[Dịch]Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 26 : Tư phủ ( Hạ )




Thoát xác nhập hồn là một trong những câu thần chú khó nhất của tam giới, không phải là do quá trình phức tạp cùng ít người biết, mà là do tác dụng phụ của bí thuật này quá nguy hiểm, chỉ cần trong quá trình khiển trai bí thuật, đọc lệch một chữ, tâm động nửa nhịp, nhẹ thì mất bảy vía, nặng ngay cả hồn cũng bị quỷ ăn mất, bất kể ngươi có là thượng tiên hay ma vương.

Cho nên bí thuật thoát hồn nhập xác này, đến ngay cả ma hồn, vong hồn lang thang ngàn năm, cũng không dám tùy tiện là nhập bừa.

Thế nhưng tam giới không ai không nghe tới tiền đế của Yêu Hồ, người người tuy không biết hắn làm sao có thể leo lên ngôi vị đế của vạn tộc yêu, nhưng hễ nhắc tới thuật thoát hồn nhập xác, đa số mọi người đều muốn trợn mắt cảm thán nhân sinh kì lạ, tiền đế Yêu Hồ này ngoài vạn năm công lực đáng sợ, không cần biết hắn thế nào dũng mãnh, chỉ cần nghe tới chuyện hắn đôi ba ngày rãnh rỗi không có chuyện làm liền thoát xác nhập hồn thượng tiên chơi đùa, liền khiếp sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Nhớ đến Đế Quân thượng tiên vốn một thân lãnh ngạo cao quý, cả đời cấm dục không chọc tới tiên nữ, chỉ quan tâm đến vấn đề võ học, thuật học, ấy vậy cũng bởi lỡ miệng trong lúc say một câu trêu chọc tiền đế Yêu Hồ nhan sắc còn muốn hơn nữ nhân bảy phần, ẻo lả như vậy, thiên hạ vì sao lại tôn thờ?

Sau đó ba ngày, tin tức truyền tới Hồ tộc, không nói hai lời đã thấy vị tiền đế Yêu Hồ kia thân xác bất động, hồn đã nhanh như cắt nhập vào Đế Quân, sau đó tiêu dao tự tại, đi thăm lần lượt các thanh lâu khắp thiên hạ, đến khi toàn thân tiên khí của Đế Quân nhiễm khí trần tục, hắn liền hả hê trả xác, từ đó Đế Quân đóng cửa, đã một trăm ngàn năm vẫn chưa thấy hắn bước ra khỏi phủ gia, người ta đồn Đế Quân còn đang đau lòng khóc rống ngâm mình trong ao uyển, hòng phải tẩy rửa sạch thân khí, nhưng kì lạ tẩy đến mấy trăm ngàn năm vẫn chưa hết.

Cho nên tiền đế Yêu Hồ, mọi người đều thống nhất ba việc.

Một, không chọc hắn.

Hai, không gần hắn.

Ba, gặp hắn nhất định đầu gối vàng cũng quỳ, chân chó lấy lòng được bao nhiêu liền làm bấy nhiêu.

Mạc Ngôn thổ địa bây giờ chính là áp dụng triệt để quy tắc thứ ba, chân chó phục tùng bóng dáng đỏ rực đằng trước.

Hỏa Liệt Bối Y một thân như tùng đượm bước, dung nhan họa thủy, ba vạn tóc trắng như thác, cánh mũi như điêu khắc, môi hồng như hoa như ngọc, còn có nốt chu sa chí mạng giữa mi tâm, quả nhiên bị Đế Quân lên án như vậy không sai, người này quả thật rất đẹp, đặc biệt là đôi con ngươi hổ phách kia, nếu hắn là Hắc Bạch Vô Thường, không cần dùng ba sức bảy phần kéo hồn người khác, chỉ cần chớp con ngươi một cái, liền có thể câu hồn người khác đi theo.

Cho nên khi hắn thoái vị Hồ đế, nữ yêu hồ khóc đến đau lòng, nam yêu hồ vui mừng đến gào rống bảy ngày sáu đêm.

Hỏa Liệt Bối Y đáy mắt linh động nhìn con đường dài phía trước càng lúc càng âm u, âm khí dày đặc đến khó thở, mọi sinh vật sống ở đây đều mục rửa hết, hoa đều tàn, bóng người cũng không có, nếu không phải hắn có vạn năm công lực, cũng sợ đã bị nhiễm vài phần âm khí này rồi.

