Đại Hùng hoàng triều được xem là triều đại hùng mạnh đứng thứ hai trong tứ đại cường quốc. Dân chúng không than, quân đội hùng mạnh, lương thực phong phú chất đầy thành ngàn kho. Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện vấn đề nan giải, gây ra nhiều trận cãi vả cùng đồn thổi xuyên suốt kinh thành, chỉ cần đi tới chỗ nào nhất định sẽ nghe thấy từ miệng dân chúng về câu chuyện của Vũ thành.
Vũ thành là nơi xa nhất của Đại Hùng, nằm gần biên giới với cường quốc đứng thứ ba Minh Mạc. Vốn được cho là nơi giao thoa giữa hai nước, dân chúng hỗn tạp trộn lẫn, phồn vinh nhộn nhịp, thế nhưng lại bị bọn thổ phỉ hoàng hành đánh úp, náo loạn ầm ĩ, cướp đoạt lương thực, tiền bạc đất đai, người dân phản kháng liền bị chúng giết không tha, năm nay lại là năm mùa lũ, nhánh sông Hoành vốn được đắp đê ở thượng lưu để ngăn vào mùa lũ, nay bị thổ phỉ phá nát, nước lũ tràn như sóng thần, cuốn trôi hết đi mọi thứ, dân chúng lầm than, kêu oán tận trời xanh.
Câu chuyện ở Vũ thành vốn được quan quản trị ở đó phái người đi báo, lúc nhận được thư từ người tới, đã thấy hắn yếu ớt ngập trong máu tươi, hai mắt đục ngầu đau đớn oán hận, nhìn qua thật thảm thương, đến khi giao được thư từ cho binh lính, người đó mới an tâm mà trút được hơi thở cuối cùng.
Chỉ như vậy, cũng có thể biết được tình cảnh nguy hiểm ra sao của Vũ thành.
Thư từ viết: Vũ thành gặp nguy, thổ phỉ bạo loạn, dân chúng lầm than. Cầu thánh thượng cứu con dân!
Lúc đương triều thánh thượng nhận tới phong thư từ, chính là dung nhan phẫn nộ đến đập bàn, lập tức cho thượng triều sớm hơn một canh giờ.
Cho nên mới có tình cảnh nhân vật chính của chúng ta vẻ mặt cá chết ngồi dưới một bậc so với thánh thượng, nhìn các vị đại thần cãi vã bên dưới về vấn đề của Vũ thành.
Mỗ Tà khóe mắt khẽ liếc nhìn đại tổ tông phía trên một cái, thấy y mặt rồng thối hoắc, lại nhìn xuống các quan người một ý ta một ý không ai nhường ai, nàng liền hối hận muốn chết. Biết vậy giả bệnh, không đến đây cho rồi.
Vốn dĩ Vũ thành là được nàng phụ trách đi tiếp tế, nhưng nghe nói đêm qua khi thư từ Vũ thành được đưa tới, nội dung bên trong là gì nàng không thèm quản, nhưng nhìn tới sự nghiêm trọng trên mặt của lão gia gia đằng kia, nàng liền có thể đoán được chuyến đi Vũ thành này, trốn được thì nhất định phải trốn!
Bảo nàng hèn hạ, trốn tránh nàng cũng không quan tâm. Muốn giữ mạng, nhất định phải tránh xa những vấn đề mang tính chất đe dọa. Cái gì nữ cường, mạnh mẽ chân đạp đất đầu đội trời vân vân mây mây, ta phi ta phi!
Khi không chui đầu vào rọ, biểu hiện của người ngốc chứ cái gì cường?
Cường không có nghĩa phải đứng đầu thiên hạ, cường đối với nàng, là biết dùng cái đầu, tự mình bảo hộ bản thân.
Cho nên mỗ Tà liền rất ngoan ngoãn ngồi im lặng, trong lòng điên cuồng van xin trời xanh có mắt, các vị gia gia cứ việc bàn luận đi, đừng để ý nhân vật quần chúng nhỏ bé là ta đây.
Thế nhưng không thể không nói, lão thiên tính cách rất thú vị, chọn đối lập với mỗ Tà làm thú vui của riêng mình. Cho nên lời van xin của nàng liền bị đạp nát bởi âm thanh như ma như quỷ của vị đứng đầu các quan. Thừa tướng đại nhân_ Lạc Chuẩn.
