An Cửu giật mình ngước mắt nhìn Bách Lý Hiên đang nổi giận, gã luôn mồm hỏi Bách Lý Vũ muốn làm gì, nàng thì muốn biết gã muốn làm gì. Thấy bách Lý Hiên có hành động như thế, Bách Lý Vũ càng cảm thấy hứng thú, nhíu mày nhìn Bách Lý Hiên không hề có ý nhường nhịn.
"Lần trước ở Nhật Xuân viên, Bổn Vương nghe chính miệng Thái tử nói muốn giải trừ hôn ước với An Cửu, sao mới qua mấy ngày Thái tử ngài đã quên rồi sao?". Bách Lý Vũ vừa dứt lời, vốn vì cảnh tượng quỷ dị này mà khiếp sợ, hiện tại lại nghe nói Thái tử muốn giải trừ hôn ước với An Cửu mọi người càng kinh ngạc.
"Thái tử không phải vì An Cửu mà phạt Nhan trắc phi sao? Sao lại muốn giải trừ hôn ước? Nhưng nếu Ngài ấy muốn giải trừ hôn ước vậy hành động của Ngài ấy lúc này lại có ý gì?"
Nhất thời mọi người đều đoán không ra lại nhìn Bách Lý Hiên đang nổi giận đùng đùng, càng sợ hãi. Bách Lý Vũ lại không sợ thiên hạ đại loạn, hừ một tiếng, "Chẳng lẽ Thái tử điện hạ vừa muốn giải trừ hôn ước lại vừa muốn cô nương nhà người ta thủ tiết vì ngài sao? A! Ngài tuy là Thái tử, thân phận tôn quý nhưng cũng không thể quá đáng như vậy đúng không? Cô nương người ta cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà".
"Một ngày Bổn Thái tử còn chưa giải trừ hôn ước, An Cửu nàng một ngày cũng đừng theo đuổi cái gọi là hạnh phúc gì đó". Bách Lý Hiên quát. An Cửu không nói gì, Bách Lý Hiên này thật sự cho rằng tất cả đều vây quanh gã sao.
Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, khóe miệng cong lên ý cười tà mị, "Nàng nghe thấy chưa, nếu nàng Ngài ấy vẫn không giải trừ hôn ước nàng sẽ không được tự do. A!, đây khác nào sống thủ tiết. Một cô nương xinh đẹp như hoa như nàng cả đời chỉ có thể bị hủy hoại, thực sự đáng tiếc! Có điều ... nếu nàng muốn bổn vương hỗ trợ, Bổn Vương rất sẵn lòng".
An Cửu nhíu mày, nàng sao có thể không hiểu ý của Bách Lý Vũ, hắn là đang nói nếu nàng muốn thoát khỏi Bách Lý Hiên, dựa vào năng lực của Vũ Vương gia hắn ngay cả Bách Lý Hiên cũng bất lực. Có điều .... An Cửu khẽ cười. Bách Lý Hiên dường như ngày càng bị Bách Lý Vũ chọc giận, tay càng dùng sức nắm chặt lấy tay An Cửu, lạnh giọng quát: "Đi theo ngồi cạnh Bổn Thái tử!". Bách Lý Hiên nhìn An Cửu, bắt đầu từ thời điểm ở ngoài Chu Tước môn hôm nay tâm tình hắn luôn bực bội, cũng không biết trúng tà gì, thân ảnh An Cửu cứ quanh quẩn trong đầu gã mãi không đi, vừa rồi thấy An Cửu và hạ Hầu Ngự Thiển cùng tới đáy lòng gã càng không vui, hôm nay gã tìm nàng nhưng tìm không được nàng lại ở cùng Hạ Hầu Ngự Thiển sao? Từ hôm ở Nhật Xuân viên ấy, nữ nhân này đã khiến gã tức giận, đầu tiên là Bách Lý Vũ, sau đó là Bắc Lăng, hôm nay lại là Hạ Hầu Ngự Thiển, một đám người đều bắt đầu tới gần An Cửu đặc biệt là Bách Lý Vũ này.
Uống rượu? Hôm nay uống rượu với An Cửu không nên là gã sao? Bách Lý Hiên nắm chặt tay An Cửu, càng đến gần nàng thấp giọng, "Ngươi đừng vội không giữ phụ đạo cho Bổn Thái tử!"
