[Dịch]Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss

Chương 29 : Hôn nhân




Mặc dù giọng nói kia hoàn toàn xa lạ, gần như trong nháy mắt, A Du liền nhận ra đối phương.

Đầu tiên là vui mừng, sau đó ——

"A Du, lâu ngày không thấy, không ngờ ngươi lại đi lấy chồng, ta không biết có nên nói chúc mừng ngươi hay không?”

Sau khi não bộ tiến hành phân tích xong toàn bộ hàm nghĩa sâu xa, nàng khóc không ra nước mắt.

Lần này trở về. . . Cũng thật trùng hợp nhỉ? Phải chi sớm hơn hoặc muộn hơn một canh giờ thì tốt ~~

Nghe những lời này, A Du chỉ cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo, giống như nửa đêm đi dạo ở bãi tha ma vậy, tóc gáy đều dựng lên hết ——trong một thoáng chần chờ, nhiệt độ trong nháy mắt lại càng thêm lợi hại.

Không dám ngẩn người nữa, A Du vội vàng nâng cái cổ đang cứng ngắc kia, hướng về phía bạch y nam tử đang đứng trước cửa nở một nụ cười vô cùng nịnh hót: "A Nhiên, đệ đã trở lại rồi sao?"

Sau đó ngẩn ra.

Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng ai biết là một tiểu Loli hay một nam nhân, thật là không có quen mà.

Lần này A Nhiên đổi thân thể, là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, là một nam tử tuấn lãng, mỗi cái giơ tay nhấc chân tràn đầy phong độ của người trí thức, chẳng qua là thân thể hơi có chút gầy yếu, ước chừng cũng bởi vì như thế, một thân trường bào trắng mặc trên người hắn có chút hơi rộng, nhưng cũng không khó coi, cũng tăng thêm mấy phần thanh dật, tay áo bay bay, rất có khí chất tiên nhân .

Ngược lại càng thích hợp với A Nhiên của nàng hơn —— chẳng biết tại sao, đột nhiên A Du có ý nghĩ như vậy, chợt bừng tỉnh, hình như nàng quên hỏi. . . bản thể lần này của A Nhiên rốt cuộc là nam hay nữ.

Tìm một cơ hội khác hỏi thử xem sao?

Đang lúc tim đập thình thịch, bạch y nam tử đã đi tới trước mặt nàng, chống lại đôi mắt của nàng là ánh mắt tràn ngập nhu hòa: "A Du, ta đã trở về."

". . . Ừ." Lỗ mũi bỗng dưng đau xót, nàng mở trừng hai mắt, nụ cười trên mặt chẳng biết lúc nào trở nên tự nhiên mà rực rỡ: "Trở lại là tốt rồi."

"Trở lại. . . Dĩ nhiên là tốt." Thái Tử Trường Cầm khẽ mỉm cười, nói: "Nếu không, ta làm sao biết A Du lại có quá khứ đau lòng như vậy chứ?"

Dự cảm bất thường này là muốn báo chuyện gì sắp xảy ra vậy?

"Cái đó. . ." A Du miễn cưỡng há miệng, lệ rơi đầy mặt phát hiện, nàng thật lòng không biết nên nói cái gì.

"Đã từng cưới ba lần?" Độ cung nơi khóe miệng càng gia tăng.

". . ." A Du hai tay ôm đầu.

"Từng có một vị hôn phu, trước ngày thành thân của các ngươi hắn ngã xuống núi?" Nụ cười càng thêm ấm áp.

". . ." A Du yên lặng ngồi chồm hổm.

"Hắn đối với ngươi cực tốt, lúc chết trong tay còn nắm chặt chiếc trâm mua tặng ngươi?”

A Du nhìn chăm chú vào khuôn mặt Trường Cầm cơ hồ có thể nói là dịu dàng như nước, cả người cũng ôn nhu, cho nên nói, rốt cuộc hắn là từ nơi nào nghe được những lời đồn đãi này hả? ! Rõ ràng hôm qua nàng mới tung ra thôi mà?

Chẳng lẽ hắn vẫn ngồi chồm hổm ở trong góc nghe lén?

A Du không khỏi liên tưởng đến A Nhiên giống như cây nấm ngồi chồm hổm ở trong góc tường nghe lén, rốt cục nhịn không được "Phốc" một tiếng, bật cười, thiếu chút nữa ngay co rút lại như quả cầu.

Nụ cười này của nàng, tất cả mưa gió muốn tới trong nháy mắt liền tiêu tán.

". . ." Nhất thời Thái Tử Trường Cầm tràn đầy bất đắc dĩ —— mấy tháng không gặp, A Du ngược lại càng thêm lợi hại.

"Cho nên, từ đâu đệ nghe được mấy lời đồn lung tung đó thế?" A Du đứng lên, khí thế mười phần trợn mắt nhìn A Nhiên mới ra lò một cái, rồi sau đó trong lúc vô tình phát hiện, vốn là bà mối La gia đứng ở bên cạnh bọn họ chẳng biết lúc nào, tự nhiên tự động giải tán —— là bởi vì cảm nhận được hơi thở kinh khủng của Đại Ma Vương sao?

Cứ như vậy vứt bỏ khách hàng chạy mất, trình độ chuyên nghiệp thật là quá kém!

A Du lặng lẽ thu hồi năm phần khen ngợi, nhất định như vậy!

Thái Tử Trường Cầm cười nhưng không nói, chẳng qua là khi trở về, nghe được trên đường có người thảo luận đến A Du, hắn liền nghỉ chân nghe chốc lát, sau bởi vì những người đó nói càng ngày càng không tốt, hắn không khách khí dạy dỗ cho bọn chúng một bài học nho nhỏ.