"Kính thưa thánh thượng, theo hạ quan, Vũ thành vốn được tam vương gia chịu trách nhiệm, chúng quan bọn thần cho rằng không thể không xem ý kiến của tam vương gia. Cho nên hạ quan liền mạn phép, kính hỏi tam vương gia nghĩ gì về vấn đề này?"
Sau đó là hàng trăm con mắt cùng nhau nhìn về một phía.
Đại não của mỗ Tà nhức đến rung bần bật, cảm giác hận không thể một phát phất tay áo bào, đổ sạch phấn độc giết chết lão già bề ngoài thanh liêm nhưng bên trong lại thối hơn cả phân!
Lão cua chết tiệt!
Nàng có ăn hết của ông nội ông ngoại nhà hắn hay không mà hết năm lần bảy lượt đều lôi nàng ra?
Con mẹ nó! Tức chết nàng!
Mỗ Tà liếc thấy Thiên Dật Khanh cùng hàng trăm võ quan văn quan đều nhìn nàng với ánh mắt trông đợi cùng dò xét. Nàng liền khó chịu đến muốn thổ huyết.
Nếu nàng giả bộ hồ đồ chối đẩy, nhất đinh thanh danh xuống dốc không phanh. Với lại vốn dĩ nàng được lên cái chức vương gia này, chính là lão già cùng lão thái thái kia muốn dùng nàng, nếu như thấy nàng vô dụng, tương lai như thế nào thì nàng không dám nghĩ.
Cái chức vương gia này, không thể không nói chính là con dao hai lưỡi, trói buộc nàng.
Mỗ Tà cảm thấy khó chịu muốn điên vì bản thân lại yếu đến mức có thể bị người khác đe dọa như vậy.
Dù là như vậy, nàng cũng không hèn đến mức để ai muốn đạp là đạp! Muốn lấy cái gì ở nàng, nàng nhất định khiến hắn phải khổ tâm dụng kế, đó là tự tôn của nàng.
Cho nên mỗ Tà liền nhịn xuống, tự thôi miên bản thân phải nhẫn nhịn. Sau đó đại não liền hoạt động, lướt như cái máy về Vũ thành. Qua một hồi chọn lọc, nàng liền nhạy bén có chuyện không đúng ở đây. Càng nghĩ càng thấy thật đáng ngờ.
Sau đó liền thấy hai mắt nàng như có như không lóe lên thứ ánh sáng nhỏ, ting một cái rồi biến mất. Nếu để ý nhất định thấy được khóe môi nàng nhếch lên một độ cung rất nhỏ.
"Tam đệ, đệ có ý kiến gì không?"
Thiên Dật Khanh thấy bóng dáng khuynh thành đằng kia cứ thần thần bí bí im lặng, hại cho hắn nhịn không được nôn nóng mà mở miệng hỏi.
Sau đó liền thấy bóng dáng của mỗ Tà đứng dậy, hai tay chấp lại, cung kính cúi khẽ đối với hoàng đế bệ hạ, bộ dạng lạnh lùng tuyệt đối, âm thanh như tiếng gió lanh lảnh, đôi ngươi ánh lên thứ ánh sáng thông minh, mà nói.
"Bẩm bệ hạ, theo thần đệ, muốn nghĩ cách giải quyết thì phải xem cho rõ vấn đề."
"Ý của đệ là?" Thiên Dật Khanh khó hiểu nhíu mày.
"Bẩm bệ hạ, thần đệ thấy chuyện này rất đáng ngờ! Cái mà thần đệ nghi ngờ, nằm ở bọn thổ phỉ!"
"Thổ phỉ?" Thiên Dật Khanh kinh ngạc mà thốt. Lạc Chuẩn nghe nàng nói, đáy mắt như có như không ánh lên, sau đó liền khẽ nhếch môi, trào phúng mà nói.
"Mời tam vương gia nói rõ, xin ngài đừng ấp úng như vậy, bọn thần làm quan lâu năm sẽ chịu không được mà tò mò mất."
Hảo cho một câu là quan lâu năm. Chẳng khác gì bảo nàng như đứa nhóc miệng còn hôi sữa mẹ, hồ đồ phán xét.
Đáy mắt mỗ Tà hiện lên tia âm lãnh nhìn về phía lão cua chết tiệt phía dưới. Sau đó liền khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, cầm chiến phiết che miệng cười cong hai mắt mà nói.
