Bách Lý Vũ, trò hay đã xong rồi hắn còn đi theo nàng làm gì? "Sao lại bày ra bộ dáng không thích bổn vương thế hả! Bổn vương vừa giúp ngươi, chả nhẽ nhanh như vậy đã quên rồi sao?". Bách Lý Vũ đến gần An Cửu, tà khí bên trong khiến người ta tê dại. "Vương gia xem kịch,đương nhiên phải trả tiền thù lao, đâu ra giúp đỡ!". Bách Lý Vũ ngây người, lại bật cười ha ha. "Thù lao? Hay cho hai chữ thù lao. Ta thật không ngờ đại Tiểu thư của Tấn Quốc công phủ xưa nay yếu đuối vậy mà hôm nay cũng đi bắt nạt kẻ khác, Bắc Tương kia chịu ba mươi đại bản sợ là bị đánh đến tróc da bong thịt. Còn Nhan trắc phi chỉ sợ còn thảm hại hơn!" - "Thảm? Bọn họ không thảm, vậy người thảm không phải ta sao, hơn nữa nếu đổi lại là Vũ Vương gia sợ rằng bọn họ đã không chịu nhẹ như vậy". An Cửu khẽ cười. Lời nói lạnh băng, nhưng nụ cười trên mặt lại ấm áp như có thể hóa tan bông tuyết. Nhắc đến, ban đầu nguyên chủ thể xác này không phải bị Nhan trắc phi hại đến mất mạng, hiện tại chỉ bồi thường như vậy vẫn là quá tiện nghi cho ả. Tay Bách Lý Vũ đang phe phẩy quạt lập tức cứng đờ, nghiền ngẫm một lúc mới hoàn hồn lại cười ha ha đánh giá An Cửu, thú vị, thật sự thú vị! "Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên thay đổi tính tình thế?" - "Nếu Ngài bị ép đến con đường cùng, xem ngài có thay đổi tính tình không!". Đáy mắt Bách Lý Vũ đột nhiên ngưng tụ, An Cửu lập tức bắt được điểm này đang muốn cẩn thận tìm hiểu, trong nháy mắt Bách Lý Vũ lại trở về bộ dáng thích trêu người, "Bổn vương thích tính cách này của ngươi!". An Cửu nhíu mày, ai cần hắn thích. "Nếu Vương gia không còn chuyện gì khác, An Cửu xin phép đi trước một bước". Nãy giờ An Cửu đều cảm thấy Vũ Vương gia này thật sự quá bí ẩn, hắn chủ động thân cận như vậy chắc chắn có lý do. Tóm lại, mấy người trong hoàng thất, nàng nên cố gắng tránh xa. Nghĩ đến vị Thái tử kia, An Cửu nhíu mày. Bách Lý Vũ vốn muốn giữ An Cửu ở lại, cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn nhìn theo bóng dáng nàng dời đi rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, bị ép đến đường cùng, nếu vì như vậy mà tính tình đột nhiên thay đổi đúng là có thể.
Toái Lan Uyển
An Cửu nằm trên giường điên cuồng tiêu hóa tất cả về thế giới này, đây là một quốc gia nàng chưa từng nghe nói. Trên đại lục này, phía Bắc là Bắc Tần quốc, phía Tây là Tây Lương quốc, phía Nam hiện giờ quần hùng phân tranh chưa thể thống nhất, đa phần thế lực đều nằm trong tay Vũ Văn gia tộc, mà Đông Sở quốc nàng đang ở lập quốc chưa đến bảy mươi năm. Năm đó, là ngoại tổ phụ của nàng phò trợ Tiên đế đánh hạ giang sơn được phong Vương, nhưng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nàng chỉ có một nữ nhi là mẫu thân nàng. Đường đường là An Dương Vương phủ, phú quý vinh quang, chuyện chiêu thế ở rể vô cùng dễ dàng, thế nhưng cuối cùng lại rước về một kẻ vong ân phụ nghĩa, chặt đứt tất cả của cải An Dương Vương phủ, thật là đáng thương! An Cửu dựa vào đầu giường, nghĩ đến thể xác này ở quá khứ nhịn không được mà thở dài. Vừa bảo Hồng Linh đi pha trà, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh. "Cửu nhi tỷ tỷ, tỷ có ở trong phòng không?" - Giọng nói dịu dàng như nước, trong đầu An Cửu liền hiện lên một người, ngước mắt nhìn người tới, quả nhiên là nàng ta - Đích trưởng nũ của Bắc Vương phủ Bắc Nhu quận chúa. Bắc Nhu thấy An Cửu ở trong phòng, cười đi tới, "Nhi nhi đến lúc này không quấy rầy tỷ tỷ chứ?". Tới quấy rầy thì sao, chả nhẽ nàng ta liền lập tức dời đi. "Bắc Nhu quận chúa tới có việc gì?", An Cửu nhíu mày, Bắc Nhu này một tiếng là tỷ tỷ gọi cũng thật trôi chảy, nghic đến chuyện vừa rồi An Cửu không khỏi nhìn Bắc Nhu này thêm một cái, nàng xưa nay thích người thông minh mà Bắc Nhu quận chúa này đương nhiên là người như vậy. Từ trong tay áo Bắc Nhu lấy ra một cái hộp nhỏ xinh đưa tới cho An Cửu, dịu dàng nói: "Muội