Mạc Ngôn thổ địa sống chết đi gần Yêu Hồ, bởi toàn thân người này thế mà kì lạ phát ra thứ ánh sáng mờ mờ của tiên nhân, vốn xuất thân là yêu, thế nào lại có thể tránh khỏi âm khí bằng một tầng tiên khí, dù hắn có thắc mắc nhưng không dám tò mò, chỉ có thể một chân đi gần, tránh khỏi âm khí như mây đen xung quanh.

Đi được một lúc, cho đến khi cảnh vật có thể hiện ra rõ một chút, Hỏa Liệt Bối Y nhìn thấy đằng đó không xa có một bóng dáng béo ú nhưng tuổi đã lớn, tóc râu đều bạc trắng, chỉ thấy người này ra sức khóc thảm thiết gõ cánh cửa, ô ô kêu la nhi tử rồi nhi tử. Nhưng cái khiến Yêu Hồ để ý chính là quanh thân người này lại có một tầng tiên khí dày đặc bảo vệ.

Hỏa Liệt Bối Y không khỏi hiểu rõ khẽ nói.

"Bổn hồ vốn thắc mắc Mạc Ngôn thổ địa làm sao lại đi vào âm khí cứ dán vào bổn hồ, hóa ra đều đã truyền hết tiên khí cho Tư lão gia, bảo vệ hắn."

Mạc Ngôn nhìn Tư lão gia đằng kia, nghe thấy âm thanh như chuông của người trước mắt, mặt mũi có chút lúng túng đáp lời.

"Tại hạ không còn cách, chỉ có thể bảo vệ Tư lão gia tỉnh táo, Tư gia mới không thể đụng đến người vô tội khác___"

Hỏa Liệt Bối Y khẽ ánh lên tia tán thưởng cho hắn, thổ địa có tâm với nghề như vậy, quả là lần đầu tiên Yêu Hồ được nhìn thấy.

"Đại nhân, Mạc Ngôn bất tài, chỉ có thể quỳ ở đây, van cầu ngài cứu Tư gia một mạng."

Mạc Ngôn bình bịch hai chân quỳ xuống, trán đều đập xuống đất vang lên âm thanh, Hỏa Liệt Bối Y không quản hắn, cũng lười nhìn qua, chỉ cầm chiến phiết mà quạt, lạnh nhạt mà nói qua.

"Vốn chuyện thiên hạ bổn hồ định không nhúng tay vào___"

Mạc Ngôn biến sắc.

"Nhưng là đã hứa với một người dù gì cũng phải đem chuyện của Tư phủ về cho nàng, ài__ bổn hồ là bất đắc dĩ phải ra tay a."

Mạc Ngôn nghe hắn nói, liền không khỏi vui mừng đến liên tục cảm tạ, sau đó không khỏi tò mò đến người có thể khiến Yêu Hồ phá bỏ dự định, nếu Tư phủ có thể được cứu, vậy người kia không phải thành ân nhân rồi sao? Cho nên Mạc Ngôn thổ địa liền tò mò hỏi đến, là ai có thể khiến đại tổ tông như Yêu Hồ thay đổi quyết định. Chỉ thấy Yêu Hồ đáy mắt hổ phách như có ý xuân chảy qua, hắn khóe môi cong đến câu hồn, gian xảo như cáo khẽ cười cười nói nói.

"Là thân ái của bổn hồ."

Dứt lời chiến phiết trong tay phất lên, ba vạn cuồng phong liền xuất hiện, thổi tan âm khí bám lấy xung quanh.

Tia nắng mặt trời vốn không thể xuyên qua, nay chiếu sáng bừng cả Tư phủ.

Tư lão gia nhờ có tiên khí bảo vệ nên chỉ bị cuồng phong đẩy ngã xuống cách đấy mấy thước, cánh cửa vốn bị khóa bởi ma thuật liền nứt một tiếng, tan thành mảnh vụn bay theo gió.

Xuyên qua cánh cửa mở rộng, âm thanh la hét đến ám ảnh người khác, như ba vạn nghìn quỷ chạy tới gầm gừ truyền ra, Tư lão gia nhìn bóng dáng con trai bên trong, vốn một thân béo mập nay gầy đến thịt đều dán lên xương, da dẻ trắng như quỷ, tóc đen xỏa tung rối loạn, gân xanh thi đua nổi bần bật dọa người, hắn đôi con ngươi đỏ như máu, miệng ô ô gầm gừ chảy nước bọt, nhìn hệt như một dã thú, Tư lão gia liền khóc rống đến đau lòng.