"Nha, vậy bổn vương nói châm như vậy còn không phải sợ quan lâu năm như ngài nghe không rõ hay sao? Ha ha xem như bổn vương nghĩ nhiều nghĩ nhiều, thất lễ quá!"
Bộ dạng vô sỉ đến cùng cực. Chọc cho lão cua tức đến nghẹn, mặt đỏ muốn phì khói, chòm râu nhịn không được mà run bần bật.
Mấy người xung quanh nghe nàng nói, nhịn không được mà khẽ phì cười, nhưng ngại thân phận nên chỉ dám bụm miệng, hai vai thì run, mặt đỏ như luộc.
Mỗ Tà thầm khinh bỉ hắn một cái, sau đó liền gập lại chiến phiết, phát ra âm thanh như tiếng cung xé gió, nội lực mạnh đến nỗi khiến cho ai cũng tự giác ngậm miệng, đứng thẳng lưng như trong quân doanh, kể cả hoàng đế bệ hạ cũng ngồi thẳng lưng mà không để ý rõ.
"Không đùa giỡn nữa, bổn vương nói một lần thì nghe cho rõ. Bổn vương hỏi các ngươi, thổ phỉ có thực sự có khả năng mạnh tới nỗi có thể làm mưa làm gió tại một nơi binh lính không phải hai ngàn cũng là mười ngàn canh gác sao? Thổ phỉ nhiều nhất cũng chỉ có từ vài trăm tên, cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám đụng tới quan binh, thế nhưng kì lạ một chỗ, Vũ thành vốn là kinh thành giao thoa giữa Đại Hùng và Mich Mạc, quan binh nhất định là có, vậy sao lại có chuyện thổ phỉ hoàng hành đây?"
Dứt lời liền ngồi xuống ghế, lười biếng ngả lưng, khí tức lạnh nhạt xen lẫn lười nhác, dung nhan độc nhất vô nhị, liền có thể khiến cho người khác không dám tới gần.
Sau khi mọi người từ trong mơ màng tỉnh lại thì liền xuất hiện một mảng âm thanh ồn ào bàn tán.
Quả thật bọn hắn không để ý đến vấn đề này, nếu nhìn kĩ thì quả thật vô lý đến đáng ngờ!
Vị vương gia này quả thật thông minh!
Lạc Chuẩn vẻ mặt đen như phân, không nghĩ tới hoàn cảnh hỗn tạp này hắn vẫn có thể chú ý tới tình tiết nhỏ như vậy!
Mỗ Tà thấy vẻ mặt biến hóa của lão cua liền vui vẻ đến mặt cũng muốn nở hoa, xinh đẹp đến chết người. Có vài vị quan trẻ thấy vậy, không nói hai lời liền nhanh chóng che lại cánh mũi, đầu cúi tới nỗi cằm đụng ngực.
Thiên Dật Khanh táng thưởng nhìn nàng, vuốt cầm nghĩ ngợi, vừa nghĩ vừa nói.
"Nếu vậy theo ý đệ phải làm gì?"
Mỗ Tà nghe hắn hỏi, y như nàng dự đoán, liền híp lại hai mắt, cười hì hì mà nói.
"Còn sao nữa, phải bỏ chuyến đi lần này tới Vũ thành thôi."
"Cái gì?"
Một trăm người cùng đồng thanh nói lớn.
Bỏ??
Bỏ??
Lạc Chuẩn hai mắt trợn trừng kinh ngạc, lão vừa nghe thấy cái gì vậy?
Thế nhưng tất cả lại không để ý tới, chính là thái độ của hoàng đế bệ hạ. Chỉ thấy ngài khẽ liếc nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ cười hi hi ở dưới, sau đó liền thần bí mà cười, ung dung đứng dậy phất long bào hạ chỉ.
"Nếu như vậy cứ theo ý đệ mà làm. Nếu không còn gì nữa thì bãi triều."
"Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!" Cái này là âm thanh cười hì hì sang sảng của mỗ Tà chúng ta.
"Hoàng thượng thiên tuế...." còn đây là âm thanh của trăm quan chưa tiếp nhận được tin tức mà ngơ ngác.
