Tà lại bị gương mặt trắng bệch của nàng gây chú ý. Nếu nhìn sơ có lẽ đoán ra nàng là do sợ hãi bị ngựa điên kéo nên mới vậy. Nhưng mỗ Tà đặc biệt chú ý tới vết vàng nhạt trên mi tâm của nàng. Chưa kịp suy nghĩ miệng đã lỡ lời thốt lên.
"Cô nương trúng độc,độc Hoa cúc."
Mẹ kiếp...
Mỗ Tà muốn cắn lưỡi chính mình!
Hự hự bệnh nghề nghiệp tái phát a!
Ai mướn ngươi nói ra đâu!
Mỗ Tà hối hận vô cùng..
Lời mỗ Tà vừa thốt liền khiến Lý Oanh cùng nha hoàn nàng hoảng hối nhìn lên. Tên mặt nạ sắt cũng khẽ bất ngờ nhìn qua mỗ Tà. Ánh nhìn hứng thú tăng lên gấp bội...
"Công tử! Xin ngài trị cho tiểu thư! Nếu được nô tì nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
Nha hoàn bên cạnh Lý Oanh vội đến quì xuống khóc thét năn nỉ mỗ Tà. Mỗ Tà mém bị dọa đến nhảy dựng.
Lý Oanh hai mắt đỏ hồng cũng quì xuống im lặng nhìn mỗ Tà.
Mỗ Tà đích thị là người thương hương tiếc ngọc sao để mĩ nữ như Lý Oanh tàn tạ thế này?
Mỗ Tà liền giơ tay nâng người Lý Oanh đứng lên,ánh nhìn lạnh nhạt không khỏi ôn hòa đi một chút.
"Cô nương xin đứng lên. Ta nguyện vì nàng trị bệnh."
Phừng.
Một câu này cùng với gương mặt khuynh thành mê người của mỗ Tà. Lý Oanh hai má đỏ hồng rực rỡ. Nàng e thẹn cúi đầu.
Các thiếu nữ xung quanh đều đồng dạng y chang. Có người còn hy vọng bản thân mang độc để được người kia quan tâm a!
Chợt không khí xung quanh nhiệt độ giảm xuống không phanh. Khiến mọi người đều run rẩy rùng mình.
"Băng huynh nam nữ thụ thụ bất thân,không nên vô lễ Lý cô nương."
Hả?
Mỗ Tà ngơ ngác nhìn mình bị tên mặt nạ sắt nhàm chàn kéo ra phía sau hắn.
Lý Oanh khẽ ngước nhìn người trước mắt mặc dù không thấy được dung mạo nhưng vẫn như vậy mê người câu hồn. Hai má liền đỏ...
Mỗ Tà chợt thấy giận....
"Lý cô nương mời dẫn đường."
Thiên Dật Chiêu lạnh lùng hàn băng phát ra,không thèm nhìn đến Lý cô nương,tay vẫn cố chấp cầm cổ tay của ai kia mà ai kia vẫn không hề phát giác.
Cứ vậy mỗ Tà ngu người,mơ màng bị tên mặt nạ sắt kéo đi Lý phủ.