Chuyện bực mình này, dĩ nhiên là không nên nói với A Du.

"Nếu A Du nói đó là lời đồn đãi, cũng không sao, chẳng qua là... " Trường Cầm uyển chuyển nói một cái, nhắm thẳng vào trung tâm: "Mới vừa rồi bà mai kia thay mặt đến cửa cầu hôn, lại là chuyện gì xảy ra?"

". . ." A Du trầm mặc một lát, yên lặng xoay người, vẻ mặt đầy máu, giống như hấp hối nói: "Đó là một. . . sự hiểu lầm đáng yêu. . . Thật. . ."

"Nga?"

". . . Được rồi, tỷ nói là được, xin đệ đừng cười với tỉ như vậy nữa!"

Rồi sau đó, A Du đi tới đóng cửa, lôi Thái Tử Trường Cầm vào trong viện ngồi xuống băng đá, tự tay rót cho hắn chén trà, mới chậm rãi đem chuyện hai ngày nay trải qua nói ra.

Cuối cùng tổng kết ——

"Cho nên nói, tỷ mới là người vô tội nhất!"

Nhanh chóng bổ sung thật nhanh. Đồ tể ca ca nàng thật lòng HOLD không được!

A Du thở dài: "Nói đến, cũng là sơ sót của tỷ, nếu tỷ búi tóc phụ nhân, có lẽ cũng không có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Hiện tại cũng coi như ngã một lần rồi thôi."

Thái Tử Trường Cầm hơi ngẩn ra, nếu nói là lỗi của A Du, còn không phải bởi vì hắn mà ra?

Nàng vốn có thể sống một cuộc sống bình thường: ở một trấn nhỏ lập gia đình đến khi già đi, đáng tiếc gặp được hắn.

Đối với hắn mà nói dĩ nhiên là vô cùng may mắn, nhưng đối với nàng thì sao?

Có lẽ thật là bất hạnh.

Nếu đã như thế. . .

"Đừng suy nghĩ quá nhiều."

Dường như nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì, A Du vươn tay, nhẹ nhàng khoác mu bàn tay của Trường Cầm, vỗ vỗ, nàng cười nói: "Từ đầu tới đuôi, tất cả đều là tỷ lựa chọn, có gì liên quan tới đệ đâu? Đừng quá tự luyến."

". . ." Thái Tử Trường Cầm không nhịn được cười: "A Du, cách ngươi an ủi, thật là đặc sắc."

"Đó là đương nhiên rồi." A Du hất cằm, tự tin nói: "Trên trời dưới đất, chỉ có một mình tỷ thôi đó, nhưng mà... " Nàng cẩn thận quan sát Trường Cầm một phen, hơi nhíu mi: "Sao đệ gầy thành như vậy? Vì sao không tu dưỡng một phen rồi trở về đây? Hay là. . ."

"Yên tâm." Thái Tử Trường Cầm nhẹ lật bàn tay, đem tay của đối phương nắm vào lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Nếu ta đã hứa với ngươi muốn sống phải sống thật dài thật lâu, tự nhiên sẽ không đi làm chuyện giảm thọ kia, thân thể này bệnh lâu mới khỏi, chẳng qua là thoạt nhìn có chút yếu đuối thôi."

". . . Ừ." A Du chậm rãi gật đầu một cái: "Nếu tỷ có thể. . ."

Ngay sau đó nàng ngừng nói, ban đầu, nàng đúng là muốn đi cùng A Nhiên.

Chẳng qua là, bị hắn ngăn cản.

Nhạy bén nhận ra được suy nghĩ của A Du, Thái Tử Trường Cẩm khẽ thở dài một cái, không tiếng động nhéo bàn tay trong tay.

Nàng muốn ở bên cạnh lúc hắn độ hồn, hắn dĩ nhiên là vui mừng.

Nhưng hắn cũng không muốn.

Độ hồn vốn là chuyện đoạt tánh mạng người khác, huống chi, bước đầu của việc độ hồn, vì để có thể khống chế thân thể, tình hình dữ dội cực kì chật vật.

Bất luận là vì cái gì, hắn không muốn A Du thấy.

"Đệ yên tâm. " A Du đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tròng mắt lòe lòe tỏa sáng: "Tỷ nhất định cố gắng đem đệ nuôi đến mập mạp béo khỏe."

Dứt lời, nàng gật đầu một cái.

Thái Tử Trường Cầm không khỏi dở khóc dở cười: "A Du sợ là hôm qua cùng vị nhân huynh kia nói quá nhiều, cho nên trong lời nói khó tránh khỏi có mùi vị nuôi heo."

". . . Đừng nói nữa mà." Đâm người cứ nhè vết thương mà đâm, thật ghê tởm!

A Du đang chuẩn bị lùi về sau tay cầm cái mâm kháng nghị, đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng "Oanh!" vang thật lớn.

Nàng kinh ngạc nghiêng đầu, phát hiện cánh cửa nhà mình chỉ khép hờ ấy mà bị người ta đá văng ra.

Lý đồ tể oai vũ khí phách hiên ngang bộ mặt đầy sát khí đứng ở cửa vọt vào, ánh mắt thẳng tắp rơi trên tay hai người đang nắm tay nhau trong viện, giận dữ hét: "Cái tên mặt trắng nhỏ kia, còn không mau buông tay thê tử sắp xuất giá của ta ra!”

". . ."

A Du yên lặng miệng phun máu, khi không xông vào làm loạn à!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.