thấy trán tỷ bị thương, đây là cao ngân hương muội đặc biệt đi tìm thái y lấy, trị sẹo rất hữu dụng, chỉ cần bôi mấy ngày miệng vết thương sẽ lành, cũng không để lại sẹo". An Cửu ngẩn ra, nhận lấy, đặt cái hộp lên bàn cười như không cười, "Bắc Nhu quận chúa có lòng, mời ngồi!". Bắc Nhu gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống, đoan trang ưu nhã đúng phong phạm của một tiểu thư không hề bỏ sót. Thấy thái độ của An Cửu lãnh đạm nàng ta không khỏi xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi trước khi tới đây, muội nghe nói thai nhi trong bụng Nhan trắc phi thiếu chút nữa không còn, Thái y vất vả lắm mới giữ lại được thai nhi. Nhưng Nhan trắc phi ả ...", trong lúc nói chuyện, ánh mắt Bắc Nhu như có như không đảo qua An Cửu, giống như muốn nhìn hết mỗi phản ứng của nàng, nhưng An Cửu chỉ cười nhạt, cảm xúc không chút giao động khiến người ta không đoán ra tâm tư. Bắc Nhu tiếp tục "Nhan trắc phi muốn mượn hài nhi trong bụng thượng vị, tiếc rằng làm bậy không thể sống yên, cuối cùng rơi vào cảnh trơ mắt nhìn hài tử của mình gọi người khác là mẫu thân, vĩnh viễn không thể tương nhận, tất cả đều vì lòng tham, kết cục phải gặp báo ứng". - "Ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?", khóe miệng An Cửu gợi lên ý cười châm chọc, Bắc Nhu muốn thử nàng sao? Gương mặt Bắc Nhu cứng đờ, "Nhu nhi vụng miệng, tỷ tỷ đừng để ý, hôm nay là muội không phải, không nên tin Nhan trắc phi và Tương nhi, may mà cuối cùng tra rõ chân tướng, bằng không nếu tỷ tỷ bị Nhan trắc phi vu oan, muội đây sợ rằng cả đời sẽ sống trong tự trách". An Cửu nhíu mày, "Nếu ta đây bị vu oan, vị trí Thái tử phi sẽ bỏ trống không phải sao?" - "Tỷ tỷ nói gì vậy, vị trí Thái tử phi vốn thuộc về tỷ, nếu kẻ khác mơ tưởng đó chính là cướp đồ của tỷ. Đồ mà cướp được, ngược lại kết cục rất bi thảm, Nhan trắc phi không phải ví dụ tốt nhất sao, người thông minh không tự ném đá vào chân mình". An Cửu khẽ cười, Bắc Nhu là muốn nói nàng ta sẽ koong ngu xuẩn như Nhan trắc phi sao? An Cửu nhịn không được mà nhìn Bắc Nhu thêm mấy phần, nữ nhân này, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn Nhan trắc phi nhiều. "Tỷ tỷ...", hai người trong phòng mỗi người một suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gọi, tiếp theo một thân ảnh liền vào phòng, quỳ gối trước mặt An Cửu, An Cửu cùng Bắc Nhu đều sửng sốt, đợi nhìn rõ người tới liền nhịn không được mà nhíu mày. "Tỷ tỷ, Liên Y sai rồi, Liên Y bị kẻ xấu mê hoặc, lúc ấy muội cho rằng tỷ mưu hại Nhan trắc phi nên mới nói như vậy. Liên Y vô tâm, muội thân là muội muội của tỷ, tỷ phải tin tưởng muội, Liên Y đặc biệt tới đây thỉnh tội với tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không tha thứ, Liên Y sẽ quỳ mại không đứng dậy". Diệp Liên Y nhìn An Cửu, gương mặt mỹ lên sự chân thành. Thân muội muội? À đúng rồi, nàng quên mất Diệp Liên Y đúng là thân muội muội của nàng. Mẫu thân nàng năm đó là Quận chúa An Dương Vương phủ vì khó sinh mà mất, sau đó phụ thân Diệp Hi liền đưa nữ nhân nuôi bên ngoài về Vương phủ nâng làm chính thất, người đó hiện là đương gia chủ mẫu Quốc Công phủ Mai phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Diệp Liên Y. Ánh mắt bình tĩnh của Bắc Nhu thoáng thay đổi, rất nhanh nhìn rõ mục đích của Diệp Liên Y, không khỏi thầm quan sát An Cửu, muốn xem nàng sẽ đối đãi với Diệp Liên Y thế nào. "Vậy thì quỳ đi!", An Cửu nhàn nhạt bảo, giọng nói thanh lãnh không chút cảm tình. Không chỉ Diệp Liên Y, ngay cả Bắc Nhu cũng giật mình. Quỳ? Đây rõ ràng là không cho Diệp Liên Y mặt mũi. Bắc Nhu nhíu mày, tính tình An Cửu rõ ràng đã thay đổi, như vậy xem ra thái độ vừa rồi đối với nàng ta xem ra còn tốt. Chỉ là ... Diệp Liên Y này xưa nay được Mai phi nhân cùng Tấn Quốc Công nuông chiều, chịu đòn nhận tội lại còn bị sỉ nhục như vậy, trong lòng sao nuốt trôi cục tức này.