"......" Lão cua.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Mễ Bối: *khóc thành ba dòng sông, đập đầu vào gối* hu hu các đồng học tha lỗi cho mụ già ta đây. Mấy nay tôi đem lap đi bảo hành, mới lấy lại sáng nay nên liền cập nhật chương mới lưu trong word cho các bạn đây hu hu. Không phải tôi cố ý đâu trời ạ hu hu (TwT)!!!!!!!Chương mười bảy: "Bàn bạc"
Đại Hùng hoàng triều được xem là triều đại hùng mạnh đứng thứ hai trong tứ đại cường quốc. Dân chúng không than, quân đội hùng mạnh, lương thực phong phú chất đầy thành ngàn kho. Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện vấn đề nan giải, gây ra nhiều trận cãi vả cùng đồn thổi xuyên suốt kinh thành, chỉ cần đi tới chỗ nào nhất định sẽ nghe thấy từ miệng dân chúng về câu chuyện của Vũ thành.
Vũ thành là nơi xa nhất của Đại Hùng, nằm gần biên giới với cường quốc đứng thứ ba Minh Mạc. Vốn được cho là nơi giao thoa giữa hai nước, dân chúng hỗn tạp trộn lẫn, phồn vinh nhộn nhịp, thế nhưng lại bị bọn thổ phỉ hoàng hành đánh úp, náo loạn ầm ĩ, cướp đoạt lương thực, tiền bạc đất đai, người dân phản kháng liền bị chúng giết không tha, năm nay lại là năm mùa lũ, nhánh sông Hoành vốn được đắp đê ở thượng lưu để ngăn vào mùa lũ, nay bị thổ phỉ phá nát, nước lũ tràn như sóng thần, cuốn trôi hết đi mọi thứ, dân chúng lầm than, kêu oán tận trời xanh.
Câu chuyện ở Vũ thành vốn được quan quản trị ở đó phái người đi báo, lúc nhận được thư từ người tới, đã thấy hắn yếu ớt ngập trong máu tươi, hai mắt đục ngầu đau đớn oán hận, nhìn qua thật thảm thương, đến khi giao được thư từ cho binh lính, người đó mới an tâm mà trút được hơi thở cuối cùng.
Chỉ như vậy, cũng có thể biết được tình cảnh nguy hiểm ra sao của Vũ thành.
Thư từ viết: Vũ thành gặp nguy, thổ phỉ bạo loạn, dân chúng lầm than. Cầu thánh thượng cứu con dân!
Lúc đương triều thánh thượng nhận tới phong thư từ, chính là dung nhan phẫn nộ đến đập bàn, lập tức cho thượng triều sớm hơn một canh giờ.
Cho nên mới có tình cảnh nhân vật chính của chúng ta vẻ mặt cá chết ngồi dưới một bậc so với thánh thượng, nhìn các vị đại thần cãi vã bên dưới về vấn đề của Vũ thành.
Mỗ Tà khóe mắt khẽ liếc nhìn đại tổ tông phía trên một cái, thấy y mặt rồng thối hoắc, lại nhìn xuống các quan người một ý ta một ý không ai nhường ai, nàng liền hối hận muốn chết. Biết vậy giả bệnh, không đến đây cho rồi.
Vốn dĩ Vũ thành là được nàng phụ trách đi tiếp tế, nhưng nghe nói đêm qua khi thư từ Vũ thành được đưa tới, nội dung bên trong là gì nàng không thèm quản, nhưng nhìn tới sự nghiêm trọng trên mặt của lão gia gia đằng kia, nàng liền có thể đoán được chuyến đi Vũ thành này, trốn được thì nhất định phải trốn!
Bảo nàng hèn hạ, trốn tránh nàng cũng không quan tâm. Muốn giữ mạng, nhất định phải tránh xa những vấn đề mang tính chất đe dọa. Cái gì nữ cường, mạnh mẽ chân đạp đất đầu đội trời vân vân mây mây, ta phi ta phi!
Khi không chui đầu vào rọ, biểu hiện của người ngốc chứ cái gì cường?
Cường không có nghĩa phải đứng đầu thiên hạ, cường đối với nàng, là biết dùng cái đầu, tự mình bảo hộ bản thân.
Cho nên mỗ Tà liền rất ngoan ngoãn ngồi im lặng, trong lòng điên cuồng van xin trời xanh có mắt, các vị gia gia cứ việc bàn luận đi, đừng để ý nhân vật quần chúng nhỏ bé là ta đây.