Hỏa Liệt Bối Y nhìn cái người hóa ma đằng kia hướng hắn gầm gừ, không khỏi thất vọng khẽ kêu một tiếng.

"Vốn ngỡ gặp được yêu nhân, không nghĩ chỉ là một con thố tôn."

"Ngươi là ai? Lại dám tới đây phá chuyện của ta?"

Dứt lời miệng đỏ như máu gầm lên, hỏa lửa âm u phóng tới, kéo theo những âm thanh gào thét của vong hồn.

"Lửa hồn__!"

Mạc Ngôn kinh sợ nhìn ngọn lửa được làm từ vong hồn bị con quỷ thố tôn này nuốt được càng lúc càng phát lớn bay tới, kinh hãi đến muốn chi thuật độn thổ bỏ chạy.

Hỏa Liệt Bối Y đáy mắt ánh lên tia khinh bỉ, chiến phiết khẽ mở, sau đó ngọn lửa âm u vốn như một hòn đá thiên thạch rớt xuống liền như biến thành một ngọn gió nhỏ, bị chiến phiết nuốt chửng, ăn gọn sạch sẽ, thậm chí nếu để ý cẩn thận, có thể nghe ra một tiếng ợ hơi nho nhỏ...

"Từ lúc nào một thố tôn nho nhỏ như vậy dám phun lửa hồn tới bổn hồ?"

Âm thanh ba phần lười biếng bảy phần lạnh nhạt truyền tới, chưa đợi thố tôn kịp phản ứng, chỉ thấy chiến phiến vốn đóng im lìm, lại bị mở một tiếng phách lớn, tia lửa hồn ban nãy lại được nhả ra, phóng thẳng như thiên lôi lao tới.

Lần này không chỉ là lửa hồn, mà còn có tia cuồn phong gió rít khuyến mãi bao bọc bay tới, đánh thẳng vào người trưởng từ Tư gia, sau đó toàn thân hắn gầm lên đau đớn, bị phản hệ, thố tôn liền thoát khỏi thân xác hắn, đau đớn biến thành nguyên hình lăn lộn dưới đất, xung quanh toàn thân bị vô số vong hồn kêu oán gậm nuốt.

"A___________!"

Hỏa Liệt Bối Y đôi con mắt hổ phách quan sát thố tôn lăn lộn kêu gào dưới đất, chỉ thấy nó hai mắt đỏ như lửa, sau đó đột ngột lại như phát điên, ngửa cổ kêu rống một câu dài, sau đó từ miệng đỏ như máu, hạt ngọc tròn liền bay ra ngoài, đúng lúc này chỉ thấy Yêu Hồ vốn đứng ngoài thản nhiên nhìn liền hai chân như gió thổi bay tới, một phát nhanh như cắt, khóa ngọc vào tay.

Thố tôn thấy viên ngọc bị người đoạt, liền điên cuồng nhào tới cắn.

Hỏa Liệt Bối Y một chân đạp hắn, sau đó quan sát viên ngọc trong tay, hắn nhìn thố tôn bị khóa dưới chân mình, tựa tiếu phi tiếu nói.

"Thố tôn ngươi làm sao lấy được trân châu của Long hải vương? Hóa ra có thể nhập hồn nhờ trân ngọc của Long hải vương, nhìn thế này, bổn hồ đoán ngươi còn có đồng bọn___"

Chân khẽ tăng lực, thố tôn dưới đất liền đau đớn đến thổ huyết, nó cảm thấy lục phủ nội tảng đều nát, chỉ có thể run rẩy thốt ra một câu.

"Bọn họ___ kĩ viện Vĩ Nhất__"

Đúng lúc này, Yêu Hồ vốn còn bình thản, đột ngột thân vai hắn chấn động một cái, cơn đau như nghìn nhát dao chạy qua, đôi con ngươi hổ phách co rút, một đá đem thố tôn vào tay Mặc Ngôn để trói lại, Yêu Hồ bất chấp thanh nhiên bach nhật, mở vạt áo, chỉ thấy cánh vai vốn trắng nõn loan lổ vết máu, sau đó liền từ từ lành lại, vết máu liền biến mất, nhưng là sắc mặt Yêu Hồ đại biến, hắn đôi con ngươi như lửa khẽ gầm.

"Tà Băng___!"

Dứt lời liền biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.