Không giữ phụ đạo! An Cửu khẽ cười nhìn thẳng Bách Lý Hiên. Hừ! Không giữ phụ đạo, đúng là không coi ai ra gì. Nguyễn chủ thân thể này trước kia không phải giữ nữ tắc sao, nhưng đổi lại được gì, Thái tử này không thích người ta còn tuyên bố muốn người ta sống thủ tiết, không chỉ có thế còn có thời điếm tính kế muốn mạng nàng. A! Hôm nay gã luôn miệng nói nữ tắc, Bách Lý Hiên gã có tư cách sao! Nàng ghét nhất tính nhu nhược của nữ tử thế giới cổ đại, nàng sẽ không giống họ phụ thuộc vào nam nhân. Nữ tắc sao! An Cửu nàng càng muốn đi ngược quy củ.
"Thái tử điện hạ, theo ta được biết, ta vẫn chưa phải phi tử của Ngài!". An Cửu lên tiếng, từng câu từng chữ như muốn tuyên cáo nàng không phải nữ nhân của gã đâu ra đạo lý giữ nữ tức cho gã. Bách Lý Hiên ngẩn ra, ngay cả Bách Lý Vũ và Hạ Hầu Ngự Thiển ở đó cũng kinh ngạc. Nhân lúc mấy người bọn họ đều ngây ra, An Cửu nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của hai nam nhân này, đợi Bách Lý Hiên và Bách Lý Vũ hoàn hồn đã thấy nàng chậm rãi đi về một hướng, ngồi ở vị trí trong góc, một bộ xiêm y Ngọc sắc ánh trăng như hoa hết sức chói mắt.
Cảm nhận độ ấm còn sót lại trên lòng bàn tay, Bách Lý Vũ khẽ cười, An Cửu này đúng là thú vị, lần này cũng ngoài dự kiến của hắn, xem ra ngày tháng sau này sẽ không còn nhàm chán nữa. Bách Lỹ Vũ về chỗ của mình, tay cầm chén rượu, nhìn rượu bên trong ý cười càng đậm. Bách Lý Hiên lại không có ý dừng lại, sững sờ một lúc sắc mặt càng khó coi, An Cửu này dám làm trái ý gã. Hai tay nắm chặt thành đấm, gã đang muốn đi về phía An Cửu, Bắc Lăng lại đột nhiên tiến lên hưng phấn gọi "Đại ca! Đại ca thế mà tới sao?". Thái tử cứng đờ, vội nhìn về phía lối vào, quả nhiên thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện, chi lan ngọc thụ, thong dong ưu nhã, quả nhiên là Bắc Thế tử. Nhất thời, xung quanh đều tĩnh lặng lại, mọi người đều nhìn về phía nam tử kia, trong mứt nữ tử có si mê sùng bái, trong mắt nam tử lại có khen ngợi hâm mộ, nhiều hơn là cung kính. Tuy bọn họ biết Thất tịch hôm nay Bắc Thế tử vào cung nhưng chưa có tiệc Nguyệt lão nào thấy y xuất hiện, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Mọi người nhìn theo thân ảnh kia, thấy y nhìn cũng không nhìn một cái, đi thẳng đến một góc, tùy ý ngồi xuống, động tác ưu nhã khiến người ta cảm thấy không giống người phàm.
Bách Lý Hiên thấy Bắc Sách, gương mặt giãn ra giống như quên hết phẫn nộ vừa rồi, đang muốn tiến tới chào hỏi, Bắc Lăng ở cạnh lần nữa lên tiếng, "Đại ca ghét nhất kẻ ổn ào, huynh ấy ngồi đó e rằng cũng vì muốn được an tĩnh một chút, ai quấy nhiễu huynh ấy chỉ sợ ... ". Bắc Lăng liếc mắt nhìn An Cửu đang ngồi cách Bắc Sách không xa khẽ cười. Thái tử luôn muốn mượn sức đại ca đương nhiên sẽ không muốn đại ca có ấn tượng xấu về mình, An Cửu cũng sẽ vì thế mà được yên bình giây lát. Quả nhiên, Bách Lý Hiên vừa đi được nửa bước liền dừng lại, nhíu mày, ánh mắt liếc qua An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách áp chế lửa giận trong lòng, vung ống tay áo trở về chỗ ngồi.
An Cửu nhạy bén phát hiện ra chỗ khác thường, chóp mũi lại quanh quẩn hương u lan nhàn nhạt kia, nàng theo bản năng liếc nhìn về phía thân ảnh màu trắng, trái tim rung động, đáy mắt nhịn không được mà trồi lên một tia kinh diễm.