Thế nhưng không thể không nói, lão thiên tính cách rất thú vị, chọn đối lập với mỗ Tà làm thú vui của riêng mình. Cho nên lời van xin của nàng liền bị đạp nát bởi âm thanh như ma như quỷ của vị đứng đầu các quan. Thừa tướng đại nhân_ Lạc Chuẩn.
"Kính thưa thánh thượng, theo hạ quan, Vũ thành vốn được tam vương gia chịu trách nhiệm, chúng quan bọn thần cho rằng không thể không xem ý kiến của tam vương gia. Cho nên hạ quan liền mạn phép, kính hỏi tam vương gia nghĩ gì về vấn đề này?"
Sau đó là hàng trăm con mắt cùng nhau nhìn về một phía.
Đại não của mỗ Tà nhức đến rung bần bật, cảm giác hận không thể một phát phất tay áo bào, đổ sạch phấn độc giết chết lão già bề ngoài thanh liêm nhưng bên trong lại thối hơn cả phân!
Lão cua chết tiệt!
Nàng có ăn hết của ông nội ông ngoại nhà hắn hay không mà hết năm lần bảy lượt đều lôi nàng ra?
Con mẹ nó! Tức chết nàng!
Mỗ Tà liếc thấy Thiên Dật Khanh cùng hàng trăm võ quan văn quan đều nhìn nàng với ánh mắt trông đợi cùng dò xét. Nàng liền khó chịu đến muốn thổ huyết.
Nếu nàng giả bộ hồ đồ chối đẩy, nhất đinh thanh danh xuống dốc không phanh. Với lại vốn dĩ nàng được lên cái chức vương gia này, chính là lão già cùng lão thái thái kia muốn dùng nàng, nếu như thấy nàng vô dụng, tương lai như thế nào thì nàng không dám nghĩ.
Cái chức vương gia này, không thể không nói chính là con dao hai lưỡi, trói buộc nàng.
Mỗ Tà cảm thấy khó chịu muốn điên vì bản thân lại yếu đến mức có thể bị người khác đe dọa như vậy.
Dù là như vậy, nàng cũng không hèn đến mức để ai muốn đạp là đạp! Muốn lấy cái gì ở nàng, nàng nhất định khiến hắn phải khổ tâm dụng kế, đó là tự tôn của nàng.
Cho nên mỗ Tà liền nhịn xuống, tự thôi miên bản thân phải nhẫn nhịn. Sau đó đại não liền hoạt động, lướt như cái máy về Vũ thành. Qua một hồi chọn lọc, nàng liền nhạy bén có chuyện không đúng ở đây. Càng nghĩ càng thấy thật đáng ngờ.
Sau đó liền thấy hai mắt nàng như có như không lóe lên thứ ánh sáng nhỏ, ting một cái rồi biến mất. Nếu để ý nhất định thấy được khóe môi nàng nhếch lên một độ cung rất nhỏ.
"Tam đệ, đệ có ý kiến gì không?"
Thiên Dật Khanh thấy bóng dáng khuynh thành đằng kia cứ thần thần bí bí im lặng, hại cho hắn nhịn không được nôn nóng mà mở miệng hỏi.
Sau đó liền thấy bóng dáng của mỗ Tà đứng dậy, hai tay chấp lại, cung kính cúi khẽ đối với hoàng đế bệ hạ, bộ dạng lạnh lùng tuyệt đối, âm thanh như tiếng gió lanh lảnh, đôi ngươi ánh lên thứ ánh sáng thông minh, mà nói.
"Bẩm bệ hạ, theo thần đệ, muốn nghĩ cách giải quyết thì phải xem cho rõ vấn đề."
"Ý của đệ là?" Thiên Dật Khanh khó hiểu nhíu mày.
"Bẩm bệ hạ, thần đệ thấy chuyện này rất đáng ngờ! Cái mà thần đệ nghi ngờ, nằm ở bọn thổ phỉ!"
"Thổ phỉ?" Thiên Dật Khanh kinh ngạc mà thốt. Lạc Chuẩn nghe nàng nói, đáy mắt như có như không ánh lên, sau đó liền khẽ nhếch môi, trào phúng mà nói.
"Mời tam vương gia nói rõ, xin ngài đừng ấp úng như vậy, bọn thần làm quan lâu năm sẽ chịu không được mà tò mò mất."
Hảo cho một câu là quan lâu năm. Chẳng khác gì bảo nàng như đứa nhóc miệng còn hôi sữa mẹ, hồ đồ phán xét.
Đáy mắt mỗ Tà hiện lên tia âm lãnh nhìn về phía lão cua chết tiệt phía dưới. Sau đó liền khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, cầm chiến phiết che miệng cười cong hai mắt mà nói.
"Nha, vậy bổn vương nói châm như vậy còn không phải sợ quan lâu năm như ngài nghe không rõ hay sao? Ha ha xem như bổn vương nghĩ nhiều nghĩ nhiều, thất lễ quá!"
Bộ dạng vô sỉ đến cùng cực. Chọc cho lão cua tức đến nghẹn, mặt đỏ muốn phì khói, chòm râu nhịn không được mà run bần bật.
Mấy người xung quanh nghe nàng nói, nhịn không được mà khẽ phì cười, nhưng ngại thân phận nên chỉ dám bụm miệng, hai vai thì run, mặt đỏ như luộc.
Mỗ Tà thầm khinh bỉ hắn một cái, sau đó liền gập lại chiến phiết, phát ra âm thanh như tiếng cung xé gió, nội lực mạnh đến nỗi khiến cho ai cũng tự giác ngậm miệng, đứng thẳng lưng như trong quân doanh, kể cả hoàng đế bệ hạ cũng ngồi thẳng lưng mà không để ý rõ.
"Không đùa giỡn nữa, bổn vương nói một lần thì nghe cho rõ. Bổn vương hỏi các ngươi, thổ phỉ có thực sự có khả năng mạnh tới nỗi có thể làm mưa làm gió tại một nơi binh lính không phải hai ngàn cũng là mười ngàn canh gác sao? Thổ phỉ nhiều nhất cũng chỉ có từ vài trăm tên, cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám đụng tới quan binh, thế nhưng kì lạ một chỗ, Vũ thành vốn là kinh thành giao thoa giữa Đại Hùng và Mich Mạc, quan binh nhất định là có, vậy sao lại có chuyện thổ phỉ hoàng hành đây?"
Dứt lời liền ngồi xuống ghế, lười biếng ngả lưng, khí tức lạnh nhạt xen lẫn lười nhác, dung nhan độc nhất vô nhị, liền có thể khiến cho người khác không dám tới gần.
Sau khi mọi người từ trong mơ màng tỉnh lại thì liền xuất hiện một mảng âm thanh ồn ào bàn tán.
Quả thật bọn hắn không để ý đến vấn đề này, nếu nhìn kĩ thì quả thật vô lý đến đáng ngờ!
Vị vương gia này quả thật thông minh!
Lạc Chuẩn vẻ mặt đen như phân, không nghĩ tới hoàn cảnh hỗn tạp này hắn vẫn có thể chú ý tới tình tiết nhỏ như vậy!
Mỗ Tà thấy vẻ mặt biến hóa của lão cua liền vui vẻ đến mặt cũng muốn nở hoa, xinh đẹp đến chết người. Có vài vị quan trẻ thấy vậy, không nói hai lời liền nhanh chóng che lại cánh mũi, đầu cúi tới nỗi cằm đụng ngực.
Thiên Dật Khanh táng thưởng nhìn nàng, vuốt cầm nghĩ ngợi, vừa nghĩ vừa nói.
"Nếu vậy theo ý đệ phải làm gì?"
Mỗ Tà nghe hắn hỏi, y như nàng dự đoán, liền híp lại hai mắt, cười hì hì mà nói.
"Còn sao nữa, phải bỏ chuyến đi lần này tới Vũ thành thôi."
"Cái gì?"
Một trăm người cùng đồng thanh nói lớn.
Bỏ??
Bỏ??
Lạc Chuẩn hai mắt trợn trừng kinh ngạc, lão vừa nghe thấy cái gì vậy?
Thế nhưng tất cả lại không để ý tới, chính là thái độ của hoàng đế bệ hạ. Chỉ thấy ngài khẽ liếc nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ cười hi hi ở dưới, sau đó liền thần bí mà cười, ung dung đứng dậy phất long bào hạ chỉ.
"Nếu như vậy cứ theo ý đệ mà làm. Nếu không còn gì nữa thì bãi triều."
"Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!" Cái này là âm thanh cười hì hì sang sảng của mỗ Tà chúng ta.
"Hoàng thượng thiên tuế...." còn đây là âm thanh của trăm quan chưa tiếp nhận được tin tức mà ngơ ngác.
"......" Lão cua.